Trong Phượng Loan cung, Phùng Thái hậu dựa vào ghế phượng, đại cung nữ cẩn thận chỉnh sửa màu sơn móng tay cho bà ta.
Một lát sau, cung nữ ngoài cửa tới báo, “Thái Hậu nương nương, Phùng đại nhân cầu kiến.”
Nghe vậy, con ngươi Phùng Thái hậu không dấu vết chuyển động, rồi sau đó mới ngước mắt nhìn qua, sắc mặt nhàn nhạt như thường, “Cho hắn vào đi.”
Nói rồi, Phùng Thái hậu thu tay, đôi mắt cụp xuống nhìn nhìn màu móng tay
mới, rất là hài lòng, “Màu ngày hôm nay cũng không tồi, ngày khác có thể thử thêm, đưa lễ qua cho hậu cung phi tần đi.”
Đại cung nữ bên cạnh hành lễ đáp, “Màu ngày hôm nay là do nô tỳ cố ý chọn
hoa mẫu đơn làm ra, lúc đưa tới đã cảm thấy Thái Hậu nương nương nhất
định sẽ thích, đã định trở về là làm ngay giúp người.”
Phùng Thái hậu ở một bên cười không khép nổi miệng, chờ tới lúc bà ta chuẩn
bị mở miệng, cửa đại điện đã bị người ta đẩy ra, Phùng Thái hậu ngẩng
đầu nhìn thoáng qua, thu tay lại rồi nói với đại cung nữ bên cạnh, “Được rồi, hôm nay không còn sớm nữa, ai gia cũng không cần ngươi hầu hạ, lui xuống trước đi.”
Đại cung nữ hành lễ, thu thập đồ trên bàn xong xuôi mới thức thời lui xuống.
Phùng thượng thư bên dưới khom lưng nói, “Thần bái kiến Thái Hậu nương nương.”
Trên ghế phượng, Phùng Thái hậu dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu liếc nhìn ông ta, “Đứng lên đi.”
Vừa dứt lời, không đợi Phùng Thái hậu nói chuyện, Phùng thượng thư đã mở miệng, “Thần có một chuyện cần bẩm báo.”
“Không biết vì sao, gian tế trước kia sắp xếp trong Bùi phủ đột nhiên bị cắt
đứt liên hệ toàn bộ, hơn nửa là đã bị Bùi Vân Khiêm phát hiện, lúc này
chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Vẻ mặt Phùng thượng thư mang theo tiếc hận, mật thám toàn là những người do ông ta tuyển chọn kỹ càng, cứ vậy mà chết.
Nghe vậy, Phùng Thái hậu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trào phúng, “Sợ rằng
không phải mới hôm nay lành ít dữ nhiều, mà là đã sớm bị Bùi Vân Khiêm
phát hiện, chỉ là hôm nay mới cắt đứt liên lạc của bọn họ với bên ngoài, hoặc là người liên hệ với chàng căn bản chính là người của Bùi Vân
Khiêm.”
Nói
rồi, Phùng Thái hậu ngẩng đầu liếc ông ta một cái, “Ca ca tốt của ta, sợ là chàng đã rơi vào bẫy của Bùi Vân Khiêm bày ra rồi.”
Nghe vậy, Phùng thượng thư giống như đột nhiên thông suốt cái gì, vẻ mặt
cũng từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ, khó trách lần trước giao thủ ông
ta lại tổn thất trầm trọng, suýt chút nữa của cải cũng tiêu tán hết
sạch.
Bây giờ đến suy nghĩ muốn giết Bùi Vân Khiêm ông ta cũng có.
Thấy thế, Phùng Thái hậu không nhanh không chậm lấy một món đồ tinh xảo nho
nhỏ trong ống tay áo đưa cho Phùng thượng thư, “Nhìn một cái đi.”
Phùng thượng thư sửng sốt, giơ tay nhận lấy nửa bên bông tai trên tay Phùng
Thái hậu, ông ta cầm nhìn một lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía bà ta, “Đây là?”
Phùng
Thái hậu thu hồi ánh mắt, cầm lấy tách trà ở bên cạnh đưa tới bên miệng
nhấp một ngụm, sau đó mím môi nói tiếp, “Thời tiên đế còn tại vị, Nam
Dương tiến cống những viên trân châu tốt nhất cho Thẩm Xu và Thẩm Diên
mỗi người làm một bộ hoa tai, của Thẩm Diên vẫn đặt ở trong tráp.”
Nói rồi, tầm mắt Phùng Thái hậu chậm rãi dừng trên bông tai trong tay Phùng thượng thư, không hề che giấu sát ý trong mắt, bà ta lạnh nhạt nói, “Mà cái trên tay chàng là do đêm qua ta nhặt được phía ngoài doanh trướng.”
