Nói tới nói lui, ầm ĩ tới ầm ĩ lui thì tiếp theo sau đó liền bắt đầu làm chuyện chính rồi.
Tô Thương không muốn để người khác chú ý, cho nên nhường toàn bộ công
lao của trận này cho Lý Nguyệt, anh một mình rời khỏi Ngọc Chỉ Tiên
Cảnh, đi thẳng một mạch về biệt thự ven sông.
Tối nay đã có được một cái thắt lưng, hoàn toàn có thể giúp bản thân đặt chân đến cảnh giới luyện khí tầng thứ hai, Tô Thương không chờ đợi được nữa mà vội vàng trở về tu luyện.
Về phần Lý Nguyệt thì đi tìm một chiếc máy vi tính, sau khi chỉnh sửa
xong, liền mang đoạn ghi âm đến biệt thự nhà họ Tô, nói thẳng là muốn
gặp Tô Thần Binh.
Còn cô nói gì với Tô Thần Binh thì không có ai biết.
Chỉ là sau khi Lý Nguyệt rời đi, tâm trạng của Tô Thần Binh vô cùng phức tạp, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà dường như ông ấy đã già đi rất nhiều.
Tiếp theo đó, Tô Thần Binh trong suốt một đêm đã bãi nhiệm hết toàn bộ
chức vụ của Tô Cảnh Hàm, sắp xếp những người thân tín nhất của mình tiếp quản hết mọi chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn Tô thị, còn nguyên nhân tại
sao thì ông ấy không nói với bất kì ai.
"Người đâu, đem hết tất cả vệ sĩ nhà họ Tô tản ra đi tìm, có đào ba tấc
đất lên cũng phải tìm cho ra Tô Cảnh Hàm mang về đây, có những lời ta
muốn trực tiếp hỏi nó cho rõ ràng!"
Trong phòng đọc sách, Tô Thần Binh đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, lạnh giọng dặn dò nói.
"Vâng!"
Trong bóng tối, có tiếng người đáp lại, sau đó có mấy chục bóng người rời khỏi nhà họ Tô, chấp hành mệnh lệnh của Tô Thần Binh.
Sau khi ra lệnh xong, Tô Thần Binh tâm trạng phức tạp đi lại trong phòng đọc sách, một lúc sau cũng lái xe rời khỏi trang viên nhà họ Tô.
Không lâu sau, Tô Thần Binh đã đến biệt thự ven sông.
"Ông chủ."
Tiêu Đình xuất hiện trước, cung kính báo cáo tình hình: "Buổi chiều Tô
đại thiếu gia đã về tới biệt thự, chưa hề đi ra, chắc là vẫn đang nghỉ
ngơi."
"Nghỉ ngơi ông nội nhà cậu!"
Tô Thần Binh tối sầm mặt lại nói: "Tên nhóc đó sớm đã đi ra rồi, buổi
tối còn đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, gây ra một chuyện vô cùng lớn."
"Tiêu Đình, cậu làm ăn kiểu gì vậy hả, đường đường là cao thủ Hóa Kình
mà ngay cả một tên phế vật đi cũng không kiểm soát được?" Tô Thần Binh
trách cứ nói.
"Đại thiếu gia đã từng đi ra sao?"
Tiêu Đình dừng một lát rồi lại nói: "Không thể nào, tôi vẫn luôn ở bên ngoài biệt thự, không hề thấy đại thiếu gia đi ra."
"Ngu ngốc, lẽ nào cậu quên rồi, căn biệt thự này còn có cửa sau sao?" Tô Thần Binh hỏi ngược lại.
"Cái này..."
Tiêu Đình như bừng tỉnh ngộ, vội vàng quỳ một chân xuống đất, tự trách nói: "Là tôi sơ suất, mong ông chủ trách phạt."
"Đứng dậy đi, cái đồ bỏ đi Tô Thương đó, bản lĩnh gì không có, nhưng đầu óc cũng rất khá linh hoạt, chuyện này không trách cậu được." Tô Thần
Binh nhấc tay lên nói.
"Cám ơn ông chủ."
Sau khi Tiêu Đình đứng dậy, còn nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, một mình đại
thiếu gia đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Nó vẫn tốt, nghe nói còn diễn một vở kịch hay nữa kìa, tôi chuẩn bị đi kiếm nó đây."
