Lúc Diệp thần y giải độc xong cũng đã là canh ba giờ Tý, cho tới khi Bùi
Vân Khiêm uống thuốc giải xong, đôi mắt Thẩm Xu cũng không rời khỏi hắn
một khắc.
Thấy sắc mặt Bùi Vân Khiêm nửa ngày cũng không khôi phục lại, trong lòng
Thẩm Xu nôn nóng hơn ai hết, một lúc lâu sau, nàng không nhịn được nhìn
về phía Diệp Minh Tu, “Diệp thần y, giải dược này đã uống lâu rồi, tại
sao sắc mặt của tướng quân còn chưa chuyển biến tốt đẹp chút nào?”
Nghe vậy, Diệp Minh Tu bất đắc dĩ cười cười, thật ra hắn rất hiểu tâm tình
của Thẩm Xu, nhớ tới trước đây lúc Bùi Vân Khiêm đánh giặc từ Bắc cương
trở về, nhìn thấy dáng vẻ cả người đẫm máu nửa sống nửa chết kia của hắn ông cũng không dám nhìn đi chỗ khác, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết chữa trị nào đó.
Quan hệ trước đây của họ Bùi với tiểu công chúa này là gì ông không biết, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của họ Bùi ngày tiểu công chúa nhiễm phong hàn,
ông đã biết địa vị của nữ tử này trong lòng Bùi Vân Khiêm không hề bình
thường.
Toàn bộ kinh thành này không ai không biết thanh danh Bùi Diêm vương, không
chỉ có giết người không chớp mắt lại còn không gần nữ sắc, nhưng hôm nay họ Bùi lại chịu liều mình cứu giúp, đủ để thấy được hắn đối với phu
nhân của mình tình sâu vô cùng.
Hôm nay họ Bùi trúng độc nguy hiểm tới tính mạng, Thẩm Xu lo lắng một
đường, cũng có thể thấy được không phải Thẩm Xu hoàn toàn không thèm để ý tới họ Bùi, chẳng qua mỗi lần hai người đối mặt với nhau lại cảm thấy
vô cùng kỳ quái, cũng không phải dáng vẻ tình chàng ý thiếp.
Nghĩ vậy, Diệp Minh Tu lắc đầu, trong lòng cười bản thân càng lớn tuổi càng thích quản chuyện người khác.
Khôi phục tinh thần, Diệp Minh Tu mới nói, “Phu nhân không cần sốt ruột, mỗi người mỗi khác, chuyện hiệu quả của giải dược chậm hơn bình thường cũng có, theo ta thấy, thêm nửa canh giờ nữa sẽ tốt hơn thôi.”
Thẩm Xu gật đầu, tuy nghe Diệp Minh Tu nói vậy nhưng Bùi Vân Khiêm vẫn chưa tỉnh lại thì nàng không thể yên lòng.
Ánh mắt nàng một lần nữa trở lại trên mặt Bùi Vân Khiêm, hắn vẫn luôn nhíu mày, mà lông mày Thẩm Xu cũng chưa giãn ra nửa phần.
Nàng chuyển tầm mắt xuống dưới, dư quang lơ đãng nhìn miệng vết thương trên
cánh tay trái của Bùi Vân Khiêm, lông mi khẽ run rẩy, quay đầu nhìn Diệp Minh Tu, “Vì sao tướng quân vẫn luôn cau mày, có phải vết thương trên
tay còn đau không? Ngài xem xem có thể dùng thuốc gì giảm đau cho tướng
quân không?”
Nghe vậy, biểu tình Diệp Minh Tu cứng lại, trong mắt ngạc nhiên, giọng nói
cũng kinh ngạc, “Cánh tay trái của tướng quân không có cảm giác gì, phu
nhân không biết sao? Vẫn luôn cau mày là do giải dược bắt đầu có tác
dụng trong cơ thể, loại độc này khiến cho lục phủ ngũ tạng trong cơ thể
nóng như lửa đốt, đợi độc được giải hoàn toàn thì sẽ tốt hơn.”
Thẩm Xu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần khó tin, biểu tình trên mặt cũng cứng đờ.
Không có cảm giác?
Lông mày Thẩm Xu lại nhíu chặt hơn, trong mắt nghi hoặc, “Sao lại không có cảm giác?”