Nghe vậy, sắc mặt Phùng thượng thư thay đổi trong nháy mắt, vẻ mặt trắng
bệch, cả kinh hồi lâu mới nói nên lời, “Ý nàng là người ngày đó nghe lén ngoài cửa chính là Thẩm Xu?”
“Mười phần thì có tám chín phần chính là nó, không thể sai được.” Lúc trước
Thẩm Xu tới xin thuốc vì Bùi Vân Khiêm đã có điều gì đó không đúng,
chẳng qua khi ấy bà ta không thể xác định, bây giờ nàng lại còn nghe
thấy bí mật ở ngoài doanh trướng, không thể giữ lại được nữa!
Vốn tưởng rằng trên tay nắm giữ tính mạng Thẩm Việt, vậy thì bà ta có thể
khiến Thẩm Xu ngoan ngoãn nghe lời bà ta, nhưng hôm nay xem ra con cờ
Thẩm Xu này chính là một quân cờ phế, bà ta không còn lý do gì để giữ
lại một người đã biết bí mật quan trọng của bà ta.
Nghĩ vậy, ánh mắt Phùng Thái hậu chợt loé, chậm rãi mở miệng nói, “Chuyện ta giao chàng làm đã thoả đáng chưa?”
Nghe xong, Phùng thượng thư ngẩng đầu nhìn ba ta một cái, gật đầu nói,
“Đương nhiên, trước giờ thần làm việc người còn không yên tâm sao? Hơn
nữa, chúng ta sớm đã chuẩn bị xong xuôi, hiện giờ cũng chỉ đẩy sớm thời
gian lên vài ngày.”
Hai người nhìn nhau, khoé môi Phùng Thái hậu hiện lên một nụ cười ẩn ý.
Vở tuồng này bà ta đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Không tới thời gian một chén trà, cửa đại điện lại lần nữa bị đẩy ra.
Chỉ thấy đại cung nữ vừa mới ra ngoài vội vàng chạy vào, “Thái Hậu nương
nương, không ổn rồi, Thục Trung vừa truyền tin tới, nói đất Thục xảy ra
động đất, bây giờ bệ hạ đang triệu tập các đại thần tiến cung thương
nghị đối sách!”
Nghe vậy, sắc mặt Phùng thượng thư hơi sửng sốt, nhưng vẻ mặt Phùng Thái hậu lại bình tĩnh như thường, thậm chí bên môi còn nở nụ cười không rõ ý
nghĩa.
Vở
tuồng bà ta chuẩn bị sẵn còn đang lo không có ngòi nổ đây, Thục Trung
bây giờ xảy ra động đất, động cũng thật tốt, xem ra ông trời bây giờ
cũng đứng về phía bà ta.
Khôi phục lại tinh thần, Phùng Thái hậu vẫy tay, khẽ cười nói, “Nếu bệ hạ
triệu tập thì ngươi mau đi đi, miễn tới việc chọc bệ hạ không vui.”
Đứa con trai tính tình táo bạo của ông ta giờ phút này có lẽ đang sứt đầu
mẻ trán ở Ngự Thư Phòng, giận tới muốn giết người ấy chứ.
Nghe vậy, Phùng thượng thư hành lễ rồi nhanh chóng đi theo đại cung nữ rời khỏi Phượng Loan cung.
Trong Ngự Thư Phòng.
Thẩm Đình ngồi phía trên long ỷ, sắc mặt âm trầm, phía dưới toàn là quan
viên ngũ phẩm trở lên quỳ gối, ai ai cũng chán nản không dám thở mạnh,
chỉ sợ chén trà tiếp theo sẽ bị đáp lên đầu mình.
— ầm!
Lại một chén trà bị ném trên mặt đất, mảnh sứ vỡ rơi tan tác, đây không
biết là chén trà thứ bao nhiêu phải hi sinh trong tối nay.
“Phế vật! Một đám phế vật! Trẫm nuôi các ngươi có lợi ích gì chứ? Cả một đám người mà không nghĩ ra một kế sách gì cả! Bổng lộc để cho không các
ngươi à?”
Nói xong lại đáp thêm một cái chén nữa, nước trà nóng bỏng bên trong vừa
hay bắn lên trên đầu một quan viên đang quỳ hàng phía trước.
“Thần đáng chết! Bệ hạ bớt giận.”
Người nọ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, giọng nói cũng phát run.
“Trẫm lấy mạng ngươi thì có ích gì! Nếu như có ích thì trẫm đã kéo ngươi ra ngoài chém từ lâu rồi!”
Nói rồi, Thẩm Đình ngước mắt nhìn thuộc hạ một cái, sắc mặt không vui, lạnh lùng nói, “Bùi Vân Khiêm đâu! Tại sao Bùi Vân Khiêm không tới đây!
Người đâu…”
Không đợi Thẩm Đình nói xong, phía sau đã truyền tới giọng nói lạnh lùng lãnh đạm mang theo trào phúng.
