Vừa Trọng Sinh Liền Tiến Hóa Thành Nhân Ngư
"A Li, chuyển hướng tới Trung Nghiên Viện." Ôm người nọ trong lòng ngực
không buông tay, Lôi Hình ngồi ở trên phi hành khí trầm giọng phân phó.
Đây là lần đầu tiên anh gấp không chờ nổi để đến cái nơi quỷ quái kia
như vậy. Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, về tiến hóa giả, mấy
lão già kia mới là chuyên gia.
"Vâng, lão đại." Bởi vì lão đại là một tiến hóa giả, A Li cũng không xa lạ với Trung Nghiên Viện. Lão đại
có rất nhiều lần bị thương khi đi làm nhiệm vụ đều là do hắn đưa anh
qua. Lần này tuy rằng lão đại không bị thương, nhưng tình huống của Lâm
tiên sinh thật ra khiến cho người khác lo lắng.
Mấy vết thương
lúc trước của lão đại tuy thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng tinh thần không
có vấn đề gì. Tuy Lâm tiên sinh không có bất kỳ vết thương gì bên ngoài, nhưng nhìn qua lại làm cho người ta có cảm giác yếu ớt vô cùng, phảng
phất như chỉ cần lỡ tay chạm mạnh vào cậu, cậu sẽ vỡ đi vậy.
Chuyển chính tuyến, A Li bắt đầu thuần thục báo tình huống cho bên Trung
Nghiên Viện. Cũng chẳng đợi hắn nói xong, Lôi Hình ngồi ở một bên đã lớn tiếng rống lên một câu: "Bảo chuyên gia giỏi nhất bên mấy người ra
khám, bằng không, đừng có trách tôi!" Nói xong, Lôi Hình liền cúp máy.
Anh quá rõ căn bản không cần phải nói năng vô nghĩa với đám kia.
Bọn họ quan tâm tiến hóa giả xảy ra chuyện rốt cuộc là cấp mấy sao? Với
những đãi ngộ mà anh nhận được trong viện, Lâm Kỳ tuy rằng cấp bậc thấp, nhưng mạng của Lôi Hình đây đều là cậu cứu lấy! Chỉ cần điểm này thôi,
anh cũng sẽ không để đám kia dựa theo mấy cái quy củ làm việc lằng nhằng mà chậm trễ dù chỉ một phút.
Tuy rằng biết tính tình của lão đại nhà mình cực kỳ xấu, nhưng cũng hiếm khi lão đại nhà mình lửa giận đầy
trời như vậy. A Li xoa xoa lỗ tai bị ù ù, lão đại bộ đang 'giúp' Lâm
tiên sinh kết thù thêm hả? Trần đời này chưa thấy "người nhà" bệnh nhân
trực tiếp uy hiếp bác sĩ như vậy?
Lôi Hình trước nay cũng không
biết hai tiếng ngồi ở trên phi thuyền lại gian nan đến như thế. Trạng
thái tiến hóa của Lâm Kỳ thật sự là quá đặc biệt, trong tình huống này
anh cũng chỉ có thể bó tay chẳng biết nên làm gì. Chỉ hy vọng những kẻ
được gọi là chuyên gia ở Trung Nghiên Viện sẽ không lãng phí cái danh
của mình.
Khi phi hành khí đáp xuống, Lôi Hình liền lập tức ôm
người đi ra ngoài. Nhân viên nhìn thấy Lôi thiếu tướng vừa đi ra lập tức mắt choáng váng. Không phải nói Lôi thiếu tướng bị dị thú cấp 7 tập
kích, trọng thương đến cần chữa trị gấp sao? Phải biết rằng, Lôi thiếu
tướng ghét "Áo blouse trắng" có tiếng, hôm nay chủ động kêu muốn gặp
chuyên gia, bọn họ đều còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
"Đứng ngốc ra đó làm gì, nhanh cứu người đi!" Nhìn hai hộ công nâng cáng ngây ngốc nhìn mình, Lôi Hình liền nhịn không được quát.
Bị Lôi Hình
rống một cái, hai hộ công mới phát hiện trong ngực Lôi Hình còn ôm một
người...hay là cá? Bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy một cái đuôi ca màu lam,
mơ hồ biết kia hẳn là một người có đuôi cá.
"Còn không nhanh dẫn
đường, chuyên gia của mấy người đâu?" Lôi Hình kiềm nén ý muốn đánh
người hỏi, sao mấy tên này thời khắc quan trọng cứ đứng ngớ người ra như thế.