Tô Thần Binh thản nhiên nói: "Nếu như nó đã từ chỗ này trốn đi thì sau
khi rời Ngọc Chỉ Tiên Cảnh chắc chắn sẽ trở về lại đây, tôi cứ ở đây chờ nó vậy."
Trên lầu ba của biệt thự.
Tô Thần Binh vừa đến thì Tô Thương đã phát hiện ra rồi, thế là anh liền ngưng hấp thụ linh khí trong cái thắt lưng.
"Cha, đúng là hiểu con cái không ai bằng cha mẹ, con sớm đã trở về rồi, cha đi lên đi."
Lúc này, Tô Thương mở đèn trong phòng lên, đi đến bên cửa sổ, mở cửa kính ra, mỉm cười nhìn Tô Thần Binh nói.
"Thằng nhóc con, đúng lúc cha có chuyện muốn hỏi con!"
Tô Thần Binh nhìn thấy như vậy thì không có lựa chọn đi cầu thang mà
tung người nhảy mấy cái từ cửa sổ vào phòng Tô Thương, đồng thời thuận
tay đóng cửa kính lại, rèm cửa cũng được kéo lại.
"Ồ, cha, động tác này của cha cũng thuần thục ghê, chắc cũng hay trèo
vào cửa sổ nhà người ta đúng không?" Tô Thương trêu đùa nói.
"Đúng vậy, lúc cha vừa quen mẹ của con, bà ấy ở lầu năm, cha chỉ cần nhảy hai ba cái liền leo lên được rồi..."
Tô Thần Binh đang nói thì phản ứng lại, mặt liền tối sầm lại nhìn Tô
Thương, lạnh giọng nói: "Thằng nhóc thối tha, còn dám đùa giỡn với cha,
muốn ăn đòn phải không!"
"Ha ha."
Tô Thương bật cười rồi nói: "Được rồi, cha, không nói nhảm nữa, cha tìm con để hỏi tối nay đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Con nói xem?" Tô Thần Binh thúc giục hỏi: "Tô Thương, thành thật nói
xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào, Cảnh Hàm hết lần này đến lần khác
hãm hại con là thật sao?"
"Ừm."
Tô Thương gật đầu rồi hỏi: "Vợ sắp cưới của con Lý Nguyệt đã đến nhà họ Tô tìm cha rồi sao?"
"Tìm rồi, cha nói chuyện với nó rồi."
"Vậy thì con không còn gì để nói nữa, cô ấy chắc là đã kể hết cho cha rồi." Tô Thương nói.
Tô Thần Binh nghe nói như vậy liền cau mày nói: "Chuyện Giang Tuyết Nhi
năm năm trước, còn có chuyện đem Lý Nguyệt ra cá cược lúc trước, cũng
như chuyện cho nổ trường học đều là do Cảnh Hàm làm thật sao?"
"Đúng vậy."
Tô Thương thở dài một hơi rồi nói: "Cha, trưa nay Lý Nguyệt đến tìm con, cô ấy nói cô ấy nghi ngờ Tô Cảnh Hàm, kêu con phối hợp với cô ấy diễn
một vở kịch, mục đích là vạch trần bộ mặt thật của Tô Cảnh Hàm, lúc đầu
con còn từ chối."
"Bởi vì trong lòng con, Tô Cảnh Hàm là một người anh em tốt, còn có thể thay con chia sẻ khó khăn với cha."
Tô Thương tiếp tục nói: "Nhưng sau đó, con đồng ý với Lý Nguyệt, mục
đích là trả lại trong sạch cho Tô Cảnh Hàm, để cô ấy sau này không còn
nghi ngờ Tô Cảnh Hàm nữa."
"Nhưng con tuyệt đối không ngờ tới, Tô Cảnh Hàm, cậu ấy vậy mà lại chính miệng nói..."
Tô Thương đang nói lại cảm thấy đau lòng liền dừng lại một lúc, biểu lộ cảm xúc nắm rất đúng chỗ.
"Được rồi Tô Thương, đừng nhắc đến cái tên đáng khinh thường đó nữa, bây giờ đã có chứng cứ vô cùng xác thực, cha đã thu lại hết tất cả các chức vụ của nó rồi, còn cắt luôn thẻ ngân hàng của nó, đồng thời cũng đã sai vệ sĩ đi kiếm nó về, cha tin rất nhanh thì có thể tìm được nó."