“Thần tới rồi, bệ hạ tìm thần có việc?”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị người đẩy ra từ bên ngoài, Bùi Vân Khiêm lười
biếng đứng ở cửa, tầm mắt dừng trên mặt Thẩm Đình, khiến hắn ta không
thể tránh khỏi.
Thấy thế, Thẩm Đình nhíu mày một hồi lâu mới nói, “Bùi tướng quân tới thật
đúng lúc, Thục Trung xảy ra động đất, một đám phế vật này không nghĩ ra
kế sách cứu tế, Bùi tướng quân có cao kiến gì không?”
Sắc mặt Bùi Vân Khiêm bình tĩnh như thường, đôi mắt thâm thuý nhìn Thẩm Đình không lên tiếng.
Chuyện Thục Trung xảy ra động đất trên đường đi Tần Tuần đã nói hắn biết, địa
hình đất Thục phức tạp, mấy năm gần đây vẫn thường có động đất nhỏ, do
đó nhà ở bên đó thường được tiến hành gia công sửa chữa, động đất bình
thường thì không có trở ngại là bao, chỉ là không biết bây giờ đã nghiêm trọng tới mức nào.
Giây lát, Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt nói, “Bệ hạ đừng sốt ruột, chỉ cần phái
người đáng tin cậy tới đất Thục xem xét tình hình tai nạn là được, nếu
như quá nghiêm trọng mới tính tới bước tiếp theo.”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Đình cũng có chút hoà hoãn, hắn ta gật đầu, “Nếu đã
vậy, phải làm phiền Bùi tướng quân đi một chuyến rồi.”
Không đợi Bùi Vân Khiêm từ chối, Thẩm Đình đã nói tiếp, “Nếu đối sách là Bùi
tướng quân nghĩ ra, người khác đi trẫm cũng không yên tâm, cùng lắm cũng chỉ mất dăm ba bữa.”
Thẩm Đình nói thế cũng coi như ngăn chặn hết lời Bùi Vân Khiêm muốn nói, hắn đành nhíu mày gật đầu đồng ý, thời gian dăm ba ngày cũng sẽ không gây
ra điều gì nhiễu loạn.
Thấy có người nhận củ khoai lang bỏng này, người quỳ phía dưới đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Im lặng một lúc, Thẩm Đình phất tay cho mọi người lui, xoay người đi vào nội điện.
Sắc mặt Bùi Vân Khiêm bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, xoay người ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Ngoài cửa, Tần Tuần đang đứng hầu một bên, thấy Bùi Vân Khiêm đi ra lập tức
chạy tới ghé vào tai hắn nói, “Tướng quân, đất Thục truyền tới tin tức,
lần động đất này thương vong cũng không nhiều.”
Bùi Vân Khiêm gật đầu xem như đã nghe, nếu thương vong không nhiều thì cũng không cần ở lại đất Thục lâu lắm, ra roi thúc ngựa có lẽ 5 ngày đã trở
lại.
“Ngày
mai ta phải tới Thục Trung một chuyến, thay bệ hạ tra xét tình hình tai
nạn, ngươi ở lại bảo vệ phủ, có gì thì phái người kịp thời báo cho ta
biết.”
Nghe
vậy, Tần Tuần sửng sốt, hồi nhỏ hắn ta cũng từng ở Thục Trung một thời
gian, động đất thì không nói làm gì nhưng dư chấn mới là điểm chết
người, hơn nữa địa hình Thục Trung phức tạp, chỉ cần không để ý thôi là
tới xương cốt cũng chẳng còn.
Trầm mặc một lúc, Tần Tuần khom người, “Vì sao bệ hạ lại phái tướng quân đi, địa hình Thục Trung nguy hiểm, lần động đất này không chừng lại xảy ra
biến số gì.”
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm không chút để ý quét qua cửa lớn Ngự Thư Phòng, nhàn
nhạt nói, “Không sao, cùng lắm cũng chỉ đi mất ba đến năm ngày, ngươi để ý mọi chuyện trong phủ là được.
Chờ lúc Bùi Vân Khiêm mang theo Tần Tuần hồi phủ cũng đã qua giờ Tý, Bùi
Vân Khiêm vừa mới vòng qua hành lang dài, xa xa vẫn thấy phòng ngủ sáng
đèn.
Hắn nhíu mày, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Bùi Vân Khiêm vừa đẩy cửa bước vào, quả nhiên, một tay tiểu cô nương đang chống trên mặt bàn chờ hắn trở về.
Bùi Vân Khiêm lạnh mặt đóng cửa phòng, trên mặt mang theo ý chỉ trích rõ
ràng nhưng giọng nói lại vô cùng thương tiếc, “Đã trễ thế này rồi sao
còn chưa ngủ?”
