"Lại để cho hắn sống sót, vì sao hắn có thể thoát chết hết lần này đến lần khác vậy chứ!"
"Triệu Văn Bân, cậu đúng là đồ ngu, Tô Thương còn chưa san bằng phòng
thí nghiệm, sao cậu lại nóng vội đem anh ấy đi, chẳng nhẽ chỉ vì muốn
lấy lại miếng ngọc bội thôi sao!"
Tô Cảnh Hàm hai mắt đỏ lên, tức giận muốn lớn tiếng gào thét, nhưng lại
sợ kinh động đến người khác, cho nên đành hạ giọng gào thét xuống, bộ
dạng có chút điên cuồng.
Còn đối với những chuyện Tô Thương kể ở phòng khách, cậu ấy không có chút nghi ngờ nào.
Bởi vì trước đó Triệu Văn Bân có nói chuyện với Tô Cảnh Hàm rồi và biết Tô Thương đã thắng Triệu Văn Bân rất nhiều thứ.
Mặc dù lúc đó Triệu Văn Bân không biết tầm quan trọng của miếng ngọc
bội, nhưng dù sao cũng đeo từ nhỏ nên cũng có chút tình cảm.
Vì thế trước mặt Tô Cảnh Hàm anh ta mới nói là chờ giết Tô Thương rồi
mới lấy lại miếng ngọc bội, cho nên Tô Cảnh Hàm mới có ấn tượng về
chuyện này.
Nếu như lời của Tô Thương nói, Tô Cảnh Hàm đã đem hết trách nhiệm đổ lên người Triệu Văn Bân.
"Chết tiệt, đồ chó má này, tôi đã sắp xếp cho cậu mang Vương Bình Xuyên theo là để tránh sai sót, ai cho cậu ra tay trước."
“Nếu không phải tại cậu, thì Tô Thương bây giờ đã chết bị nổ tung trong phòng thí nghiệm rồi!”
"Tô Thương ơi Tô Thương, vì sao anh lại may mắn như vậy, vừa sinh ra đã
có cuộc sống sung sướng, cuộc sống mà tôi cả đời này cũng không có được, tôi đã bày ra hai kế hoạch khiến anh phải chết, nhưng cũng không thể
giết được anh, vì sao, vì sao cơ chứ!"
Tô Cảnh Hàm tức giận không thể kìm nén, dường như đang phát điên.
Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi tới, Tô Cảnh Hàm nhìn thoáng qua tên người gọi, dần trở lại bình tĩnh.
Sau khi kết nối, đối diện truyền đến một giọng nam nhân lạnh lùng: "Tôi
đã biết hết mọi chuyện rồi, Triệu Văn Bân và Vương Bình Xuyên là do cậu
phái tới đúng không?"
"Lợi dụng phòng thí nghiệm để giết chết Tô Thương, nhưng sợ không chắc
chắn nên tôi đã chuẩn bị thêm phương án dự phòng, có vấn đề gì không?"
Tô Cảnh hàm hỏi lại.
"Vấn đề lớn rồi!" Người đàn ông đối diện tức giận nói: "Tại sao cậu lại
không nói sớm cho tôi biết, nếu biết trước, tôi đã không làm những việc
uổng công vô ích, đã không bỏ lỡ cơ hội giết Tô Thương!"
"Ý cậu là sao?"
Tô Cảnh Hàm nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, hỏi tiếp: "Sĩ tử nước D kia là do cậu phái đi sao?"
"Là...!"
"Thật là đáng ghét, người của cậu vì sao lại cứu Tô Thương!" Tô Cảnh Hàm tức giận đến điên người.
"Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, có lẽ anh ta nhận nhầm người, tưởng
nhầm Triệu Văn Bân là Tô Thương, tưởng Khai Sơn Chưởng Vương Bình Xuyên
là vệ sĩ của Tô Thương cho nên mới ra tay giết, kết quả là làm ra một
chuyện hiểu lầm cực kỳ lớn."
"Nhận nhầm người sao?"
Tô Cảnh Hàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ ngu, chuyện này cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
"Câm miệng đi, Tô Cảnh Hàm, kẻ thù của anh chứ không phải của tôi, giận
dữ cái quái gì, đừng quên mục đích chung của chúng ta là gì đấy!"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Chỉ có giết chết Tô
Thương thì tôi mới có thể đến được với Lý Nguyệt, anh mới có cơ hội thừa kế Tô gia, bởi vậy chúng ta cần đoàn kết với nhau!"
Tô Cảnh Hàm nghe vậy mới bình tĩnh lại.
"À đúng rồi, tình hình Tô gia bây giờ thế nào?" Người đàn ông trước mặt hỏi.
"Tô Thần Binh đã biết có người muốn giết Tô Thương, nhưng trước khi
Triệu Văn Bân chết không khai ra tôi, người sĩ tử của hắn cũng không
khai ra cậu."
Tô Cảnh Hàm tiếp tục nói: "Tô Thần Binh không điều tra ra được manh mối
gì, nhưng vì muốn bảo vệ Tô Thương nên quyết định nhôt anh ta không cho
ra ngoài."
"Sĩ Tử, sở dĩ được gọi là sĩ tử, là bởi vì nhiệm vụ của họ là phải giết
chết được con mồi, một khi không hoàn thành nhiệm vụ thì phải tự sát
ngay, cậu cho rằng cái tên đó chỉ là cái danh hão huyền thôi sao."
Bên kia điện thoại, người đàn ông cười rồi nhíu mày nói: "Tô Thương bị nhốt, thật là phiền phức, không dễ ra tay rồi!"
"Anh yên tâm, ta đã thuyết phục Tô Thần Binh, ông ấy quyết định lấy Tô
Thương ra để làm mồi nhử, dụ dỗ kẻ đứng đằng sau hãm hại Tô Thương lộ
mặt, vì thế Tô Thương được thả ra ngoài rồi."
Tô Cảnh Hàm nói tiếp: "Nhưng bây giờ để giết Tô Thương quả thực là không dễ, chắc chắn từ giờ trở đi Tô Thương sẽ được Tiêu Đình âm thầm bảo
vệ."
"Tiêu Đình sao? Được, tôi biết rồi, anh ta chỉ là Hóa Kình trung kỳ mà
thôi, tôi có một người Hóa Kình hậu kỳ, chỉ cần hắn ra tay thì chắc chắn Tô Thương phải chết!"
"Tối mai, tôi không biết cậu làm cách nào nhưng phải dụ bằng được Tô
Thương đưa anh ta đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, sau đó việc còn lại giao cho
tôi, tôi sẽ khiến cho anh ta kiệt sức đến chết trong quán bar, kiểu chết này cũng phù hợp với hình tượng của anh ta, haha!"
"Tô Thương, Hóa Kình hậu kỳ đủ để đối phó với Tiêu Đình, để xem cậu chạy bằng cách nào!"
Tiếp theo, Tô Cảnh Hàm sửa sang lại quần áo, lấy lại phong thái lịch sự, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng.
Mỗi lần trút giận xong, sợ bị người khác phát hiện nên khôi phục về trạng thái ban đầu, từ từ cũng thành thói quen.
. . . . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Thương vừa tu luyện xong, trải qua trận đấu ngày hôm qua, anh ấy càng khao khát trở nên mạnh mẽ hơn, để đối phó với trái đất tràn ngập nguy
hiểm này.
Triệu Văn Bân chỉ là thiếu gia của một gia tộc bình thường mà bên người
còn có một cao thủ thực lực cao như vậy thì không biết sau lưng Tô Cảnh
Hàm còn có ai hậu thuẫn nữa hay không?"
Tô Thương lẩm bẩm: "Chợ đen Cửu Môn, xem ra mình nên đi đến đó một
chuyến, dù sao chăng nữa mình cũng phải nhanh chóng đạt được luyện khí
tầng hai."
"Còn về trường học, có Hoa Thời Mạc xử lý hết rồi, đi hay không cũng không phải vấn đề gì lớn."
Hạ quyết tâm, Tô Thương xuống giường, dự định đi đến vùng ngoại ô phía
Đông Trung Sơn để tìm chợ đen Cửu Môn, sau đó mua một ít hạ phẩm linh
thạch để tu luyện.
Vừa mới đi vào phòng khách, Tô Thương đã nhìn thấy Tô Cảnh Hàm, hai
người cười chào hỏi: "Anh, buổi sáng tốt lành, bây giờ chuẩn bị đến
trường sao."
"Đúng vậy, anh em tốt, giờ này cậu muốn đến công ty phải không?"
Tô Thương nhẹ nhàng cười, khoác vai Tô Cảnh Hàm, giống như hai người anh em thân thiết thật sự.
"Ừm."
Tô Cảnh Hàm đẩy gọng kính viền vàng, gật đầu nói: "Cha nuôi bây giờ sắp
nghỉ hưu rồi, ở công ty còn có rất nhiều việc cần em giải quyết."
"Vất vả cho người anh em tốt của tôi rồi." Tô Thương cảm kích nói.
"Không vất vả gì, đều là vì Tô gia cả mà, chỉ là anh này, có một việc em. . . ."
Tô Cảnh Hàm cười cười, xong lại nhăn nhó, hình như có chuyện gì muốn nói nhưng lại ngại ngùng.
Tô Thương thấy vậy, liền vỗ vào vai của Tô Cảnh Hàm, thản nhiên nói: "Anh em tốt, có gì em cứ nói thẳng ra, đừng khách sáo."
"Vậy thì em nói."
Tô Cảnh Hàm nhìn xung quanh không có ai mới nói nhỏ: "Anh, đêm qua anh nói mời em đi quán bar, là nghiêm túc sao?"
Ừ?
Cậu muốn làm cái quái gì nữa?
Tô Thương trong lòng cười lạnh, không sợ cậu đụng đến tôi, chỉ sợ cậu
không dám đụng đến tôi, đồ chó má, có âm mưu gì thì làm đi.
Suy nghĩ đến đây, Tô Thương cười nói: "Đương nhiên là nghiêm túc rồi, anh em tốt à, em nghĩ đó là nói đùa sao?"
"Ừ. . .m"
Tô Cảnh Hàm ngượng ngùng, mặt đỏ lên, ngập ngùng nói: "Anh, tối nay anh cho em đi cùng để trải nghiệm một chút có được không?"
"Không thành vấn đề, chỉ có điều trước đây em không phải không có hứng
thú với mấy chuyện thế này sao, sao tự nhiên lại muốn thử thế?" Tô
Thương nghi ngờ hỏi.
Vì để tránh sự nghi ngờ của Tô Thương, Tô Cảnh Hàm đã sớm chuẩn bị sẵn
lý do, nói ra một cái bí mật mà bình thường khó có thể mở miệng . . . . . .