Hôm nay, Trương Quang Bảo đưa Dương Ngân Hạ đi chơi chỉ để thư giãn,
nhưng Dương Ngân Hạ thì khác, cô có chuyện muốn nói với Trương Quang
Bảo, chuyện này đã lởn vởn trong đầu cô mấy ngày nay rồi. Hôm nay là cơ
hội tốt, tâm trạng của bạn trai cũng không tệ, nói chuyện với anh thật
sự rất thích hợp.
Đi cả ngày trời, đoán rằng Dương Ngân Hạ cũng đã mệt rồi, Trường Quang Bảo tìm một bãi cỏ để cả hai cùng ngồi.
Hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí trong lành, Trương Quang Bảo bỗng
nhớ tới trước đây anh đã từng xem một bộ phim do Trương Vệ Kiện đóng,
diễn viên đóng vai mẹ của Trương Vệ Kiện thường dạy ông hãy nhắm mắt khi gặp những điều không vui, hít thở thật sâu và tự nói với chính mình
rằng thế giới này tươi đẹp làm sao, không khí trong lành biết bao. Như
vậy, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Lúc này Trương Quang Bảo tin vào những lời nói đó rồi. Trời xanh mây trắng, bên cạnh là một người con gái xinh đẹp lại dịu dàng liếc mắt đưa tình với bạn. Bạn còn muốn như nào nữa?
Tâm trạng mà vẫn còn tồi tệ nữa thì tốt nhất là nên đi thắt cổ cho xong.
Trên mặt Dương Ngân Hạ nở nụ cười mỉm đầy ngọt ngào nhìn người đàn ông mà cô yêu. Chợt nhớ đến chuyện cần hỏi, đang định mở miệng thì thấy đôi môi
của anh mấp máy, đoán rằng anh có điều muốn nói, Dương Ngân Hạ bèn nhanh chóng cất lời: “Có phải anh đã đoán được em muốn nói chuyện gì không?
Không cho nói!”
Trương Quang Bảo cười lớn, nhìn cô lắc đầu, thực sự không nói nữa.
“Quang Bảo, em hỏi anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho anh cứ buồn
bực như vậy?” Dương Ngân Hạ nắm lấy tay Trương Quang Bảo, theo thói quen áp tay anh vào mặt mình.
Trương Quang Bảo dường như đã buông bỏ
được rồi, thản nhiên cười nói với Dương Ngân Hạ: “Không có gì, chỉ là
Cúp Tiểu Cường không tổ chức nữa.”
Ban đầu Dương Ngân Hạ còn chưa kịp phản ứng, đều do Trương Quang Bảo nói chuyện quá nhẹ nhàng nói làm
cho Dương Ngân Hạ không chú ý đến. Khoảng mười phút sau, Dương Ngân Hạ
mới nhận ra.
“Cái gì? Không tổ chức Cúp Tiểu Cường nữa? Xảy ra
chuyện gì vậy?” Thái độ bất ngờ của Dương Ngân Hạ không khác gì với lúc
Trương Quang Bảo mới biết tin là mấy. Mặc dù cô không rành về âm nhạc,
nhưng nhờ có Trương Quang Bảo, vẫn luôn theo dõi Cúp Tiểu Cường, cũng
biết rằng đây là một sự kiện lớn trong ngành công nghiệp âm nhạc trực
tuyến, bây giờ lại không tổ chức nữa. Vậy những thí sinh tham gia như
Quang Bảo phải làm sao?
“Sự việc cụ thể thì không rõ, nghe nói
bên phía Ban tổ chức xuất hiện vấn đề. Thôi, đừng quan tâm nữa, dù sao
cũng không còn liên quan đến anh nữa.” Trương Quang Bảo hời hợt nói.
Những lời này không phải chỉ để Dương Ngân Hạ yên tâm mà đó thật sự là
lời thật lòng của anh. Dù sao cũng là chơi bời thôi, việc gì phải nghiêm trọng vấn đề lên vậy.
Dương Ngân Hạ không nói lời nào, cô có thể tưởng tượng tại sao ngày hôm qua Trương Quang Bảo lại như vậy. Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông muốn tìm việc thì gặp phải vô vàn trắc trở,
hơn nữa, vừa mới ra trường, lúc mà trong đầu còn đầy hoài bão lại bị dội một gáo nước lạnh, có thể tưởng tượng được sự khổ sở trong lòng.