Cuối cùng phản ứng lại tình huống, nhân viên vội vàng dẫn
đường đi ở phía trước, còn cái cáng kia, xem tư thế của Lôi thiếu tướng
chắc là không cần đi......
Mới vừa tiến vào hành lang phòng bệnh, Lôi Hình đã bị một nhân viên công tác không biết từ nào chui ra tới
ngăn lại: "Lôi thiếu tướng, nơi này là không được mang theo thú cưng."
Nói, chỉ chỉ con sói vẫn luôn đi theo phía sau Lôi Hình.
"Thú
cưng cái đầu ông á, đó là con của tôi!" Trực tiếp đẩy người đang chặn
đường ra, Lôi Hình buột miệng thốt ra một lời. Hiện tại cứu người quan
trọng, anh mới mặc kệ thú cưng gì đó, nếu Lâm Kỳ xem Lâm Tiểu Cáp như
con, vậy cũng chính là con của anh.
A Li và A Võ vẫn luôn đi theo phía sau Lôi Hình cười cười xin lỗi các nhân viên công tác vừa bị đụng
phải, sau đó bước nhanh đi theo. Nơi này rất nhiều nhân viên công tác có cấp bậc đều cao hơn so với bọn họ, với lại cũng chỉ có lão đại của bọn
họ mới dám đấu đá lung tung ở chỗ này.
Bất quá, lão đại nhà họ
cũng thật là, nói dối cũng nên kiếm cớ gì thuyết phục tý; hơn hai chục
năm rồi có mống nào thèm hốt ổng đâu, tự dưng có một đứa con lớn như vậy thì ổng đẻ bằng nách?
Nhìn thoáng qua đứa con của Lôi Hình, nhân viên công tác sờ sờ cằm, tuy rằng biết rõ Lôi Hình còn đang FA; nhưng
đừng nói thật là giống, hai "Bổn lang" đều là chỉ biết cá nhân—— y còn
đang ở nghỉ phép đã bị khẩn cấp kéo tới để chữa trị đặc thù, chạy đến
cổng lớn chờ nó, còn bị nó vô tâm bỏ qua như vậy......
Nếu không
phải tư liệu của Lôi Hình từ nhỏ đến lớn ở Trung Nghiên Viện đều là do y phụ trách, y cũng lười nghĩ đi xa như cậy. Cái thằng nhóc chết tiệt
không có lương tâm tính tình lại xấu này, không phải chỉ là khoát lên bộ đồ vô khuẩn thôi sao, thế nhưng liền không nhận ra y.
Bất quá, y trước kia chưa từng thấy tiểu tử này gấp gáp như vậy, chỉ sợ là cho dù
cha của nó đó có trọng thương thì nó cũng chẳng hốt hoảng như thế, rốt
cuộc chuyện gì đã xảy ra và người nào mới có thể làm Lôi Hình hoảng đến
như vậy?
Còn có, tin tức không phải nói Lôi Hình gặp Hùng Hoàng
Trùng tộc sao, y vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một Lôi Hình nửa chết nửa
sống ở cửa, còn tưởng phải bố trí đội cấp cứu nhiều hơn một chút, hiện
tại xem ra mọi chuyện tựa hồ không phải như ông đã nghĩ. Lấy thực lực
hiện tại của Lôi Hình thì anh đã rút lui như thế nào?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Âu Dương Trạch đuổi kịp bước chân của đám người Lôi Hình, đi đến phòng chăm sóc đặc biệt......
"Cấp trên của mấy người đâu?" Đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, quét một vòng
phát hiện chuyên gia đứng đầu gay cả cái bóng cũng chẳng có, Lôi Hình
lạnh giọng hỏi.
"Dạ vâng, thầy Âu Dương đã sớm chờ ở lối vào, Lôi thiếu tướng anh không thấy sao?" Tiểu trợ lý của Âu Dương Trạch thấy
Lôi Hình mặt đen đến lợi hại, run run rẩy rẩy mà đứng ra giải thích nói.
Nghe vậy, Lôi Hình nhíu mày: Lối vào? Lúc ở cửa anh chỉ thấy có một người
trùm kín mít từ đầu đến chân, chẳng lẽ chính là Âu Dương Trạch? Lôi Hình vừa định quay đầu đi kiếm người, liền thấy người trùm kín mít từ đầu
đến chân đi theo đi đến.
"Lôi thiếu tướng, phiền cậu đặt người ở
trên giường đi." Tháo khẩu trang xuống, Âu Dương Trạch nhíu nhíu mày nói với Lôi Hình vẫn luôn ôm người trong ngực. Tiểu tử này ngày thường cũng rất thông minh, tại sao hôm nay cứ thiếu quan sát như thế, cứ ôm người
không bỏ như vậy, bảo khám là khám thế nào?
