Ngày hôm sau, lúc Thẩm Xu mơ mơ màng màng mở mắt lập tức đối diện với khuôn
mặt âm trầm lạnh lẽo của Bùi Vân Khiêm, nàng sợ tới mức cả người cứng
đờ, đột nhiên ngồi dậy, tấm chăn vốn dĩ đang che trước ngực cũng rớt
xuống, ngủ cả một đêm, cổ áo trong rộng mở lộ ra cảnh xuân.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cũng ngồi dậy theo, khuôn mặt lạnh lùng quay đi, hai bên tai không tự giác được mà đỏ bừng.
Thẩm Xu cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại y phục, vành tai đỏ như sắp chảy
máu tới nơi, ngủ một giấc dậy lại phát hiện bên cạnh nhiều thêm một nam
nhân, nàng vẫn chưa kịp thích ứng.
Bùi Vân Khiêm không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Xu, quay mắt qua chỗ khác rồi xuống giường, cầm đồ vội vàng ra cửa.
Nhìn bóng dáng hắn, trong lòng Thẩm Xu khó hiểu, nàng đã chọc tới hắn lúc nào sao?
Đang suy nghĩ, Thẩm Xu lại nhìn hơn nửa cái chăn mình cuốn chặt trên người,
bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ là do tối qua trong lúc nàng ngủ mơ đoạt lấy chăn của hắn nên hắn mới không vui sao?
Thẩm Xu mím môi, theo bản năng gật đầu, giống như lời giải thích này rất hợp lý. Nghĩ vậy, Thẩm Xu bắt đầu sợ hãi, may mà sáng sớm nay hắn mới cho
nàng một sắc mặt không tốt, mà không phải nửa đêm qua đóng gói nàng ném
ra ngoài.
Thẩm Xu liếc mắt nhìn góc phía đông trong phòng đặt một cái trường kỷ, cùng lắm thì từ đêm nay nàng ngủ bên đó vậy.
Thẩm Xu nhìn ra ngoài, mặt trời đã lên cao, nàng vội vàng đứng dậy ngồi
trước gương đồng. Dựa theo quy tắc của Bắc Lâm, ngày đầu tiên sau đêm
tân hôn phải tới dâng trà cho cha mẹ chồng, nhưng Bùi Vân Khiêm không có phụ mẫu, bây giờ tất nhiên cũng không cần nàng phụng dưỡng cha mẹ
chồng.
Nhưng nói đến quy củ cũng phải cẩn thận, ai biết trong phủ tướng quân này của hắn có quy củ bất thành văn gì khác hay không chứ.
Trước gương đồng, đầu tóc Thẩm Xu rối tung, nghĩ đến Bùi Vân Khiêm không cho
ai bước vào trong phòng ngủ của mình, nàng không dám gọi Lâm Lãng vào
giúp mình rửa mặt chải đầu, chỉ có thể tự ngồi trước gương dùng lược búi tóc.
Nàng
tự búi cho mình kiểu tóc đơn giản của nữ tử đã xuất giá, tuỳ ý tìm một
chiếc trâm trong hộp trang sức để cài, cho dù không trang điểm, khuôn
mặt vẫn kiều diễm như cũ.
Cả ngày hôm qua bận rộn, rương quần áo mang đến vẫn còn ở trong góc, nghĩ
vậy, Thẩm Xu quay đầu lại nhìn tủ đồ ở phía đông phòng ngủ, cắn môi,
cũng không biết Bùi Vân Khiêm có cho nàng xếp đồ vào tủ hay không.
Thẩm Xu tuỳ ý chọn một chiếc áo nhỏ vải sa tanh màu vàng đỏ đứng trước gương đồng ướm thử, đang chuẩn bị thay quần áo, cửa phòng lại đột nhiên bị
người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Bùi Vân Khiêm liếc Thẩm Xu một cái, “Hôm nay ta có việc, đồ ăn sáng người cứ dùng đi.”
Nói xong, không chờ Thẩm Xu đáp lại đã đóng cửa xoay người rời đi.