Bây giờ cũng chỉ có Cúp Tiểu Cường mới có thể an ủi được anh. Dù sao ở cuộc thi anh cũng đứng hạng 1, hoàn toàn xứng đáng với vị trí đầu bảng, sự
thoải mái về tinh thần quan trọng hơn nhiều so với sự thoải mái về vật
chất. Anh vẫn luôn giữ hy vọng về Cúp Tiểu Cường, không chỉ giành được
giải thưởng mà còn được người khác công nhận và khen ngợi.
Nhưng
Cúp Tiểu Cường đột nhiên không tổ chức nữa, mọi hy vọng trong phút chốc
tan biến, dù là ở thế giới thực hay là thế giới ảo đều sẽ nhụt chí. Nếu
là người khác, e rằng họ đã gục ngã rồi, may sao đó là Trương Quang Bảo
nên mới có thể chịu đựng được, ngày hôm sau anh vẫn cười đùa, không để
tâm đến chuyện này chút nào.
Lúc đó anh phải chịu đựng áp lực lớn tới mức nào chứ? Chẳng trách……
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Ngân Hạ không khỏi cảm thấy thương tiếc. Tội
nghiệp Quang Bảo, một mình chịu đựng nỗi buồn như vậy, là bạn gái, cô
lại không thể giúp anh chia sẻ một chút nào, thật là vô trách nhiệm.
“Không cần áy náy, là tại anh không nói với em, tự làm tự chịu thôi.” Trương
Quang Bảo ngồi cạnh cười nói. Dương Ngân Hạ giả vờ tức giận, bĩu môi
đánh nhẹ anh một cái, dường như mọi suy nghĩ trong lòng đều không giấu
nổi anh.
Chợt nhớ đến mục đích của buổi đi chơi này, Dương Ngân
Hạ ngồi thẳng, húng hắng ho hai tiếng. Tuy đã suy nghĩ rất kĩ, nhưng lúc này vẫn không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhất định không được lỡ miệng, với tình hình bây giờ thì không cần phải nói cho anh biết quá nhiều, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai người.
“Quang Bảo, em tìm được việc rồi.” Dương Ngân Hạ nghĩ thật kỹ rồi mới dè dặt
nói với Trương Quang Bảo. Nói xong bèn nhìn chằm chằm quan sát sự thay
đổi trên mặt của Trương Quang Bảo. Dù biết rằng trước giờ con người
không hay biểu lộ sự vui sướng nhưng vẫn muốn nhìn ra điều gì đó từ nét
mặt của anh.
Trên mặt Trương Quang Bảo lộ lên nụ cười vui vẻ: “Vậy hả? Tìm được việc rồi sao? Đây là chuyện tốt, làm ở nơi nào vậy?”
Dương Ngân Hạ chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới dè dặt đáp: “Ở thành phố Hồng Châu.”
Trương Quang Bảo biết thành phố Hồng Châu, đó là một thành phố trực thuộc
Thành Đô, cách Thành Đô khoảng một giờ đi xe. Đừng vì vậy mà xem thường
thành phố này, nghe nói đây là khu vực phát triển quan trọng của tỉnh
trong vài năm tới. Làm việc ở thành phố Hồng Châu hay Thành Đô đều không khác nhau mấy.
“Ồ, không tệ, làm ở chỗ nào?” Trương Quang Bảo tiếp tục hỏi.
Lần này Dương Ngân Hạ trả lời càng cẩn thận: “Ở tòa thị chính.”
Trương Quang Bảo ngẩn người một lúc. Tòa thị chính sao? Làm gì ở đó? Sau đó
nhớ ra Dương Ngân Hạ học chuyên ngành Tự động hóa Văn phòng, liên quan
đến công việc làm thư ký, đến làm việc ở tòa thị chính có khả năng cao
là làm thư ký. Ủa, không đúng, bây giờ rất khó để vào tòa thị chính làm
việc, tuy rằng Dương Ngân Hạ từng là phó chủ tịch Hội Sinh viên của
trường, điểm cao, thành tích xuất sắc, nhưng nói đi nói lại thì trong
mắt người khác cũng chỉ là tốt nghiệp từ một trường không có danh tiếng, tuyệt đối không thể dễ dàng vào cơ quan nhà nước như vậy.