Thẩm Xu bò dậy khỏi mặt bàn, nàng ngồi thẳng người khẽ nói, “Chờ tướng quân trở về đó.”
Nghe vậy, vẻ mặt Bùi Vân Khiêm rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều, hắn đưa tay
kéo Thẩm Xu khỏi ghế, khẽ nói, “Ta cò một chuyện muốn nói với nàng.”
Thẩm Xu lên tiếng đi theo Bùi Vân Khiêm, “Trong cung có chuyện gì rồi sao?”
“Không phải chuyện trong cung, là Thục Trung xảy ra động đất, ta phụng mệnh phải đi cứu tế.”
Nghe vậy, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, bắt lấy ống tay áo
hắn, ngón tay không tự giác siết chặt, nàng thấp giọng nói, “Phải đi bao lâu?”
Trên mặt Bùi Vân Khiêm mang theo ý cười, đỡ Thẩm Xu ngồi lên giường, “Chậm thì mười ngày, nhanh thì ba tới năm ngày.”
Không đợi Thẩm Xu trả lời, Bùi Vân Khiêm đột nhiên đổi chủ đề, tầm mắt dừng
trên mặt Thẩm Xu, hắn nghiêng người tới gần nàng, thấp giọng nói, “Công
chúa sẽ nhớ ta chứ?”
Nghe lời hắn nói, Thẩm Xu vội vàng đẩy hắn rồi quay qua chỗ khác, nàng đang
nói chuyện đứng đắn với hắn, hắn lại bắt đầu trở nên không đứng đắn.
Tay Thẩm Xu vừa mới động vào quần áo Bùi Vân Khiêm, không kịp thu hồi đã bị Bùi Vân Khiêm tóm ngược lại ấn lên người mình.
Tuy cách một lớp vải mỏng nhưng Thẩm Xu vẫn cảm thấy lòng bàn tay nóng đến
doạ người, giống như nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Bùi Vân Khiêm vậy.
Bùi Vân Khiêm gục đầu xuống, con ngươi đen nhánh nhìn nàng không rời, ngón tay ái muội cọ cọ lòng bàn tay Thẩm Xu, “Hửm?”
Thẩm Xu ngước mắt nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, nàng mím môi, khẽ nói, “Đường
đi đất Thục xa xôi, trên đường tướng quân nhớ cẩn thận.”
Nói rồi, Thẩm Xu dừng một chút, “Ta ở trong phủ đợi tướng quân trở về.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm bỗng chốc cười một tiếng, nâng tay Thẩm Xu lên, cúi đầu hôn một cái, “Được.”
“Lần này tướng quân đi có đưa Tần Tuần và Chu Tước theo không?”
Bùi Vân Khiêm lắc đầu, “Bệ hạ đã phái nhân thủ theo ta, ta để lại Chu Tước
và Tần Tuần cho nàng, nếu như ta nhớ không lầm, nguyên quán của Tần Tuần hình như là ở Thục Trung, nhưng Tần Tuần đã rời nhà lâu rồi nên cũng
không giúp được gì, còn không bằng ở lại đây chăm sóc nàng.”
Nghe vậy, Thẩm Xu như nhớ tới điều gì, nàng ngẩng đầu nói, “Tướng quân, ta biết một người cực kỳ quen thuộc đối với đất Thục.”
Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, chỉ nghe Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt nói, “Nàng nói chính là Tô Ngự?”
Thẩm Xu gật đầu, “Tô Ngự ca ca ở đất Thục đã lâu, vậy nên cũng rất quen
thuộc với địa hình nơi đó, nếu tướng quân gặp chuyện gì khó, Tô Ngự ca
ca nhất định có thể giúp chàng.”
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Vân Khiêm trở nên âm trầm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói tiểu cô nương thông minh hay là ngốc nghếch nữa.
Bùi Vân Khiêm khẽ xoa ngón tay dưới ống tay áo, hắn híp mắt chậm rãi tới
gần Thẩm Xu, giọng nói khàn khàn, “Kêu Tô Ngự ca ca còn rất thuận miệng
đấy, cả ngày tướng quân tướng quân, sao chưa thấy nàng kêu ta một tiếng
Vân Khiêm ca ca bao giờ, hửm?”
Thẩm Xu sửng sốt, tiếp theo trong lòng hiểu rõ, đưa tay khẽ đẩy Bùi Vân
Khiêm một cái, giọng nói mềm mại, “Tại sao lòng dạ tướng quân lại hẹp
hòi như thế chứ, đếm loại dấm chua này mà cũng ăn.”
Nói rồi, Thẩm Xu lại ngẩng đầu lên nhìn Bùi Vân Khiêm, “Huống hồ, tướng
quân cũng không phải ca ca của ta, kêu tướng quân như vậy để làm gì
chứ.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhướn mày cười khẽ, “Không phải ca ca, vậy là gì chứ?”