Trong sân săn thú, mấy chục người cầm cung ngồi trên lưng ngựa, nóng lòng
muốn tới phiến rừng kia muốn thử, nghĩ tới việc đứng thứ nhất là có cơ
hội xuất đầu trước mặt bệ hạ, lỡ như đụng phải vận may được trọng dụng
thì đúng là quá tốt.
Thẩm Đình một thân khôi giáp vàng đứng ở chính giữa, trên người là bảo cung tiên đế truyền lại cho đời sau.
Bùi Vân Khiêm cưỡi trên lưng Cựu Phong, một thân khôi giáp xanh sẫm ở bên
trái Thẩm Đình, phía bên phải còn lại chính là Tô Ngự mặc áo giáo trắng.
“Hôm nay săn thú, hai vị ái khanh hiếm khi lại có thực lực tương đương, trẫm rất mong chờ hai vị ái khanh đoạt được vị trí đứng đầu!”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm lập tức liếc Tô Ngự một cái, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt nói, “Bệ hạ quá khen rồi.”
Lông mày Thẩm Đình khẽ nhíu lại khó phát hiện ra, tuy rằng trong lòng bất
mãn Bùi Vân Khiêm không coi ai ra gì nhưng nhất thời cũng không thể làm
gì, chỉ ngóng trông Tô Ngự vừa mới hồi kinh có thể trấn áp Bùi Vân
Khiêm, hắn ta cũng sẽ có cơ hội tốt chèn ép khí thế kiêu ngạo của Bùi
Vân Khiêm.
Còn đang suy nghĩ, tiếng chiêng kêu đã vang lên, “Bắt đầu!”
Vừa dứt lời, Thẩm Đình cong môi nhìn Bùi Vân Khiêm bên cạnh nói, “Trẫm đi
trước một bước! Các ngươi phải nhanh chóng đuổi kịp nhé!”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Đình đã thúc ngựa đi vào trong rừng, mà những
người phía sau mắt thấy thân ảnh hắn ta biến mất cũng sục sôi tinh thần
thúc ngựa theo sau.”
Một lát sau, Diễn Võ Trường đông đúc chỉ còn sót lại Bùi Vân Khiêm và Tô Ngự, hai người không nhanh không chậm ở lại tại chỗ.
Bùi Vân Khiêm đùa nghịch mũi tên trong tay, khoé miệng mang theo nụ cười thâm sâu, ngữ khí ngả ngớn kiêu ngạo.
“Xem ra vị bệ hạ hồ đồ này của chúng ta rất mong chờ thế tử đấy.”
Khoé miệng Tô Ngự cong lên, hắn rời mắt, biết rõ lời này của Bùi Vân Khiêm có ý gì nhưng cũng không tiếp lời.
Một lát sau, khoé miệng Bùi Vân Khiêm mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại âm trầm không thôi, “Vậy thế tử thì sao? Lần này trở về là muốn làm trung
thần lương tướng của bệ hạ sao?”
Nghe vậy, Tô Ngự nhíu mày, chẳng lẽ Bùi Vân Khiêm đã biết gì rồi sao?
Hắn chậm rãi nhìn qua, ngữ khí bình đạm trước sau như một không chút gợn
sóng khiến người ta không thể bắt lỗi, “Lời này của Bùi tướng quân là
thế nào? Ngươi và ta đều là thần tử của bệ hạ.”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, “Bất kể lần này ngươi hồi kinh để làm gì, nhưng mà…”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, trong mắt dần hiện lên vẻ lạnh lẽo,
cười như không cười nói, “Không phải đồ của ngươi, tốt nhất là đừng mơ
ước.”
“Bổn tướng quân ta có một thói quen, đồ của ta thì người khác không được động vào, nếu như ai động vào ta sẽ lấy mạng hắn ta.”
Vẻ mặt Bùi Vân Khiêm càng ngày càng lạnh, ý cười trên môi cũng thâm sâu,
đáy mắt dâng lên vài phần sát khí, không hề che giấu sự uy hiếp trong
lời nói.
Nghe vậy, cuối cùng Tô Ngự cũng có chút phản ứng, hắn cười khẽ thành tiếng
nhưng đáy mắt cũng lạnh lùng. Nếu Bùi Vân Khiêm đã thẳng thắn nhắc tới
chuyện này, hắn cũng không lòng vòng nữa.