Dương
Ngân Hạ sớm đã ngờ được sẽ không thể nào dễ dàng giấu giếm được Trương
Quang Bảo, tiếp tục nói: “Là vầy, bạn của ba em là cán bộ nhỏ làm trong
tòa thị chính, lôi kéo chút quan hệ thì đã nhận em vào làm rồi.”
Cách giải thích này rất hợp lý, cán bộ nhỏ thì cũng là cán bộ mà. Dù sao thì Dương Ngân Hạ tìm được việc là tốt rồi, vả lại đây là một công việc ổn
định, sau này bản thân anh cũng có thể bớt lo, tập trung phát triển sự
nghiệp của mình.
“Ừm, nhưng mà anh nhắc trước, làm thư ký cho
tốt, đừng làm những chuyện lôi kéo trong văn phòng. Anh mà biết được thì sẽ đem ** đến nổ tung tòa thị chính đấy!” Trương Quang Bảo bắt đầu nói
đùa.
Dương Ngân Hạ táng mạnh vào lưng anh, cười mắng: “Anh nói
cái gì đấy? Đây là do em giúp chú Tăng……” chợt nhận ra lỡ miệng liền
nhanh chóng im bặt.
Đôi mắt của Trương Quang Bảo sao có thể bỏ qua sơ hở đầy lộ liễu đến vậy, bèn gặng hỏi: “Nói tiếp đi chứ.”
“Em nói là người bạn của ba em chính là chú Tăng. Sau đó, em làm thư ký cho bạn của chú ấy, rõ chưa?” Dương Ngân Hạ nóng lòng, mấy lời bịa đặt này
cũng quá hợp lý rồi.
Trương Quang Bảo cũng không quá để ý, dù sao thì bạn gái có công việc rồi, đây là việc tốt. Trong lòng cũng vui cho
cô, kỹ năng tổ chức và phối hợp của chị Dương luôn rất vững vàng. Từ khi giữ chức phó chủ tịch hội sinh viên, cô đã hoàn thành mọi công việc một cách hoàn hảo, thường được nhà trường khen ngợi.
Nếu cô đến tòa
thị chính làm việc, sau này có thể trở thành chủ tịch thành phố. Nhưng
Trương Quang Bảo nghĩ rằng ít nhất phải hai mươi năm nữa.
Khi hai người nắm tay nhau bước ra khỏi tòa dạy học thì đã hơn mười một giờ
chiều. Tính ra cũng đến giờ ăn trưa rồi, hai người ăn ý đi về phía nhà
ăn. Có những cặp vợ chồng, sống với nhau cả đời cũng chưa chắc thấu hiểu đối phương. Còn Trương Quang Bảo và Dương Ngân Hạ, chỉ cần một hay mắt
hay cử chỉ cũng có thể biết được người kia đang muốn gì. Vả lại, hai
người họ tính từ lúc mới quen biết nhau đến bây giờ cũng chưa tới hai
năm. Nếu nói đây không phải là duyên phận thì bạn có tin không?
“Ồ, anh nhìn kìa Quang Bảo.” Dương Ngân Hạ bỗng gọi anh.
“Ôi chao, mau nhìn cổng trường kìa!” Dương Ngân Hạ kêu lên càng sung sướng. Trương Quang Bảo nhìn về phía cổng trường, một chiếc xe hơi mày trắng
bạc đang từ từ lái vào, nhìn kỹ thì đó là một chiếc BMW. Ban giám hiệu
của trường cùng lắm chỉ lái Toyota, hình như không có ai đi BMW cả.
Còn chưa suy nghĩ xong, sau khi chiếc BMW đi vào, một hàng xe hơi xếp phía
sau đi theo, nhìn kỹ đều là xe hơi của các hãng nổi tiếng. Chiếc BMW đã
chạy tới lối vào con đường xi măng phía dưới ký túc xá, những chiếc xe
phía sau vẫn chưa vào hết.
Thật là kỳ lạ, hôm nay là ngày đặc biệt gì mà sao lại có nhiều cấp trên đến thăm trường như vậy?
“Ồ, anh xem còn có một chiếc xe kìa, trông giống xe phỏng vấn của đài
truyền hình ghê.” Dương Ngân Hạ thấy một chiếc xe có hình dáng đặc biệt
đi vào cuối cùng, nháy mắt nhận ra đó là xe phỏng vấn của đài truyền
hình. Nhìn vào logo trên xe, là SCTV, xảy ra chuyện lớn gì vậy, ngay cả
đài truyền hình cũng đến phỏng vấn?
Trương Quang Bảo cũng khẽ cau mày, thể hiện sự nghi ngờ không có lời giải đáp. Sau cùng lại nghĩ,
liên quan gì đến anh, anh muốn đi ăn trưa thì đi thôi, bọn họ muốn làm
gì thì làm. Nghĩ vậy rồi kéo Dương Ngân Hạ đến nhà ăn. Sự tò mò của phụ
nữ bao giờ cũng mạnh hơn. Tuy bị Trương Quang Bảo kéo đi, nhưng Dương
Ngân Hạ vẫn luôn ngoái đầu lại nhìn tình hình bên kia.
Sau khi
chiếc BMW màu trắng bạc dừng lại, có hai người từ trên xe bước ra. Một
người là người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, thân hình phúc
hậu, nhìn dáng vẻ giống như cấp trên. Nhưng trông người còn lại thì
không giống lắm, vì đeo kính râm nên không thể đoán ra được tuổi tác.
Nhưng bộ quần áo trên người rõ ràng không hợp với người xung quanh. Trên người khoác một bộ cao bồi đầy cá tính, từng cử chỉ đều toát ra khí
chất đặc biệt.
Dương Ngân Hạ luôn cảm thấy người này rất quen,
dường như cô đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nghĩ hoài mà không ra. Trong
đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, rốt cục nhớ tới người này là ai,
liền lôi kéo Trương Quang Bảo, lớn tiếng nói: “Quang Bảo, người đó,
người đó là Lưu Tử Vũ!”
Lưu Tử Vũ? Lưu Tử Vũ nào? Bạn học của cô hả?
Dương Ngân Hạ buồn bực kêu la, Lưu Tử Vũ là cũng không biết, đó là idol đang
nổi, diễn phim truyền hình, dạo này còn phát hành album, đang trên đà đi lên.
Nghe lời cô nói, Trương Quang Bảo lập tức nhớ ra rồi. Cái
người Lưu Tử Vũ này, hồi trước anh còn hay theo dõi trên mạng bộ phim
được chuyển thể từ tác phẩm “Không trở về”, nam chính của bộ “Tắm máu”,
hiện đang là idol đang nổi trong nước. Nhưng mà anh ta đến trường bọn họ làm gì? Lẽ nào “Tắm máu” muốn quay phim ở trường họ? Trong nguyên tác,
kể về những việc đã trải qua của một sinh viên đại học từ thời đi học
đến thế giới ngầm, ngôi trường mà nam chính trong cuốn sách theo học
cũng tương tự như trường của bọn họ. Ừm, việc này hoàn toàn có khả năng
xảy ra.
“Ôi, anh ta còn đẹp trai hơn trên tivi” Dương Ngân Hạ gật đầu.
Trương Quang Bảo khịt mũi, đẹp trai thì có tác dụng gì? Nghe nói tính cách anh trai này rất cao ngạo, hay xem thường người khác, không nể nang ai cả.
Nếu anh ta không nổi tiếng đến như vậy, để xem ai sẽ trừng trị anh ta.
Trương Quang Bảo trước giờ không ưa loại người vừa có chút tiếng tăm đã
lên mặt như vậy. Anh ta không phải là một nghệ sĩ à? Nghệ sĩ thì phải
làm những gì, nghệ sĩ là vì công chúng mà phục vụ, có tư cách gì mà vênh váo?
“Ngân Hạ, đi ăn cơm thôi, đừng quan tâm đến chuyện của
người ta nữa, mau lên!” Trương Quang Bảo vừa lôi kéo Dương Ngân Hạ đi về phía trước vừa nói. Nhưng lần này, Dương Ngân Hạ vẫn đứng chôn chân tại chỗ, có kéo thế nào cũng không chịu đi. Không thể trách cô được, lần
đầu nhìn thấy người nổi tiếng, đổi lại là cô gái nào cũng đều sẽ như vậy cả.
Nếu cô đã thích xem thì cứ để cô xem, Trương Quang Bảo buông cô ra, đứng đó cùng cô, ngây người nhìn dãy xe đằng kia.