Thấy phản ứng của Thẩm Xu, Diệp Minh Tu tự biết hơn nửa là do ông lắm mồm
lắm miệng, chắc hắn Bùi Vân Khiêm vẫn chưa nói chuyện trước đây của mình cho Thẩm Xu nghe, nhưng bây giờ lời nói ra ông ta cũng không thể thu
hồi được nữa.
Trầm mặc, trong mắt Diệp Minh Tu xẹt qua một tia không đành lòng, chậm rãi
mở miệng nói, “Có điều phu nhân không biết, ba năm trước đây tướng quân
đi bình định Bắc cương, trận chiến kia tổn thất nghiêm trọng, nếu không
phải tướng quân ra trận ngăn chặn cơn sóng dữ, toàn bộ đại quân Bắc Lâm
sợ là đã bị tiêu diệt ở nơi man di kia.”
Nói rồi, trong mắt Diệp Minh Tu hiện lên một chút rung động rồi tiếp tục,
“Tuy rằng trận chiến kia đánh thắng nhưng Bắc Lâm cũng bị tổn thương
nặng nề, mười vạn binh mã cũng chỉ còn lại mấy ngàn người quay về, tướng quân cũng bị trọng thương trong trận chiến ấy, cánh tay mất đi cảm
giác, hôn mê nửa tháng mới tỉnh, sau khi tỉnh lại tính tình cũng thay
đổi hoàn toàn khác trước. Nhưng mà, ta cho rằng tướng quân không nói cho phu nhân hẳn là cũng có lý do, nhất định là hắn có suy nghĩ khác.”
Trong lòng Thẩm Xu căng thẳng, cuối cùng nàng cũng biết vì sao ngày ấy Bùi
Vân Khiêm hơ nóng con dao rồi đè lên miệng vết thương mà mặt không đổi
sắc, mày cũng không nhăn lại rồi, thì ra tay hắn căn bản không hề có cảm giác.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu chỉ cảm thấy trong lòng mình như chảy máu, đau đớn vô cùng.
Đang nói, Diệp Minh Tu cúi đầu thở dài rồi nhìn về phía Thẩm Xu, “Phu nhân
đừng nghe những lời bịa đặt bên ngoài, rất nhiều người ngoài cứ tự bịa
đặt lung tung, tuy rằng bây giờ tướng quân bất cận nhân tình* một chút,
nhưng thật ra chính là người tốt hiếm có, đối xử với phu nhân cũng khác
xa với người khác.”
(*tính tình kì dị, hành vi không hợp thường tình.)
Thẩm Xu cười gật đầu, bên ngoài nói Bùi Vân Khiêm thế nào nàng không để ý,
nàng chỉ biết cả hai đời Bùi Vân Khiêm đều là người vứt bỏ cả tính mạng
liều mình bảo vệ nàng, ân tình này cả hai đời nàng đều chưa trả hết, cho dù người bên ngoài có nói hắn thế nào nàng cũng vẫn cảm kích Bùi Vân
Khiêm.
Thấy
Thẩm Xu tiếp nhận sự thật thân thể Bùi Vân Khiêm có tật, cũng không có
phản ứng gì khác, Diệp Minh Tu yên lòng, sự lo lắng trong lòng ông vừa
rồi cũng bớt đi, sự tôn trọng với Thẩm Xu tăng thêm.
Nếu như trước giờ bởi vì Thẩm Xu là người Bùi Vân Khiêm để ý nên ông mới
kính trọng nàng thì bây giờ, chính trí tuệ và sự thông minh rộng rãi của nàng mà ông tôn trọng nàng.
Nghĩ vậy, khoé miệng Diệp Minh Tu nở nụ cười nhẹ, nữ tử thông minh ngoài mềm trong cứng như vậy, cũng khó trách khối băng Bùi Vân Khiêm này rung
động, vì nàng đến mạng cũng không cần.
Ban đêm yên tĩnh, trong phòng nến đỏ chiếu sáng, ánh nến lung lay, trái tim lo lắng của Thẩm Xu cũng yên ổn hơn.
Diệp Minh Tu thu hồi ánh mắt nhìn về phía Bùi Vân Khiêm trên giường, lúc này sắc mặt hắn đã không còn trắng bệch như vừa rồi nữa, môi cũng đã có
huyết sắc.
“Độc trong cơ thể tướng quân đã được giải, tại hạ dùng ngân châm bài trừ
chút độc còn dư lại trong cơ thể, sáng sớm ngày mai tướng quân có lẽ sẽ
tỉnh.”