Một lúc lâu sau, hắn nói, “Thẩm Xu không phải đồ vật, ngươi cũng không xứng với nàng.”
Hiện giờ, Tô Ngự ngày càng cảm thấy Bùi Vân Khiêm không xứng với Thẩm Xu,
không nhắc tới quan hệ phức tạp gây thù chuốc oán của người này trong
triều đình, chỉ riêng mỗi tính tình kiêu ngạo tự phụ kia cùng với tính
cách mềm mại dịu dàng của Thẩm Xu là đã thấy nàng theo hắn ta phải chịu
không ít khổ cực.
Bùi Vân Khiêm lạnh lùng nhìn qua, tuy cười nhưng giọng nói không hề mang
theo độ ấm, “Bổn tướng quân không xứng, ngươi xứng sao?”
Nếu lời đã nói ra, Tô Ngự cũng không muốn giấu giếm nữa, nếu Thẩm Xu đã gả
cho con người không lương thiện này, vậy hắn cũng chưa chắc không thể
tranh đoạt.
Dù sao, hắn cũng là một người có tâm tư.
“Đúng vậy.”
Thấy Tô Ngự thoải mái hào phóng thừa nhận, Bùi Vân Khiêm lại cười, thế tử Tĩnh Hà vương này xem như cũng có vài phần cốt khí.
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm như cười như không, nhàn nhạt nói, “Ván đã đóng
thuyền, xứng hay không xứng thì bây giờ Thẩm Xu cũng là thê tử của Bùi
Vân Khiêm ta.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Ngự vẫn ôn hoà trước sau như một, nhưng lời nói ra lại
mang theo thủ đoạn mềm dẻo, “Vì sao Thẩm Xu gả cho ngươi, không cần bổn
thế tử nhắc nhở tướng quân đâu đúng không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Bùi Vân Khiêm rơi vào âm trầm, mắt nhìn về phía hắn cũng như sắp kết thành băng lạnh.
Một câu này trực tiếp chọc vào ngực Bùi Vân Khiêm, nếu không phải vì né
tránh hoà thân, tại sao Thẩm Xu lại gả cho một người thanh danh hỗn độn
như hắn chứ.
Đúng là trông sáng sủa hơn hắn nhiều, nhưng vậy thì sao chứ, chỉ cần một ngày hắn còn tồn tại, tiểu cô nương chính là của hắn.
Thấy Bùi Vân Khiêm không nói gì, Tô Ngự lại trào phúng nói tiếp, “Bùi tướng quân phải biết rằng, dưa hái xanh không ngọt.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười nhạo một tiếng, tầm mắt dừng trên mặt Tô Ngự,
không mặn không nhạt trả lời, “Ngọt hay không ngọt trong lòng bổn tướng
quân hiểu rõ, không nhọc thế tử lo lắng.”
Nói xong, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cưỡi ngựa đi về phía
trước vài bước, quay đầu nhìn về phía Tô Ngự, “Nếu bệ hạ đã kỳ vọng cao
về thế tử như vậy, không bằng chúng ta so tài một lần xem sao?”
“Bùi tướng quân muốn so như thế nào?”
Bùi Vân Khiêm tuỳ ý ném mũi tên trong tay vào bao đựng, khoé miệng mang
theo ý cười, “Thời gian một nén nhanh, ai bắt được nhiều con mồi hơn thì thắng.”
“Được, vậy làm theo Bùi tướng quân nói.”
Tô Ngự nhìn qua, sắc mặt không hề sợ hãi.
Bùi Vân Khiêm liếc Tô Ngự một cái, quay đầu cưỡi ngựa đi vào trong rừng.
Săn thú diễn ra cho tới giờ Dậu, mãi cho tới khi mặt trời xuống núi, mọi
người mới dần dần mang theo con mồi của mình trở lại doanh địa.
Nhìn con mồi dưới lòng bàn chân của một đám người, trong lòng Thẩm Đình cũng vui vẻ không ít, “Xem ra các vị ái khanh thu hoạch không tồi! Trẫm sẽ
sai người tính điểm số.”
Vốn dĩ bọn họ đều tự tin về số con mồi dưới chân mình, nhưng bây giờ nhìn
về phía Bùi Vân Khiêm và Tô Ngự lập tức phát hiện số con mình săn được
còn chưa bằng một nửa người ta, có thể thấy được, người đứng thứ nhất
chắc chắn là Bùi Vân Khiêm.