Tô Thần Binh vỗ vai Tô Thương, an ủi nói: "Trong cuộc đời này, con người sẽ gặp vô số ngăn trở, cũng sẽ gặp rất nhiều người bụng dạ khó lường,
quen rồi thì sẽ tốt thôi, đừng vì bất kì người nào mà gục ngã một cái
thì hết gượng dậy được."
"Từ trong chuyện này có thể thấy được con dâu Lý Nguyệt cũng không tệ,
nó có thể cảm giác được Tô Cảnh Hàm có vấn đề, đồng thời còn biết lợi
dụng con để gài bẫy, dẫn dụ được Tô Cảnh Hàm tự lật bài, đồng thời âm
thầm ghi âm lại chứng cứ, không đơn giản mà."
Tô Thần Binh hết sức hài lòng gật đầu, khẽ mỉm cười: "Đều nói người ngốc sẽ có ngốc phúc, đồ bỏ đi thì sẽ có vợ tốt."
"Tô Thương, con có ngốc bao nhiêu, bỏ đi bao nhiêu mới có được cơ hội cưới được người vợ như con dâu của cha chứ."
Tô Thần Binh nói xong lại vỗ vai Tô thương nghiêm túc nói: "Tên nhóc
con, kiếp trước chắc chắn là một người hiền lành tích được nhiều phước
đức lắm đây."
???
Vốn dĩ nghe thấy những lời an ủi của cha thì Tô Thương còn cảm động đến mức sụt sùi.
Nhưng khi nửa đoạn sau được nói ra Tô Thương liền trực tiếp sửng sốt, sắc mặt đen sầm lại.
Có ai gièm pha con trai mình như vậy không, tôi bỏ đi chỗ nào hả?"
"Sao hả?"
Tô Thần Binh cau mày nói: "Tô Thương, nói con là đồ bỏ đi con còn không
phục sao? Nếu không phải là con dâu bắt được Tô Cảnh Hàm, thì con có thể biết được người đứng đằng sau là ai không?"
"Nói không chừng muộn chút nữa thì con đã bị Tô Cảnh Hàm hại chết rồi,
cái đồ bỏ đi này, sau này đối xử với con dâu của cha tốt một chút, nghe
thấy chưa?" Tô Thần Binh nói.
Tô Thương xoa xoa mũi nói: "Cha à, con và Lý Nguyệt còn chưa kết hôn, trước mắt cô ấy còn chưa phải là con dâu của cha."
"Sớm muộn gì cũng phải thôi, đứa con dâu tốt như vậy, chắc chắn không
thể để nhà khác cướp đi được, Tô Thương, con tốt nhất nên ngoan ngoãn
chút đi."
Tô Thần Binh nói: "Nếu như những chuyện lúc trước đều không phải là do
con làm, vậy thái độ của Lý Nguyệt đối với con chắc chắn sẽ có chuyển
biến tốt, con mau nắm chặt cơ hội, tranh thủ cưới về."
"Được được được, con biết rồi."
Tô Thương đồng ý rồi nói: "Cha, đã muộn như vậy con nên đi nghỉ rồi, cha mau chóng trở về đi."
Nhanh về đi, đừng làm phiền tôi tu luyện nữa, tôi lập tức là đặt chân
đến luyện khí tầng thứ hai rồi, đến lúc đó việc đầu tiên là phải đi kiếm Tiếu Diện Phật để báo thù.
Tô Thương không phải dạng lương thiện, nên cũng là thuộc dạng nhân vật
có thù phải trả, ban ngày Tiếu Diện Phật dám xem anh như một con dê béo
bở, món nợ này nhất định không thể bỏ qua như vậy được, cho nên Tô
Thương nôn nóng muốn đột phát đến luyện khí tầng thứ hai.
Tô Thần Binh vậy mà lại không rời đi, sắc mặt còn vô cùng nghiêm trọng nói:
"Tô Thương, bây giờ Tô Cảnh Hàm không còn nữa, con cũng lớn rồi không
còn nhỏ nữa, có những chuyện cha cảm thấy phải nói cho con biết, nhà họ
Tô chúng ta gần đây gặp phải một chuyện vô cùng phiền phức liên quan đến tồn vong của nhà họ Tô!"