Nói
rồi, Diệp Minh Tu lấy ngân châm trong hòm thuốc ra, đi tới trước giường, cẩn thận cắm từng cây châm lên huyệt vị trên người Bùi Vân Khiêm.
Nhìn nửa người trên Bùi Vân Khiêm cắm hai mươi mấy cây ngân châm, trong lòng Thẩm Xu lại cảm thấy đau xót, hận không thể thay hắn nhận lấy sự đau
đớn này.
Ý
tự trách trong lòng Thẩm Xu ngày càng sâu, nếu không phải nàng vô dụng,
Bùi Vân Khiêm cũng sẽ không phải lấy thân bảo vệ nàng hai lần, rõ ràng
là những thứ đáng ra nàng phải nhận lại đều là Bùi Vân Khiêm gánh lấy
toàn bộ.
Không tới thời gian một chén trà, Thẩm Xu nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm
của Diệp Minh Tu, ông rút từng cây ngân châm trên người Bùi Vân Khiêm
xuống, lau sạch toàn bộ rồi quay đầu nói với Thẩm Xu, “Phu nhân yên tâm, độc trong cơ thể tướng quân đã được thanh lọc toàn bộ, muộn nhất sáng
sớm mai là có thể tỉnh lại, đợi qua hai ba ngày nữa là ổn hơn rồi.”
Lông mày Thẩm Xu lúc này mới giãn ra, nàng gật đầu thấp giọng nói, “Làm phiền Diệp thần y rồi.”
Diệp Minh Tu cười thu dọn hòm thuốc, “Nếu tướng quân đã không có việc gì, vậy tại hạ đi trước.”
Sau đó, ông giao đơn thuốc đã viết sẵn cho Thẩm Xu, “Đây là phương thuốc, ngày uống ba lần là được.”
Trước kia Bùi Vân Khiêm không chịu uống thuốc, vừa rồi ông cũng suýt quên
chuyện này, cũng may bây giờ hắn nguyện ý uống, bởi vậy cơ thể cũng sẽ
nhanh khỏi hơn một chút.
Nghĩ vậy, sự tò mò của Diệp Minh Tu đối với Thẩm Xu lại nhiều hơn, đi tới
cửa cũng không nhịn được quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó mới khép cửa rời đi.
Diệp Minh Tu đi rồi, Tần Tuần cũng đi theo, trong phòng chỉ còn lại mỗi Bùi
Vân Khiêm và Thẩm Xu. Thẩm Xu chậm rãi đi tới bên giường, đến gần nàng
mới nhìn thấy vết thương trên tay hắn sâu tới mức có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, miệng vết thương vô cùng dữ tợn.
Nàng đưa tay ra rồi dừng lại giữa không trung, không có dũng khí chạm vào
miệng vết thương khiến người ta sợ hãi đó, nếu như cánh tay hắn có cảm
giác thì sẽ đau đớn thế nào chứ?
Thẩm Xu ngồi bên cạnh Bùi Vân Khiêm, nửa người dựa vào trên giường, ánh mắt
dừng ở trên mặt hắn, thấy đã hoà hoãn vài phần, lông mày giãn ra, trong
lòng nàng cũng bớt lo hơn.
Trước cửa sổ có ánh đuốc lay động, ánh sáng trong phòng dần dần tối đi.
Không biết vì sao, Bùi Vân Khiêm nằm trên giường tuy không có sức sống như
ngày thường nhưng khuôn mặt vẫn đẹp như cũ, nốt ruồi đỏ dưới mí mắt vô
cùng mê người, trong lòng Thẩm Xu đột nhiên có một suy nghĩ không thể
tưởng tượng được.
Nàng muốn hôn hắn.
Đúng vậy.
Nàng chắc chắn, nàng muốn hôn hắn.
Một lúc lâu sau, lông mi Thẩm Xu run run, chậm rãi cúi xuống tới gần Bùi
Vân Khiêm, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào khoé môi hắn, chỉ trong chốc lát
rồi rời đi.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn đạp nước, sau đó Thẩm Xu mới phát hiện mình
đang làm gì, sự rung động trong lòng không có lúc nào là không nhắc nhở
nàng về hành động vừa rồi.
Thẩm Xu ngồi thẳng, tay phải phủ lên ngực mình, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Một lát sau, nàng chạy trối chết.
Nhưng nàng không biết, ngay khi cửa phòng vừa khép lại, nam nhân vốn dĩ đang nhắm chặt mắt nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra.