Mưa xuân tí tách rơi xuống, tia chớp rạch ngang bầu trời bên ngoài cửa sổ
khiến người ta sợ hãi, ánh sáng màu xanh tím chiếu vào trong phòng giây
lát rồi lại thôi.
Trên giường, lông mày Thẩm Xu nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi run rẩy như đang mơ thấy điều gì đó bất an.
Sau đó, nàng gần như tuyệt vọng hét lên, cùng lúc đó là tiếng sấm sét vang lên trong điện.
“Bùi Vân Khiêm –”
Thẩm Xu đột ngột mở mắt, kinh hoàng ngồi dậy, đôi mắt linh động giờ đây đã
biến thành đau thương, đuôi mắt ửng đỏ chan chứa nước mắt.
Một tia sét rạch ngang chân trời, nương theo ánh sáng, Thẩm Xu mới nhìn
thấy bên dưới mình là giường đệm tơ vàng Bắc Lâm mà chỉ trong hoàng cung mới có, đỉnh đầu là những tua rua màu đỏ, trang trí bố cục trong phòng
đều giống hệt như lúc còn chưa đi Hung Nô hoà thân.
Nàng nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, giống như còn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, vẻ mờ mịt trong mắt không giảm một phần nào.
Nàng… hồi cung rồi sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ, cửa nội điện đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Thẩm Xu ngẩng đầu, không đợi nàng thấy rõ người trước mắt đã nghe được giọng nói trào phúng truyền tới trong tai, “Thân thể tỷ tỷ đúng là trời sinh
quý giá, rơi vào nước thôi mà cũng hôn mê những năm sáu canh giờ mới
tỉnh lại?”
(*một canh giờ = 2 tiếng)
Nói rồi, nữ tử cười khẽ, giọng nói mang theo vài phần ác độc, “Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh lại cơ!”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Xu không
thể nhớ nổi là ai, nàng chậm rãi theo âm thanh nhìn qua, thấy một nữ tử
mặc váy dài xanh biếc, hơi nhếch cằm, bước chân nhẹ nhàng đi lướt qua
chúng tỳ nữ vào trong.
Người tới chính là con gái ruột của đương kim Thái Hậu, em gái cùng mẹ với bệ hạ, là vị công chúa từ trên xuống dưới cung phụng như tổ tông – Thẩm
Diên.
Thấy rõ người tới là ai, lông mày Thẩm Xu nhíu lại nhẹ tới mức khó phát hiện, trong mắt là sự khó hiểu.
Theo lý mà nói, đáng ra nàng mới từ chiến trường Mạc Bắc trở về, sao lại rơi xuống nước từ khi nào rồi?
Huống hồ, nàng nhớ năm đó lúc mình tới Hung Nô hoà thân, Thẩm Diên và thế tử
An Dương Hầu cũng đã định hôn sự, trước khi thành thân vài ngày đã cùng
thế tử đi tới đất phong Cống Châu rồi mà, sao lại xuất hiện ở đây lúc
này?
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu càng nghi vấn nhiều hơn, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên thu lại ánh mắt.
Thấy Thẩm Xu nhìn mình chằm chằm, Thẩm Diên nổi hết cả da gà, cảm thấy ánh
mắt Thẩm Xu hôm nay không giống như lúc trước, nhưng không giống chỗ nào lại không nói nên lời.
Nghĩ lại, ngày thường Thẩm Xu lúc nào cũng cụp mi rũ mắt ũ rũ, thở lớn cũng
không dám, sao hôm nào lại dám công khai nhìn nàng ta chằm chằm như vậy?
Một thứ đồ vật hạ tiện do tiện tì sinh ra cũng xứng? Chẳng lẽ ban ngày trượt chân rớt xuống hồ nên đầu cũng bị úng nước rồi?
Nghĩ vây, trên khuôn mặt trang điểm hoa lệ của Thẩm Diên hiện lên vẻ tức giận, nhìn cặp mắt kia lại thấy chột dạ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa bổn công chúa cho người móc mắt ngươi ra
đấy, bổn công chúa là người đồ hạ tiện như ngươi có thể nhìn thẳng sao?”
Nàng ta ghét nhất là đôi mắt này của Thẩm Xu.
“Đừng tưởng rằng hôm nay bổn công chúa gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ là ngươi có
thể ngồi ăn cùng bàn với bổn công chúa, đừng nói là ngươi, ngay cả mẫu
thân của ngươi cái đồ tiện tì đó ở trước mặt bổn công chúa cũng chỉ đáng xách giày thôi!”
Nghe vậy, Thẩm Xu chậm rãi thu hồi ánh mắt, bàn tay giấu dưới ống tay áo
không biết khi nào đã nắm chặt thành đấm, móng tay ấn sâu vào lòng bàn
tay, để lại dấu vết hình trăng non mỏng mang theo tia máu.
Nếu không phải trước khi mẫu thân lâm chung dặn dò nàng bất kể thế nào cũng phải bảo vệ đệ đệ thật tốt, sao nàng có thể mặc kệ cho Thẩm Diên đạp
nàng dưới lòng bàn chân, để nàng ta làm nhục mẫu thân như thế.
Thẩm Xu âm thầm cắn chặt răng, ngón tay tức giận đến phát run.
Bốn năm trước, vì bình an hai nước mà nàng phải đi hoà thân, gả tới Hung Nô xa xôi, bây giờ hai bên giao chiến, nàng lại trở về Bắc Lâm, trở thành
người bị bỏ rơi, nếu không phải Bùi Vân Khiêm liều mạng bảo vệ nàng, sợ
rằng bây giờ nàng đã thành cô hồn dã quỷ nằm dưới đống cát vàng rồi.
Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Diên, “Bùi Vân Khiêm…” Sao rồi?
Nếu Thẩm Xu không nhắc tới Bùi Vân Khiêm, nàng ta cũng đã quên, hôm nay
không phải là Bùi Vân Khiêm xen vào việc của người khác, cứu Thẩm Xu
lên, có lẽ là Thẩm Xu đã mất mạng, cũng không có ‘phúc khí’ này.
Không chờ Thẩm Xu nói xong, Thẩm Diên đã cười nói, “Hôm nay bổn cung tới đây để báo tin vui cho tỷ tỷ.”
Nói rồi, nàng ta làm bộ làm tịch hành lễ, trong mắt là vẻ vui sướng khi người ta gặp hoạ không hề che giấu.
“Hôm nay muội muội phải chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn chưa biết đúng không, hôm nay tỷ tỷ ngoài ý muốn rơi xuống nước ở Ngự Hoa Viên cũng là nhờ hoạ
được phúc, nghe nói đúng lúc sứ thần Hung Nô đi ngang qua, nhìn thấy
dung mạo kinh diễm của tỷ tỷ, bây giờ còn đang cầu thân trước mặt hoàng
huynh đấy! Có lẽ rất nhanh tỷ tỷ phải tới Hung Nô hoà thân rồi, phúc khí của tỷ tỷ người bình thường không thể so sánh được đâu.”
Trong mắt Thẩm Diên lại hiện lên vẻ đố kỵ, khuôn mặt Thẩm Xu này khiến người
ta thần hồn điên đảo cũng đã là cái tội, nhưng mà ít nhiều thì việc bây
giờ cũng nhờ có khuôn mặt này.
Thẩm Xu nghe xong nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Diên, trong mắt lộ ra vài
phần mê mang, nhất thời không biết ý của Thẩm Diên là gì.
Thấy Thẩm Xu không nói lời nào, Thẩm Diên lại không nén được ý cười, ‘trấn
an’ nói tiếp, “Tỷ tỷ không cần sợ hãi, mẫu hậu yêu thương tỷ, khai ân để tỷ mang theo tỳ nữ bên người đi cùng, cũng có thể làm bạn với tỷ.”
Vừa nói vừa phất tay, cung nhân bên cạnh hiểu ý, lập tức kéo người từ ngoài vào.
Nhìn thấy nữ tử quỳ trên mặt đất, trái tim Thẩm Xu run rẩy, mờ mịt trong mắt càng ngày càng sâu.
Chỉ vì người quỳ trên mặt đất không phải ai khác, chính là thị nữ thiếp
thân bên cạnh nàng, Lâm Lãng đã chết ở Hung Nô. Nàng còn nhớ rõ, Lâm
Lãng là do chính tay nàng mai táng, không có khả năng sống lại.
Nàng không thể tin được những điều đang xảy ra trước mắt, nếu không phải đau đớn ở ngực quá mức chân thật, sợ rằng nàng đã cho là thời gian bốn năm
sống không bằng chết ở Hung Nô chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Đang suy nghĩ, trong lúc lơ đãng nàng nhìn thấy bản thân trong gương, ánh
mắt dừng lại, nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì.
Chỉ thấy, khuôn mặt thiếu nữ trong gương băng cơ ngọc cốt, mặt mày như hoạ, đôi mắt linh động như hồ nước xuân tháng ba, một cái nhíu mày hay một
nụ cười cũng rất rực rỡ, toả sáng như trăng trên trời, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Nàng biết rõ mình sớm đã qua tuổi cập kê, nhưng bây giờ ở trong gương phản
chiếu rõ ràng chính là dung mạo nàng lúc chưa tới Hung Nô hoà thân.
Sau một lúc, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, tâm tư rơi vào trầm trọng hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Thẩm Diên, cố gắng làm giọng nói mình bình tĩnh, nói từng chữ, “Bây giờ, là năm
Minh Tuyên thứ tám sao?”
Nghe vậy, Thẩm Diên bật cười một tiếng, “Ta nói này Thẩm Xu, ngươi thật sự
không bị doạ ngu rồi đấy chứ? Hay là hôm nay rơi xuống nước nên đầu úng
nước thật rồi?”
Thẩm Xu không nói gì, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Diên không rời đi, con ngươi lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Trong mắt nàng, Thẩm Diên nhìn ra vẻ âm lãnh ngày thường chưa từng có, nàng
ta sợ tới mức run rẩy, theo bản năng mở miệng, “Bây giờ là… năm Minh
Tuyên thứ sáu.”
Thẩm Xu trầm mặc một lúc, lông mi khẽ run, ngăn chặn lại cảm xúc lẫn lộn
trong mắt, khoé miệng không tự giác nở một nụ cười chua xót.
Đúng như nàng nghĩ, nàng sống lại rồi.
Nàng trùng sinh trở lại bốn năm trước, khi đó, nàng còn chưa tới Hung Nô hoà thân, vẫn là Linh An công chúa không được sủng ái trong hoàng cung Bắc
Lâm.
Thẩm
Diên đứng một bên không rõ nguyên nhân lại cảm thấy nụ cười này của Thẩm Xu vô cùng xa lạ, rõ ràng là cùng một người, nhưng trong lòng nàng ta
không hiểu sao lại nảy sinh vài phần sợ hãi, thật sự quỷ dị. Nàng ta khẽ nói thầm một câu ‘đen đủi’ rồi nổi giận đùng đùng mang theo người ra
khỏi tẩm điện Thẩm Xu.
Thẩm Diên đi rồi, Lâm Lãng lau khô nước mắt chạy nhanh từ trên mặt đất bổ
nhào vào mép giường Thẩm Xu, “Công chúa, người sao rồi, có ổn không? Nô
tỳ đi tìm thái y khám lại cho công chúa.”
Không chờ Thẩm Xu nói gì, nước mắt Lâm Lãng đã rơi xuống, “Là do nô tỳ vô
dụng, trên đường đi mời thái y lại gặp phải Kính An công chúa, làm trễ
nãi sức khoẻ của người.”
Thẩm Xu rũ mắt nhìn nữ hài bên mép giường, không khỏi có chút hoảng hốt,
trước mắt bỗng hiện lên ngày tháng sống nương tựa vào nhau ở Hung Nô của mình và Lâm Lang.
Hồi lâu sau, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng ấy, dịu dàng an ủi, “Khóc cái gì, không phải ta vẫn ổn sao.”
Từ khi tân đế đăng cơ tới này, toàn bộ kinh thành đều biết, nàng là nữ nhi duy nhất của tiên đế chưa có hôn ước trong người, là công chúa duy nhất trong hoàng cung không được yêu thích.
Đời trước, giá trị lợi dụng duy nhất của nàng chính là hi sinh vì Bắc Lâm,
gả tới nơi Hung Nô xa xôi kia, đổi lấy bốn năm yên bình cho đất nước.
Còn nhớ khi đó, Thái Hậu ép nàng hoà thân đã nói, “Thân là công chúa của
Bắc Lâm, theo lẽ thường phải hi sinh vì đại nghĩa quốc gia. Nếu đại
nghĩa quốc gia không đủ để ngươi hi sinh bản thân mình, vậy thì đệ đệ
của ngươi sẽ thế nào?”
Thật châm chọc.
Đời này, nàng chỉ muốn sống vì mình, tự bảo vệ bản thân mình, bảo vệ đệ đệ
bình an sống sót, quan trọng nhất là không thể hoà thân tới nơi xa xôi
kia.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu rũ mắt, mở miệng, “Lâm Lang, ngươi có biết hôm nay ai cứu ta lên không?”
Lâm Lãng cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, mở miệng nói, “Nếu nô tỳ
không nhìn nhầm, thì người nọ hẳn là Bùi đại tướng quân.”
“Bùi đại tướng quân? Bùi Vân Khiêm?”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu hiện lên một tia kinh ngạc, thì ra đời trước nàng rơi xuống nước cũng là Bùi Vân Khiêm cứu nàng?
Thẩm Xu không khỏi cười khổ, tinh tế suy nghĩ, hai đời này nàng đã thiếu nợ
Bùi Vân Khiêm rất nhiều, bảo nàng làm sao mà trả nợ được đây.
Lâm Lãng không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Xu, thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lại tưởng rằng mình nói sai ở đâu rồi.
Mọi người đều biết, từ trước đến nay đại tướng quân Bùi Vân Khiêm vui buồn
bất thường, âm hiểm ngoan tuyệt, mọi người đều nói hắn là gian thần
không thể chọc vào.
Đời trước, Thẩm Xu tin vào lời đồn, không có một phần quan hệ nào với vị đại tướng quân này, nhìn nhiều một cái cũng không dám.
Nhưng cho tới ngày ấy, trên bãi cát vàng Mạc Bắc, nàng nhìn thấy nam nhân máu lạnh vô tình trong lời đồn kia liều mạng cũng phải bảo vệ nàng chu
toàn.
Nghĩ vậy, ánh mắt Thẩm Xu loé lên.
Người có thể dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho một người râu ria tầm thường như nàng, sao có thể như lời đồn được chứ?
Có thể thấy được, tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Thẩm Xu nhíu mày, bàn tay nắm chặt, bây giờ nàng nên làm gì để ngăn cản tai hoạ này lần nữa rơi trên đầu mình bây giờ?
Trừ phi…
Thẩm Xu đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng ngẩng đầu, giống như người
chết đuối bỗng bắt được khúc gỗ, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Có lẽ là do trong lòng hoảng loạn, bước chân cũng loạng choạng theo, nháy
mắt vừa đẩy cửa điện ra, cả người nàng mất trọng tâm ngã xuống mặt đất.
Vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ là cảm giác đau đớn ập đến, không nghĩ tới
lại vững vàng rơi vào trong một cái ôm mang theo mùi gỗ nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nam nhân tóc dài vấn lên cao, ngũ quan sắc bén rõ ràng, mày kiếm mắt sáng,
dưới khoé mắt là một nốt ruồi vô cùng mê người, thoạt nhìn giống như
người trong tranh vẽ, chỉ là đôi mắt đen nhánh thâm thuý kia lại lạnh
lùng khiến cho người ta sợ hãi, cùng với người ở Mạc Bắc trước kia như
là hai người khác nhau.
Một lúc sau, nam nhân quay mắt ra chỗ khác, hầu kết chuyển động, ánh mắt là vẻ lạnh lẽo, “Còn không buông tay?”
Đầu óc Thẩm Xu trống rỗng, đôi mắt hạnh sáng ngời động lòng người nhìn hắn, lông mi khẽ động như vừa khẩn trương lại vừa bất an.
Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng nói, “Ta không muốn đi hoà thân, tướng quân có nguyện ý cưới ta không?”