Xu hướng của “Một tiếng cười nhạt” chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là “hát vang tiến mạnh”.
Ngày đầu tiên, xếp tới hạng thứ mười hai, số phiếu không hơn hai mươi ngàn,
bắt đầu từ sáng ngày thứ hai đột nhiên nổi bão, vọt lên hạng chín, số
phiếu hơn sáu mươi ngàn, đám dân mạng khen ngợi như nước thủy triều,
trong đó, càng không ít nhân sĩ chuyên nghiệp khen ngợi có thừa với tác
phẩm ca khúc này của Trương Quang Bảo. Hơn nữa còn mạnh dạn tiên đoán,
lần thử giọng trực tuyến này, “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo mạnh mẽ tiến vào top 100 cũng không vấn đề, với lại rất có khả năng
chiếm ba vị trí đầu.
Trong đất, bản thân tác phẩm của Trương
Quang Bảo ưu tú đương nhiên là nguyên chủ yếu nhất, nhưng hoạt động bỏ
phiếu trắng trợn của những người ủng hộ càng không thể bỏ qua công lại.
Từ lúc “Một tiếng cười nhạt” bắt đầu thông qua sơ tuyển, dựa trên thanh
bài đăng baidu của “cậu Bảo”, đám fan hâm mộ khởi xướng một hoạt động bỏ phiếu thanh thế thật lớn.
Từ các diễn đàn lớn trên mạng, đến
cộng đồng, đến weibo, khắp nơi đều có thể thấy được bài post bỏ phiếu.
Mà trong đó, bài post thay “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo bỏ phiếu càng nhìn càng quen mắt. Thậm chí tất cả nơi tuyên bố tin tức
dường như cũng có thể nhìn thấy cúp Tiểu Cường, Trương Quang Bảo, tin
tức “Một tiếng cười nhạt”.
Vị viết lách nhắc tới phía trước kia,
lòng bình phàm, lời ra ắt thực hiện, quả thực đã thêm một liên kết bình
chọn cho tác phẩm của Trương Quang Bảo trong tác phẩm đang hot của mình, không chỉ anh ta, trên trang web kia, nhiều người viết lách đang hot
cũng đều gia nhập đại quân bình chọn, tăng thêm quảng cáo trong tác
phẩm, hô hào bạn đọc bỏ một phiếu cho Trương Quang Bảo. Mà bộ phận viết
lách miền Tây Nam càng hưởng ứng khẩu hiệu “ủng hộ ca sĩ bản địa”, tự
phát trong tác phẩm của mình, tăng thêm quảng cáo. Ngôn Tình Tổng Tài
Sự hát vang tiến mạnh của “Một tiếng cười nhạt” cùng sự ủng hộ của những
bạn bè nhiệt tình này không thể tách rời. Đến ngày thứ năm, tác phẩm của Trương Quang Bảo đã lọt vào top năm, cũng luôn ổn định ở vị trí hạng
năm. Đám fan hâm mộ dường như còn chưa thỏa mãn, thề phải đưa “Một tiếng cười nhạt” lên top ba mới chịu bỏ qua.
Đương nhiên đại hội âm
nhạc trực tuyến long trọng lôi cuốn như thế, lại há có thể để một mình
Trương Quang Bảo một mình đắc ý. Trong vùng thi đấu Ngũ Đại, tùng khu
thi đấu cạnh tranh đều khá kịch liệt, trong mười tác phẩm hàng đầu khu
thi đấu Đông Bắc, số phiếu giữa các tác phẩm không kém bao nhiêu, ghế
hạng nhất mấy lần đổi chủ.
Mà khu thi đấu Hồng Kông, mặc dù số
lượng tác phẩm dự thi ít hơn mấy khu thi đấu khác một chút, nhưng lại
không hề thua nội địa, đám dân mạng khu bản địa vẫn nhiệt tình tham gia
trong đó, thanh thế bỏ phiếu cũng khí thế ngất trời.
Thú vị nhất
chính là khu thi đấu nước ngoài, tác phẩm dự thi tổng cộng chưa đến trăm bài, cứ như vậy, toàn bộ những tác phẩm này có thể tiến vào hàng ngũ
top một trăm. Nhưng nhóm người nước ngoài dường như cũng không vì vậy mà thư giãn. Bởi vì bọn họ phần lớn là ca khúc tiếng Anh, rất nhiều dân
mạng căn bản không hiểu, muốn có được phiếu ở Trung Quốc có chút khó
khăn, bọn họ đăng quảng cáo trên trang web nước mình xin viện trợ, cạnh
tranh đã đến mức gay cấn.
Mà tại lúc này, một tác phẩm ca khúc
khu thi đấu Đông Nam khiến Trương Quang Bảo chú ý, ở ngày đầu tiên công
bố kết quả vòng sơ tuyển, số phiếu của anh đã được một trăm ngàn. Một
trăm ngàn đó! Đây là một con số kinh người cỡ nào! Thế tiến công quảng
cáo của Trương Quang Bảo lớn mạnh như thế, số phiếu ngày đầu tiên chẳng
qua hơn hai mươi ngàn, mà anh ta thế mà có thể đạt được một trăm ngàn
phiếu ở ngày đầu tiên.
Người này nếu như không phải ca sĩ đã thành danh, như vậy cũng chỉ có một khả năng, anh ta chính là Tiểu Bạch.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Trương Quang Bảo là chính xác. Anh thấy
được có dân mang gọi vị ca sĩ tên “Từ Minh Phong” này là “Tiểu Bạch”
trong những bình luận ca khúc tác phẩm. Thì ra anh ta chính là Tiểu
Bạch, chẳng trách có nhân khí cao như thế.
Đã tìm được tác phẩm
của anh ta, Trương Quang Bảo đương nhiên phải để tâm nghe một lần. Ca
khúc của Tiểu Bạch đi theo con đường trữ tình, tiết tấu thanh thoát,
mang theo chút phong cách hip-hop, ca khúc như vậy chẳng những êm tai,
hơn nữa dễ kêu gọi. Tên ca khúc của anh ta gọi là “Cứu Mạng”, có nghĩa
là: “Tôi không giãy giụa trong vòng xoáy tình yêu này, hao phí tất cả
sức lực của tôi khiến cho bản thân mình đầy thương tích, mặc dù vẫn
không hề từ bỏ khát vọng với tình yêu, nhưng sợ hãi không có sức chống
đỡ đến ngày cô ấy xuất hiện.”
Mặc dù vẫn đi theo con đường bi
tình, nhưng lại thể hiện ý nghĩa vĩnh viễn sẽ không tuyệt vọng, ở điểm
này mà nói, anh ta ngược lại có chút giống với Trương Quang Bảo.
Bài hát này cho dù nhạc hay lời, ở trong mắt Trương Quang Bảo đều thuộc tác phẩm thượng thừa. Nhưng anh không so sánh cùng “Một tiếng cười nhạt”
của mình, bởi vì vốn dĩ thuộc về phạm trù khác biệt, không thể so sánh.
Nếu như nhất định phải so sánh một lần thì lập tức trở thành Quan Công
đánh với Tần Quỳnh rồi.
Vẫn còn thời gian một tuần, một trăm tác
phẩm hàng đầu trong các khu thi đấu mới có thể ra lò, trong một tuần
này, ai cũng không dám nói mình đã ngồi vững vị trí. Bảy ngày đủ để sinh ra bất cứ biến số gì. Trương Quang Bảo cũng không quan tâm, nhưng đã
khiến cho Lý Đức và Lương Cẩm sốt ruột nóng nảy, công việc của mình cũng không làm, mỗi ngày nhìn chằm chằm trang web chính thức cúp Tiểu Cường, xem xét hướng đi tác phẩm của Trương Quang Bảo. Mà bản thân Trương
Quang Bảo ngược lại nhàn nhã đi chơi, ngoại trừ tình cờ chú ý bên ngoài
một chút, thời gian khác đều đi cùng Dương Ngân Hạ.
Hai ngày này
Dương Ngân Hạ giống như bị kích thích gì đó, mỗi ngày đều lôi kéo Trương Quang Bảo đi cùng mình. Mặc dù phụ nữ muốn theo bao nhiêu, vậy cũng
không cần mỗi giờ mỗi giây đều ở bên nhau chứ. May mà Trương Quang Bảo
nói gì nghe nấy với Dương Ngân Hạ, nếu đổi lại những người khác, chỉ sợ
đã đầy bụng bực tức rồi.
Thật ra trong lòng Trương Quang Bảo hiểu rõ, chị là vì chuyện của Triệu Cảnh. Cô ấy cũng không phải hoài nghi
mình, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy có hơi không thỏa đáng, mỗi ngày
không gặp mình thì sẽ cảm thấy thiếu chút gì đó. Lúc đang vui mừng,
Trương Quang Bảo cũng ở đây cảm thán, người như Trương mỗ tôi có tài đức gì, để cho cô ấy coi trọng tôi như thế.
Chính vì vậy hễ là yêu cầu Dương Ngân Hạ nói ra, Trương Quang Bảo xưa nay sẽ không từ chối.
Ngày thứ sáu, “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo vẫn ổn định ở vị
trí hạng năm, mà bài hát thứ sáu kia chỉ kém anh mấy ngàn phiếu, lúc này phiếu của Trương Quang Bảo có được đã sớm hơn ba trăm ngàn. Quả nhiên
như Triệu Cảnh nói, đến cuối cùng phiếu có được tuyệt đối sẽ không chỉ
có ba trăm ngàn.
“Cậu Bảo, có lẽ là ổn rồi, được hẳn hạng năm. Ha ha, không uổng các anh em vất vả một trận.” Lý Đức thu nhỏ trang web
chính thức cúp Tiểu Cường lại, duỗi lưng một cái, nói với Trương Quang
Bảo đang ngồi đối diện ở giường bên cạnh đánh đàn ghi-ta.
Nhẹ
nhàng kích thích dây đàn, sau khi phát ra liên tiếng tiếng đàn êm tai,
Trương Quang Bảo ngẩng đầu cười nói: “Dù sao là dẫn trước một trăm người hàng đầu, hạng mấy cũng không quan trọng, tôi coi trọng là làm sao so
tài với năm mươi người dẫn đầu…”
Thấy Trương Quang Bảo còn chưa
nói hết, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, Lý Đức nói tiếp: “So cái gì? So với top ba mươi hai, top mười sáu, top tám, top bốn, và trận chung kết có
đúng không? Lòng của tên nhóc cậu có phải hơi quá đen hay không? Ha ha…”
Trương Quang Bảo để đàn ghi-ta xuống giường, thở dài một hơi, lắc đầu nói:
“Người hiểu tôi nói lòng tôi lo âu, người không hiểu bảo tôi cầu gì,
haizz…”
“Xía! Nhóc con cậu cứ giả bộ đi, haizz, cậu nói đi, chỉ
cần tiến vào top tám thì có tiền thưởng kếch xù đó. Tôi nghe nói quán
quân một trăm ngàn, á quân tám mươi ngàn, quý quân sáu mươi ngàn, cuối
bảng bốn mươi ngàn, những người sau hạng tám mỗi người hai mươi ngàn!
Anh em, anh em chúng ta một trận, tôi không còn cầu mong gì khác, cậu
cho tôi vào top tám được không? Có được số tiền hai mươi ngàn nhân dân
tệ, chúng ta chia nhau mỗi người một nửa. À, tôi tới khách sạn ăn tôm
hùm! Mở rượu vang! Tắm nhà tắm hơi! Tìm gái! Đến lúc đó chúng ta muốn
làm gì thì làm đó! Thời gian đó mới gọi là thoải mái, ha ha…”
Trương Quang Bảo nhìn Lý Đức nói đến mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân ở đó,
nước bọt văng lên trên màn hình, không khỏi cười khổ một tiếng, thằng
nhóc này, lúc này đâu đâu cũng tính toán tiền thưởng của ông đây. Anh
đoán nếu thật cầm hai mươi ngàn nhân dân tệ tiêu như cậu ta nói, chưa
đến hay ngày khẳng định không còn dư cọng lông nào.
“Haizz, cái
khác còn dễ nói, việc tìm hái này ấy, cậu đi là được rồi, anh em tính
tiền, cậu hưởng thụ thỏa thích, tôi không đi.” Trương Quang Bảo cười
nói, anh vừa nói vừa đi đến trước máy vi tính. Mấy ngày nay Tiểu Mã cũng không biết đang làm gì, vẫn luôn không online, xem thử hôm nay có ở đó
không, tâm sư một phen với cậu ta, tra chút chuyện nội bộ.
“Được
được được, cậu có chị Dương, tôi chẳng cần cưỡng cầu, đến lúc ba anh em
chúng ta cùng đi, tôi muốn ba người, thể chất anh Lương yếu chút, hai
người là đủ rồi, Lưu Quyết ấy à…” Nói đến đây, anh ta giống như bị người bấu một cái, không nói nên lời.
Trương Quang Bảo thầm thở dài một hơi trong lòng, mở QQ ra. Lý Đức cũng tự giác vô vị, tiếp tục nhìn chằm chằm cúp Tiểu Cường.
“Tiểu Mã, gần đây bận việc gì? Vài ngày không thấy anh online rồi, nếu như
online thì nói với tôi một câu, tôi có việc tìm anh.” Nhìn thấy avatar
QQ của Tiểu Mã là màu xám, Trương Quang Bảo để lời một tin nhắn.
Không ngờ Tiểu Mã lại ẩn thân, tin tức vừa gửi tới, anh ta lập tức trả lời
ngay: “Choáng, tôi ở đây. Đang xem bảng PK cúp Tiểu Cường, của cậu hình
như xếp hạng năm khu thi đấu Tây Nam đúng không?”
“Đổ mồ hôi, anh đang online à? Đúng vậy, “Một tiếng cười nhạt” của tôi xếp hạng năm,
rất ổn định.” Trương Quang Bảo có chút bất ngờ, lúc đầu tính đi thẳng
vào vấn đề hỏi anh ta một chút tin tức, chẳng qua ngẫm lại vẫn từ từ sẽ
tới thôi, không gấp được. Lỡ như công ty người ta quy định, có chế độ
giữ bí mật gì đó, như thế khiến người ta bất tiện.
“Thành tích
như vậy đã không tệ, khu thi đấu Tây Nam các cậu lần này nhiều tác phẩm
nhất, cạnh tranh rất kịch liệt. Thế nào, bây giờ tâm trạng khá tốt nhỉ,
ha ha…” Tiểu Mã trêu chọc nói.
Trương Quang Bảo nở nụ cười, chỉ
một vị trí hạng năm mà thôi, có gì hay mà đáng vui mừng. Cho dù trúng
tuyển rồi, cũng chỉ là lọt vào trong một trăm người dẫn đầu khu thi đấu
Tây Nam, đường sau này còn dài.
“Không đâu, chỉ là một trăm người đứng đầu khu thi đấu Tây Nam mà thôi.”
“Ôi ôi ôi, còn ‘mà thôi’ nữa, nhóc con, cậu có biết tên phía sau cậu là ai
không?” Tiểu Mã hỏi, Trương Quang Bảo có chút kỳ lạ, người đằng sau mình cũng chính là người xếp hạng sáu khu thi đấu Tây Nam? Anh lập tức mở
trang web chính thức cúp Tiểu Cường ra, nhìn người hạng sáu kia một
chút.
Tăng Hy Nam, tên ca khúc là “Dạ Khúc”, nhìn tên bài hát
này, Trương Quang Bảo lập tức cười lạnh một tiếng, muốn dựa vào ca khúc
mới của Châu Kiệt Luân để hấp dẫn ánh mắt cho bản thân, chiêu này không
khỏi hơi quá kém. Click vào nghe thử, nghe xong ca khúc của anh ta, anh
cảm thấy bình thường, xem như trên tiêu chuẩn.
“Anh ta là ai? Tôi nghe ca khúc của anh ta cảm thấy tạm được.” Sau khi Trương Quang Bảo nghe xong, gửi tin nhắn tới hỏi.
Câu trả lời của Tiểu Mã ngược lại khiến Trương Quang Bảo lấy làm khiếp sợ:
“Anh ta là ca sĩ ký kết công ty đĩa nhạc Thành Đô, trước kia có tới công ty của chúng tôi nhưng không ký, sau khi trở về Thành Đô, tôi xem như
quen anh ta. Thật ra trình độ sáng tác của anh ta cũng không tệ, chỉ là
đáng tiếc lần này chỉ vì cái trước mắt, sáng tác không hay lắm, với lại
đặt tên cho ca khúc cũng hỏng.”
“Ồ? Chẳng trách có thể xếp hạng
sáu.” Trương Quang Bảo thuận miệng trả lời, anh suy nghĩ một chút lại
thêm một câu vào: “Tiểu Mã, lần này tranh tài cúp Tiểu Cường, top một
trăm trở lên, ban tổ chức sắp xếp thế nào?”
Tiểu Mã hiểu thấu ý của Trương Quang Bảo, anh ta trả lời: “Ha ha, nhóc con, cậu đây là đang nghe ngóng nội tình à?”
Trương Quang Bảo nở nụ cười: “Xem như thế đi, sao hả? Không tiện nói?”
“Không có, nói cho cậu biết cũng không có gì, trong mấy ngày qua tôi vội chuẩn bị đảm nhiệm chuyện ban giám khảo khu thi đấu Đông Bắc, cũng biết được
chút tin tức bên trong. Top một trăm trở lên tụ tập trong mấy thành phố
lớn tiến hành tranh tài tại hiện trường. Khu thi đấu Tây Nam các cậu
không cần phải nói cũng là Thành Đô, người anh em, chuẩn bị cẩn thận tí, tôi chờ cậu cầm giải thưởng.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán,
những người xếp sau một trăm người đứng đầu thật sự phải tiến hành tranh tài tại hiện trường. Một trăm người đứng đầu khu thi đấu Tây Nam tụ tập tại Thành Đô, đó thật sự là một trận long tranh hổ đấu. Nghĩ tới cũng
có chút khiến người ta kích động. Được, vậy thì tới đi, đọ sức một trận
tại hiện trường, xem thử các anh có bao nhiêu cân lượng.
“Cậu
Bảo, một câu của anh em, không biết cậu có muốn nghe hay không.” Tiểu Mã đột nhiên hỏi. Trương Quang Bảo suy đoán anh ta muốn nói gì, có lẽ là
muốn đưa ra phê bình gì đó với tác phẩm của mình, nếu không sẽ không
quanh co lòng vòng như thế.
“Hai người chúng ta không cần quanh co lòng vòng, có chuyện anh nói thẳng.” Trương Quang Bảo trả lời sảng khoái.
Tiểu Mã bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới gửi tin nhắn tới: “Nếu
như lần này cậu muốn đoạt giải, phải tiến vào trận chung kết, bây giờ
nhắc tới vẫn chưa đủ.”
“Ồ, chuyện gì xảy ra, nói một chút.” Sau
khi Trương Quang Bảo hồi âm, anh đẩy bàn phím, móc thuốc ra hút. Tiểu Mã là người trong giới, chuyện anh ta hiểu khẳng định nhiều hơn mình. Hơn
nữa, anh ta là người chế tác, đối với loại tranh tài này có kinh nghiệm
phong phú, ý kiến của anh ta anh không thể không nghe.
“Được, tôi nói thẳng vậy. Lần so tài này có thể nói là cao thủ tụ tập. Giống như
Tiểu Bạch vậy, không cần nói, chỉ là ca sĩ đã ký kết, thậm chí còn ra
album cũng đã có mấy vị. Thực lực của bọn họ không hề thua cậu, thậm chí có người còn ưu tú hơn cậu. Lời này không dễ nghe, cậu đừng để ý.”
Trương Quang Bảo vội vàng đáp lại một câu: “Không sao, sự thật là như thế.”
“Được, vậy tôi yên tâm rồi. Top một trăm trở lên là top năm mươi, sau đó là
top ba mươi hai, cuối cùng là top mười sáu, cậu biết địa điểm tranh tài
là chỗ nào chứ?” Tiểu Mã hỏi.
Con mắt Trương Quang Bảo hơi chuyển động, trong đầu hiện lên suy nghĩ, không phải là…
“Có phải đài truyền hình không?”
“Trả lời chính xác! Nói cho cậu biết, đơn vị ban tổ chức lần này thật ra còn có SCTV, tin tưởng cậu cũng biết, SCTV từ khi mở màn đến nay, trong
nước luôn không có địa vị gì, tỉ lệ người xem trên đài truyền hình địa
phương cả nước khá thấp. Lần này bọn họ vậy mà đầu tư tiền vốn lớn, muốn tiến hành phương hướng phát sóng trực tiếp với tranh tài lần này. Top
năm mươi các khu thi đấu trở lên, bọn họ sẽ tiến hành tiếp sóng cùng một vài đài truyền hình khác. Cậu chú ý một chút, lần này năm khu thi đấu,
khu thi đấu Tây Nam có năm chỗ, Đông Nam ba chỗ, Đông Bắc bốn chỗ, Hồng
Kông hai chỗ, nước ngoài hai chỗ, tạo thành top mười sáu cúp Tiểu Cường. Bắt đầu từ top mười sáu trực tiếp đến trường quay SCTV tranh tài,
phương thức tương tự Super Girls, top tám, tứ kết, cuối cùng là trận
chung kết, tiến vào trong top bốn ca sĩ hàng đầu, trực tiếp ký với công
ty đĩa nhạc, ngoài ra còn có tiền thưởng kếch xù. Lấy thực lực của cậu,
từ khu thi đấu Tây Nam đấu vòng sau không thành vấn đề, nhưng nếu như
cậu muốn tiến vào trận chung kết, cậu chắc chắn phải bắt đầu từ top một
trăm dẫn đầu, còn phải luôn là hạng nhất khu thi đấu Tây Nam.”
Trương Quang Bảo nhíu mày, có cần vậy không? Chỉ cần đấu vòng sau thì có tư
cách tiến vào tranh tài tiếp theo, được hạng mấy có liên quan gì?
“Sai rồi, người anh em, nếu như cậu lấy thân phận luôn đạt hạng nhất khu thi đấu Tây Nam tiến vào top tám, cậu sẽ có đủ vốn liếng để ban giám khảo
có cái nhìn khác với cậu, chuyện này có ích lợi với trận chung kết. Tin
lời của tôi đi, có chỗ tốt với cậu, dù sao tôi cũng hy vọng cậu có thể
tiến vào trận chung kết, đến lúc đó, ha ha, đừng quên khi đó cậu đã hứa
với tôi, nếu như cậu muốn tiền vào giới giải trí, nhất định phải ký với
công ty chúng tôi.”
Trương Quang Bảo cuối cùng hiểu rõ, tôi nói thằng nhóc cậu tại sao lại oanh tạc nhiều thông tin như vậy, thì ra là có ý này.
“Được, tôi nghe lời anh, chuyện đó đến lúc đó rồi nói sau, bây giờ chữ bát còn thiếu một nét đó. Lỡ như ngay cả đấu vòng sau khu thi đấu Tây Nam tôi
cũng không làm được thì sao?” Trương Quang Bảo trêu ghẹo nói.
Tiểu Mã dường như đã tính trước: “Yên tâm, có tôi ở đây, cậu chắc chắn sẽ được hạng nhất khu thi đấu Tây Nam.”
Trương Quang Bảo có hơi khó hiểu, lúc đang muốn hỏi thăm nguyên nhân, Tiểu Mã lại thái thoát có chuyện, logout trước.
Anh ta có ý gì, cái gì gọi là có anh ta thì mình chắc chắn được hạng nhất
khu thi đấu Tây Nam? Anh ta sẽ không làm chuyện mờ ám nào chứ? Vậy cũng
không được, tham gia trận đấu, mỗi người dựa vào thực lực, tôi cũng
không muốn dựa vào quan hệ gì đó, đi cửa sau, nếu thật sự như thế, tôi
tình nguyện rời khỏi cuộc thi.
Nhưng anh suy nghĩ một chút, anh
ta chỉ là một giám khảo, mà cúp Tiểu Cường lần này, đơn vị ban tổ chức
nhiều như vậy, ngay cả tập đoàn giải trí cũng tham gia trong đó, anh ta
muốn làm chuyện mờ ám, chỉ sợ không thể. Được rồi, xe em anh ta sẽ làm
ra trò gì.
Ngày 25 tháng 12, cách cuối tháng chỉ còn sáu ngày,
“Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo vẫn ở hạng năm, bị bốn người
đằng trước ép tới gắt gao, có vẻ muốn tiếp tục tiến lên gần như rất
không có khả năng. Mà chênh lệch ca khúc “Dạ Khúc” hạng sáu kia và “Một
tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo dần dần bị kéo giãn, kém hơn hai
mươi ngàn phiếu, muốn đuổi theo, cơ hội không lớn.