Trước kia săn thú, chỉ cần Bùi Vân Khiêm tham gia kiểu gì cũng đoạt được vị
trí thứ nhất, chẳng qua mấy năm trước Bùi Vân Khiêm không tham dự, cũng
không biết tại sao năm nay lại tham gia.
Trước kia nghe nói thế tử Tĩnh Hà vương là kinh tài tuyệt diễm trăm dặm mới
tìm được một, sau này thế tử lại theo Tĩnh Hà vương tới Thục Trung rèn
luyện, bây giờ tay cầm trọng bay, vừa nhìn đã thấy quả nhiên không thể
khinh thường.
Không tới thời gian một chén trà nhỏ, đám thuộc hạ đã đếm xong số con mồi của mọi người, không hề bất ngờ, Bùi Vân Khiêm xếp thứ nhất, số con mồi của Tô Ngự chỉ kém Bùi Vân Khiêm có một con.
Thấy thế, sắc mặt Thẩm Đình dần trở nên âm trầm, hắn giương mắt lạnh lùng
nhìn một đám con cháu thế gia phía dưới, đáy mắt cũng hơi đỏ lên.
Đúng là một đám phế vật! Không ngờ Bùi Vân Khiêm lại đạt hạng nhất.
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt Thẩm Đình vẫn phải nở nụ
cười, “Quả nhiên! Không hổ là Trấn Quốc đại tướng quân của Bắc Lâm ta!
Nếu Bùi tướng quân đã đạt được hạng nhất, vậy ngươi muốn trẫm ban thưởng thứ gì?”
Bệ hạ ban thưởng cho ai cũng là thánh ân, nhưng Bùi Vân Khiêm đã tập mãi
thành quen, hắn khom người, trên mặt không có chút biểu tình nào dư
thừa, giọng nói bình tĩnh như thường, “Đa tạ bệ hạ, ban thưởng thì không cần.”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, “Thần muốn xin phép ngày mai không tham gia săn thú.”
Bùi Vân Khiêm không cần gì cả đương nhiên Thẩm Đình rất vui, cũng lười nghĩ xem tại sao Bùi Vân Khiêm muốn xin nghỉ không tham gia săn thú.
“Được.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Ban thưởng xong xuôi, Thẩm Đình và các đại thần còn lại tiếp tục đi thưởng thức ca vũ.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm nhẹ cong môi không chút để ý nói, “Ngươi thua rồi.”
Người bên cạnh cúi đầu liếc con mồi trên mặt đất một cái, không nói gì rồi quay người rời đi.
Hôm nay, là hắn kém cỏi.
Thấy sắc mặt khó coi của Tô Ngự, gã sai vặt bên cạnh không nhịn được bất
bình thay thế tử nhà mình, “Rõ ràng là Bùi tướng quân kia năm lần bảy
lượt đoạt con mồi của người!”
Hôm nay săn thú, bất cứ nơi đâu có mặt Tô Ngự là lại có Bùi Vân Khiêm xuất
hiện, mỗi khi Tô Ngự chuẩn bị bắn tên tới chỗ con mồi lại bị một mũi tên của người khác giành trước, mà đối phương đúng chính là Bùi Vân Khiêm.
Cố tình, Bùi Vân Khiêm còn làm ra vẻ hợp tình hợp lý cười khẽ nhìn con mồi trên mặt đất, “Ôi, đây là con mồi thế tử coi trọng trước sao? Vậy cũng
thật ngại quá.”
Tuy rằng ngoài miệng Bùi Vân Khiêm nói như thế nhưng trên mặt lại không hề
có nửa phần áy náy mà mang theo ý khiêu khích, dáng vẻ vân đạm phong
khinh khiến người ta muốn nổi trận lôi đình.
Tô Ngự nhìn thoáng qua người đang nói chuyện bên cạnh, trên mặt không vui, hắn biết Bùi Vân Khiêm cố ý, nhưng nói tới cùng cũng chính là do hắn
kém cỏi không bằng người ta!
Ở trên bãi săn, ai mạnh thì là người chiến thắng.
Khôi phục lại tinh thần, Tô Ngự nhàn nhạt nói, “Ăn nói cẩn thận, đã quên trước đó ta nói gì với ngươi rồi sao?”