Thẩm Xu mờ mịt nhìn cánh cửa đã khép lại, đầu óc trống rỗng, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, thay y phục rồi ra khỏi phòng.
Sau khi ra cửa thấy Chu Tước đứng ngoài, nàng vừa ra lập tức lên tiếng,
“Phu nhân, hôm nay tướng quân có chuyện quan trọng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, phu nhân mời đi theo ta.”
Thẩm Xu gật đầu Chu Tước.
Dọc đường đi, Thẩm Xu cũng không thấy có mấy hạ nhân, với thân phận địa vị
hiện giờ của Bùi Vân Khiêm, hạ nhân trong phủ hẳn là phải có hơn trăm,
nhưng nàng mới chỉ thấy có hai người vẩy nước quét nhà, cũng chỉ thấy
Chu Tước với Tần Tuần, phủ tướng quân to như vậy lại quạnh quẽ đến thế
sao?
Thẩm Xu nhíu mày, che lại khó hiểu trong lòng.
Đi tới sảnh ngoài, trên bàn quả nhiên đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, không ngờ vẫn là những món ngày thường nàng thích ăn.
Vừa là đồ ăn, vừa là tác phẩm của đại danh trong phòng, chẳng lẽ sở thích của nàng và Bùi Vân Khiêm lại trùng hợp như thế sao?
Thẩm Xu ngồi cạnh bàn, không nhịn được nhìn về phía Chu Tước, “Mỗi ngày tướng quân đều rất bận sao?”
Chu Tước không nghĩ tới Thẩm Xu sẽ chủ động nói chuyện với mình, giật mình
một chút rồi khôi phục tinh thần, gật đầu đáp lại, “Trong triều nhiều
việc, tướng quân thường xuyên bận rộn tới tận khuya.”
Nói đến đây, Chu Tước đột nhiên nghĩ tới hôm nay là ngày mấy, dừng một lát mới nói tiếp, “Có lẽ hôm nay cũng muộn mới hồi phủ.”
Nghe vậy, đôi mắt ngập nước của Thẩm Xu lộ ra vẻ khó hiểu nhìn Chu Tước, “Vì sao đêm nay cũng muộn mới hồi phủ.”
Chu Tước ho nhẹ một cái, vẻ mặt khó xử không biết nên nói gì, nhìn Thẩm Xu
một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Ngày thường tướng quân đều đúng giờ Thìn
ra cửa, hôm nay đã trễ hai canh giờ…”
Nói đến đây, trên mặt Chu Tước mất tự nhiên, chuyện của tướng quân nàng ấy cũng không thể quản được.
Thẩm Xu cái hiểu cái không, thu hồi ánh mắt lo ăn cơm của mình.
“Đồ ăn có hợp khẩu vị của phu nhân không?”
Thẩm Xu gật đầu, đây đều là đồ nàng thích ăn, đương nhiên rất hợp.
Thấy thế, Chu Tước cũng gật đầu lại, hợp là được rồi, hôm nay đầu bếp nấu
cơm đều là tướng quân phân phó mời tới, trước đó còn dặn dò không hợp
thì tới nơi khác mời.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Xu trở lại phòng, cũng không bước ra ngoài nửa bước.
Sau giờ ngọ, ngoài trời bắt đầu mưa nhỏ.
Thẩm Xu nhàn rỗi không có việc gì cứ vậy ngồi ở bàn sách Bùi Vân Khiêm luyện chữ, có lẽ là do ở một mình quá mức tẻ nhạt, không biết khi nào nàng đã ghé vào trên bàn ngủ.
Mãi cho tới lúc chạng vạng, một tia chớp loé lên bên ngoài cửa sổ khiến Thẩm Xu bừng tỉnh.
Trong phòng không châm đèn, Thẩm Xu vừa mở mắt đã thấy tối đen như mực, nhìn
quanh bốn phía, Bùi Vân Khiêm dường như chưa từng trở về, mới vừa chuẩn
bị đứng dậy lập tức thấy một thân hình cao lớn lảo đảo nghiêng ngả xông
vào trong phòng, Thẩm Xu cả kinh ngồi dậy.