Lúc này, tiếng chuông vang lên, báo hiệu đã tan học buổi trưa, đến giờ ăn
trưa rồi. Chưa tới nửa phút, sinh viên ùa ra từ các lối ra khác nhau của tòa nhà giảng dạy. Nhớ lại hồi lúc cả bọn Trương Quang Bảo còn đi học
không phải cũng như vậy sao? Đi học thì đợi tiếng chuông tan học, lao
đến nhà ăn với vận tốc 180 km/h. Bóng đá Trung Quốc cũng có tốc độ như
vậy thì đã sớm vào vòng trong rồi.
Cuối cùng cũng có người phát
hiện ra dãy xe dài, mọi người đứng từ xa quan sát, đây là cấp trên của
cấp nào? Khoe khoang tới mức này, đếm thử dãy xe thì thấy tận tám chiếc. Nhìn đến thương hiệu thì phải phục sát đất, BMW, Mercedes Benz, còn có
cả Audi nữa. Xong rồi, chắc là chủ tịch tỉnh tới trường bọn họ thanh
tra. Không thấy bên cạnh còn có vệ sĩ hay sao? Ai cũng đeo kính râm, mắt nhìn chằm chằm.
Thậm chí có những người tinh mắt, nhìn thoáng
qua đã nhận ra trong đám đông xuất hiện một idol đang nổi – Lưu Tử Vũ.
Ôi trời ơi, người anh em bên cạnh mau véo tôi xem có phải tôi đang mơ
không!
Cuối cùng, có người hét lớn: “Lưu Tử Vũ!” Âm thanh này vừa được thốt lên giống như hiện tượng trời long đất lở, nhanh chóng lan ra cả sân trường. Mọi người đều ngây ra như phỗng, bỗng nhiên, một cô gái
mũm mĩm dẫn đầu lao đến đó. Đáng sợ nhất là khi có người dẫn đầu khi có
chuyện. Cô gái đó vừa dẫn đầu, sinh viên trong trường bắt đầu ào lên
thủy triều.
Thật không dám tưởng tượng, Lưu Tử Vũ, một idol đang nổi, một ca sĩ thần tượng vậy mà xuất hiện ở trường của bọn họ.
Không ngờ, khi đám sinh viên xông tới trước mặt Lưu Tử Vũ mấy bước, những
người mặc quần áo đen đeo kính râm đột nhiên chặn trước mặt Lưu Tử Vũ.
Một số sinh viên đi đầu bị họ đẩy lùi, một vài người không thể đứng vững và ngã xuống đất. Nhưng những người phía sau, người sau tiếp nối người
trước không ngừng lao lên.
Đôi khi, thực sự cảm thấy buồn thay
cho fan, người ta coi bạn như một con chó, nhưng bạn lại tôn sùng họ như một vị thần. Lúc này mới nhìn vẻ mặt của Lưu Tử Vũ, nâng tay chỉnh kính râm, thờ ơ quay mặt đi, vờ như không thấy.
Trương Quang Bảo nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận. ĐM! Dám chạy đến trường bọn này giở thói ngang ngược.
Ngay khi cơ thể vừa nhúc nhích, Trương Quang Bảo đang định lao ra thì đã bị
Dương Ngân Hạ nhanh chóng giữ lại: “Quang Bảo, anh muốn làm gì vậy!”
Giọng điệu của cô xen lẫn sự hoảng sợ, bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy hai mắt
Trương Quang Bảo hơi nheo lại, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị rồi
nhanh chóng biến mất. Dựa vào kinh nghiệm quen biết hơn hai năm giữa cô
và Trương Quang Bảo, cô biết rằng Trương Quang Bảo nổi giận rồi.
“Ngân Hạ, em có tin không, chỉ cần anh đứng đây hô lên một tiếng, anh em của
anh sẽ lao tới đánh gãy chân thằng chó đó ngay tại đây!” Hai má của
Trương Quang Bảo không ngừng phập phồng, vẻ mặt đầy hung dữ khi nói lời
này, Dương Ngân Hạ nhìn thấy cũng không khỏi run rẩy. Cô biết Trương
Quang Bảo là người nói được làm được, vì vậy kiên quyết nắm chặt tay
Trương Quang Bảo không chịu buông.
Lúc này, vài nam sinh đứng bên cạnh Trương Quang Bảo bước qua, Trương Quang Bảo hét: “Chuột Con, quay lại đây!”
Nam sinh có biệt danh là Chuột Con đang định chạy đến xem trò vui thì nghe
có người gọi cậu, vốn không thèm quan tâm, người nổi tiếng đến trường
bọn họ, cho dù có là mẹ cậu thì cũng đừng hòng cậu làm theo. Nhưng khi
ngoái đầu đầu lại thì thấy đó là Trương Quang Bảo, bèn cun cút chạy về.
“Có chuyện gì không anh Trương? Em chào chị Dương.” Chuột Con lớn lên trông rất giống chuột, cả người da bọc xương, trông rất xấu xí.
“Mau
đi bảo mọi người đừng nhào qua đó nữa, mấy người đó đều biết võ, ra tay
rất ác. Cứ nói đó là ý của anh!” Trương Quang Bảo nghiến răng nói.
Thằng nhóc Chuột Con cũng là một tên hay gây rắc rối, thấy bọn người kia
phách lối như vậy, đảo mắt nói với Trương Quang Bảo: “Anh Trương, ĐM,
dám bắt nạt ngay trên địa bàn của bọn mình, anh nói một câu thôi, chúng
ta đánh bọn chúng một trận. Dù gì cũng là do bọn chúng ra tay trước!”
Trương Quang Bảo còn chưa tỏ thái độ gì, Chuột Con đã nhìn thấy chị Dương ở
bên cạnh đang hung dữ nhìn cậu chằm chằm, bèn thè lưỡi cong đuôi chạy
mất.
“Này! Anh Trương bảo các cậu đừng đi qua đó nữa. Mấy người đó biết võ, ra tay ác lắm. Mọi người cẩn thận nha!”
Vừa hét xong câu này, nhiều người bèn dừng chân lại, nhưng mà vẫn còn vài fan cuồng mắt điếc tai ngơ tiếp tục chen về trước.
May sao thầy hiệu trưởng Tống xuất hiện kịp lúc. Vốn dĩ ông đang muốn tan
làm về nhà, chợt nhìn thấy dưới lầu ký túc xá tập trung đông đúc ồn ào
làm ông thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì. Gọi một sinh viên lại
hỏi chuyện mới biết có người nổi tiếng tới trường họ.
Mặc dù
trong lòng rất thắc mắc, nhưng nhìn thấy học trò của mình gặp khó khăn
thì làm sao có chuyện ngồi nhìn được chứ, vội vàng đi qua, đẩy sinh viên xung quanh ra bên ngoài. Tiến tới quan sát thì nhận ra không quen một
ai cả. Cũng không biết lai lịch của người bên kia là gì, vừa đang định
hỏi thì một học sinh đã cất tiếng chào: “Thầy hiệu trưởng Tống, em chào
thầy ạ!”
Người đàn ông trung niên đi cùng với Lưu Tử Vũ vừa nghe thấy câu này liền nhanh chân bước qua, cực kì chuyên nghiệp giơ tay ra.
“Ông là hiệu trưởng ạ? Thật tốt quá, nhờ ông nói với các bạn học ở đây rằng, hi vọng các bạn ấy đừng chen lấn để tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.” vừa nắm được tay của hiệu trưởng Tống, người đàn ông trung niên lắc
mạnh.
Hiệu trưởng Tống trừng mắt nhìn ông ta, quay người đi đến
đám sinh viên đông như kiến, cao giọng nói: “Các em đừng chen lấn nữa,
phải chú ý an toàn. Tất cả đều lui lại.” Không ai dám trái lời thầy hiệu trưởng, đám sinh viên nghe lời lui về, tạo ra một vòng trống thật to.
Mặc dù hiệu trưởng Tống đã hơn năm mươi tuổi, dáng người không cao, đỉnh
đầu hơi hói, nhưng uy nghiêm không thua gì các tướng lĩnh trên chiến
trường.
Khuyên sinh viên lui ra xong, ông bèn quay đầu quát bộ
phận bảo vệ ở cổng trường: “Bảo vệ! Mấy chú còn không mau ra đây duy trì trật tự.”
Hiệu trưởng vừa nói xong, sáu nhân viên bảo vệ nhanh
chóng lao ra, vây đám sinh viên ở giữa. Mà vệ sĩ của Lưu Tử Vũ cũng đang đối mặt với họ, trông giống như sắp đánh nhau vậy. Người đàn ông trung
niên thấy tình huống không ổn, vội vàng quay đầu lại nói với hiệu trưởng Tống: “Thưa thầy hiệu trưởng, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”