Nghe vậy, gã sai vặt bên cạnh cúi đầu không lên tiếng nữa, đi theo sau Tô Ngự nhanh chóng trở về doanh trướng của mình.
Bùi Vân Khiêm đã xin nghỉ, đương nhiên không cần tham gia yến hội xã giao
tối nay, hắn đã đồng ý với Thẩm Xu sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.
Vừa rồi ở bãi săn hắn đã nóng lòng trở về, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay.
Buổi chiều, sau khi Thẩm Xu từ chỗ Phùng Thái hậu trở về vẫn luôn ở trong
doanh trướng không ra ngoài, có lẽ là quá không thú vị, không biết nàng
đã thiếp đi trên ghế từ lúc nào, mãi cho tới khi Bùi Vân Khiêm trở lại
bế nàng lên giường, nàng mới thức giấc.
Ở trong mộng Thẩm Xu, nàng cảm thấy trên eo mình như mọc thêm một nhánh
cây thô tráng, sợ tới mức Thẩm Xu đột nhiên mở mắt ra, nhưng mơ mơ màng
màng lại thấy Bùi Vân Khiêm đang ôm mình, nàng tránh né theo bản năng,
suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.
Đôi mắt mông lung của Thẩm Xu nhìn Bùi Vân Khiêm rồi khẽ gật đầu, “Tướng quân trở về từ khi nào thế?”
Vẻ mặt Thẩm Xu ủ rũ, giống như còn chưa tỉnh lại từ trong mộng, giọng nói
nhẹ nhàng như vắt được ra nước, chọc trái tim Bùi Vân Khiêm ngứa ngáy.
“Vừa mới trở về.”
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đặt Thẩm Xu trên giường, quỳ một gối bên cạnh, hai
tay chống sau tai Thẩm Xu, nhìn nàng từ trên cao xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Thẩm Xu có chút hốt hoảng, một lúc sau mới thử thăm dò lên tiếng, “Tướng quân?”
“Sao thế?”
Thẩm Xu thử nói sang chuyện khác, “Hôm nay tướng quân đi săn thú có thu hoạch?”
Bùi Vân Khiêm cong môi cười khẽ, “Đương nhiên.”
Nghe vậy, đôi mắt Thẩm Xu sáng rực lên, “Ta nghe nói mỗi năm người đứng đầu
cuộc săn thú đều được ban thưởng không ít, năm ngoài là con trai của
Trương đại nhân, cũng không biết năm nay là ai.”
Trong lời nói Thẩm Xu mang theo vẻ tiếc hận, thật ra nàng rất muốn nhìn bọn
họ cưỡi ngựa đi săn, còn đang suy nghĩ, ánh mắt Thẩm Xu khẽ chuyển, cũng không biết dáng vẻ Bùi Vân Khiêm lúc cưỡi ngựa đi săn trông như thế
nào.
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nguy hiểm híp mắt, một bàn tay chế trụ cằm Thẩm Xu nâng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Xu hiểu rõ, nàng chớp chớp mắt khẽ cười, “Là tướng quân sao?”
Bùi Vân Khiêm hừ nhẹ một tiếng, khẽ gõ chóp mũi Thẩm Xu một cái, “Đương nhiên.”
Nói rồi, đột nhiên Bùi Vân Khiêm chuyển lời, “Chẳng lẽ còn có thể là thanh mai trúc mã của nàng sao?”
Thẩm Xu sửng sốt, thì ra máu ghen của Bùi Vân Khiêm còn chưa hết đâu, nàng cố nén ý cười để không cười thành tiếng.
Thấy Thẩm Xu không nói lời nào, Bùi Vân Khiêm cụp mắt, con ngươi đen nhánh
loé lên tia sáng kích động muốn xâm lược, giọng nói khàn khàn, “Nàng là
phu nhân của bổn tướng quân, cho dù là nhớ thương cũng chỉ được nhớ
thương bổn tướng quân, hiểu chưa?”
Nghe vậy, Thẩm Xu không nhịn được nữa bật cười thành tiếng lại cố nén trở
về, trịnh trọng nhìn Bùi Vân Khiêm như nghe chuyện lạ rồi gật đầu hai
cái.
Thấy
thế, Bùi Vân Khiêm lười biếng ‘ừm’ một tiếng, hắn nhướn mày chậm rãi tới gần Thẩm Xu, ánh mắt không chút để ý dừng trên mặt nàng, âm cuối cất
cao.