Nam nhân dựa vào ván cửa, cả người ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, dọc theo cửa phòng ngồi thụp xuống đất.
Thẩm Xu khôi phục tinh thần, tìm lại giọng nói của mình thăm dò mở miệng, “Tướng quân?”
Người ở cửa lúc này mới phát hiện trong phòng có người, đột nhiên quay đầu
nhìn về phía Thẩm Xu khiến nàng sợ tới mức hít một hơi lạnh.
Toàn bộ cánh tay nam nhân trước mắt đều bị máu tươi nhuộm đỏ, máu chảy dọc
theoo cánh tay xuống đất, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy sát khí, so với ngày
đó giết người ở hậu viện chỉ có hơn chứ không kém, rất giống Tu La đi ra từ địa ngục.
Giọng nói nam nhân có chút khàn khàn nhưng vẫn lạnh lẽo khiến người ta run rẩy như cũ, “Đi ra ngoài!”
Thẩm Xu làm như không nghe thấy hắn nói gì, theo bản năng muốn chạy tới dùng khăn tay đè lấy miệng vết thương của hắn, cổ tay lại bị hắn nắm chặt.
Sát khí nơi đáy mắt của hắn hiện lên, biểu tình từ lạnh băng biến thành bạo ngược, lời nói như lưỡi dao sắc bén, “Thẩm Xu! Chuyện của ta không tới
phiên ngươi quản, tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác, đi ra
ngoài!”
Thẩm Xu bị hắn đẩy ra, sững sờ ngơ ngẩn tại chỗ nhìn miệng vết thương đang
đổ máu của hắn, nàng không biết Bùi Vân Khiêm đã xay ra chuyện gì, tất
nhiên cũng đã bị doạ sợ.
“Đi ra ngoài!” Bùi Vân Khiêm chỉ vào cửa phòng, lạnh lùng rời mắt.
Vốn dĩ hắn cho rằng Thẩm Xu nhất định sẽ xông ra khỏi cửa, dù sao đường
đường là một công chúa, sao có thể chịu nổi lời nói lạnh nhạt của hắn,
nhưng lại không nghĩ tới, cánh tay kia của mình lại được một bàn tay ấm
áp phủ lên, mang theo cảm giác mềm mại của nữ nhân, gần như xuyên thấu
toàn bộ cơ thể hắn, dường như hắn còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.
Thẩm Xu ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt hạnh tinh xảo chăm chú cẩn thận dùng khăn tay che lại miệng vết thương của hắn.
Hô hấp ấm áp của thiếu nữ phả vào trên tay hắn, giọng nói dịu dàng, “Bị thương phải băng bó, nhất định rất đau đúng không?”
Bùi Vân Khiêm nghe vậy nhíu mày, cánh tay không tự giác run run, người nhà
hắn mất sớm, người bên cạnh không phải muốn giết hắn thì cũng là chuẩn
bị giết hắn, sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên có người quan tâm hắn có đau hay không.
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm lập loè, khoé miệng nở một nụ cười trào phúng, đau
với không đau thì có gì khác nhau, từ cuộc chiến ba năm trước đây, cánh
tay này của hắn đừng nói là bị chém, cho dù bị lột da rút xương cũng
không còn nửa phần cảm giác gì nữa.
Nhìn tiểu cô nương trước mặt cẩn thận băng bó miệng vết thương cho mình,
không biết vì sao, cánh tay vốn dĩ muốn đẩy nàng ra lại không còn chút
sức lực nào.
Nụ cười tự giễu càng ngày càng sâu, Bùi Vân Khiêm à Bùi Vân Khiêm, chẳng
lẽ ngươi còn vọng tưởng muốn giống như một người bình thường đứng dưới
ánh mặt trời sao, ngươi chỉ đáng sống trong địa ngục mà chuộc tội thôi.
Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là hắn tự lừa mình dối người, Thẩm Xu trước mắt
đối xử tốt với hắn cũng chỉ vì nàng đã quên đi con ác quỷ trước kia
trong hắn, nếu như một ngày nàng khôi phục ký ức…
Bùi Vân Khiêm nhắm mắt, là hắn vọng tưởng rồi.
Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm lập tức thu tay, vẻ nhu hoà trong mắt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
“Tướng quân?” Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn hắn.
Có lẽ là Bùi Vân Khiêm đã tìm về được lý trí, nói chuyện cũng không sắc
bén như vừa rồi, “Ta không sao, đêm nay người ngủ ở trường kỷ phía đông
kia đi.”
“Nhưng thương thế của ngươi…”
Không chờ Thẩm Xu nói xong, hắn đã cắt lời, “Không chết được, còn nói nữa thì ra ngoài đi!”
Thẩm Xu há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Bùi Vân Khiêm, cuối cùng vẫn nghẹn lại lời nói, đứng lên đi vừa phía trường kỷ trong góc phía đông kia.
Bùi Vân Khiêm nhìn bóng dáng của Thẩm Xu nhíu mày, cảm xúc trong mắt không rõ, cũng không nói thêm gì.
Đêm đến, có lẽ là buổi chiều đã ngủ quá nhiều nên Thẩm Xu nhắm mắt nằm trên giường hồi lâu cũng không ngủ được.
Một lúc sau, nàng cảm nhận được trước mắt đột nhiên có ánh sáng, sau đó
nghe thấy tiếng sột soạt cởi đồ, Thẩm Xu hơi mở mắt, nhìn Bùi Vân Khiêm
nửa thân trần ngồi trước bàn, cánh tay bị thương lộ ra bên ngoài, miệng
vết thương dữ tợn có thể thấy được xương cốt ở bên trong, mà trên tay
hắn đang cầm một thanh chuỷ thủ hơ qua trên ngọn nến.
Tiếp đó, hắn lập tức ấn thanh chuỷ thủ lên miệng vết thương của mình, khoảng cách khá xa nhưng Thẩm Xu cũng vẫn nghe được tiếng da thịt bị đốt cháy, nàng sợ tới mức trái tim run lên, không thể tưởng tượng con dao nóng
bỏng đặt lên miệng vết thương sẽ đau đớn tới mức nào.
Mà dưới bóng đêm, sắc mặt Bùi Vân Khiêm vẫn như thường, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại nửa phần.
Bùi Vân Khiêm buông chuỷ thủ ra, lại phát hiện mình không chuẩn bị vải mịn
băng bó vết thương, vốn định tuỳ ý mặc lại quần áo, không nghĩ tới vừa
mới cúi đầu chuẩn bị kéo góc áo lên, một đôi tay mảnh khảnh đã cầm vải
mịn đưa tới trước mặt hắn.
Dưới ánh nến, sắc mặt Bùi Vân Khiêm so với khi chạng vạng nhu hoà hơn không ít, ánh mắt cũng không sắc bén như trước.
Hắn đưa tay nhận lấy, quấn mấy vòng trên vết thương của mình, sau đó ngẩng
đầu nhìn Thẩm Xu, “Sao lại tỉnh rồi? Ta đánh thức người?”
Thẩm Xu lắc đầu, “Đêm đã khuya, tướng quân ngủ sớm chút đi.”
Nói xong, Thẩm Xu xoay người quay trở lại trường kỷ trong góc phòng.
Nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt Bùi Vân Khiêm loé lên, hắn tách giường ngủ
với nàng cũng vì sợ ban đêm không cẩn thận làm nàng đau, vừa rồi thật ra hắn muốn nói: Ban đêm lạnh, mau quay về ngủ đi.
Nhưng lời đến bên miệng lại không có cách nào thốt ra, dù sao người cũng do
hắn lạnh nhạt đuổi đi, cuối cùng cũng chỉ có thể để tuỳ ý Thẩm Xu trở
lại trường kỷ trong góc kia.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng, mưa cả một đêm, Thẩm Xu trằn trọc không có cách nào đi vào giấc ngủ.