Nhìn thấy người quen, Lôi Hình mới thật cẩn thận đặt Lâm Kỳ trên giường. Chuyên gia cao cấp
của Trung Nghiên Viện, tiếp xúc với anh nhiều nhất chính là Âu Dương
Trạch, đừng nhìn tên này tuy rằng tuổi trẻ, kỹ thuật của tên này anh vẫn là tương đối yên tâm.
"Ôi..." Khi thấy rõ người Lôi Hình mang
tới, các nhân viên y tế ở đây cơ hồ đều quên cả thở: Bọn họ nhìn thấy gì đây? Mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích đó sao, đuôi cá lẫn tóc dài màu
lam, khuôn mặt tinh xảo, da thịt trắng nõn phảng phất vô cùng mịn màng.
Hai mắt nhắm chặt cùng môi có chút trở nên trắng càng khiến vị mỹ nhân
này tăng thêm một phần cảm giác yếu ớt.
Nhìn những tiến hóa giả
tiến hóa thành các loại "quái thú" đến sắp quen mắt, mọi người trong
Trung Nghiên Viện cảm thấy mĩ quan của mình nháy mắt được vị tiến hóa
giả nhân ngư này cứu rỗi rồi. Hóa ra trạng thái của tiến hóa giả cũng có thể mỹ lệ như vậy!
Thấy mọi nười đều si mê nhìn chằm chằm Lâm
Kỳ, Lôi Hình nhíu nhíu mày mở miệng nói: "Âu Dương, anh mau kiểm tra xem cậu ấy bị sao, lúc chiến đấu cùng Hùng Hoàng cậu ấy cũng tham gia, trên phi hành khí của tôi có video quay lại, khi chiến đấu kết thúc cậu ấy
liền ngất đi, sẽ không sao chứ?"
Nghe xong Lôi Hình miêu tả, Âu
Dương Trạch cũng nhíu mày. Vị tiến hóa giả này nếu không có vết thương
bên ngoài rõ ràng, dựa theo những gì Lôi Hình nói, kia hẳn là thuộc về
tình huống tinh thần bị hao tổn. Nhưng một tiến hóa giả bị hao tổn tinh
thần thì sao lại có thể duy trì hình thái tiến hóa đây?
Phải biết rằng, duy trì hình thái tiến hóa không chỉ yêu cầu tiêu hao càng nhiều
năng lượng, còn cần tiêu hao tinh thần lực. Nếu dưới tình huống thoát
lực còn vẫn luôn duy trì hình thái tiến hóa, đây không khác giậu đổ bìm
leo. Đến lúc đó tinh thần lực khô kiệt, cho dù không chết, cũng thành
người thực vật.
Kế tiếp một phen kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ càng làm
Âu Dương Trạch xác nhận Lâm Kỳ chỉ là hao hết tinh thần lực mà thôi. Cơ
hồ có thể nói là không bị thương, nhưng cũng có thể nói là bị thương
không nhẹ, bởi vì tình huống tệ nhất chính là trở thành người thực vật.
Dù sao trước kia y căn bản không gặp nhiều loại bệnh, không thể phán
đoán Lâm Kỳ có thể tỉnh lại hay không.
Bất quá, nếu Âu Dương
Trạch tiếp nhận người bệnh đặc thù này thì tự nhiên sẽ không buông tay
mặc kệ. Tương phản, sau khi xem qua video tư liệu Lôi Hình cung cấp cùng biết được thân phận của Lâm Kỳ, Âu Dương Trạch càng thêm cảm thấy hứng
thú đối với vị tiến hóa giả mới này.
Phải biết rằng, Trung Nghiên Viện ngoại trừ phục vụ tiến hóa giả, còn có một nhiệm vụ quan trọng
chính là thu thập cùng phân tích tư liệu của tiến hóa giả, vạch trần bí
mật tiến hóa của nhân loại. Nói chuyện trực tiếp với tiến hoá giả sẽ có
được nhiều thông tin hơn, còn nhiều hơn khi dò trong thông tin lưu trữ
geb, bởi vì vị tiến hóa giả đặc biệt này, để lại tư liệu cho bọn họ thật sự là ít đến đáng thương.
Lâm Kỳ, bốn năm trước vì một tai nạn
trên biển mà mất tích, là tiến hóa như thế nào ở trong vòng bốn năm ngắn ngủn? Lại có loại kỹ năng thiên phú thần kỳ nào, mới có thể nghịch
chuyển khi lâm vào cuộc chiến giành giật sự sống? Loại tiến hóa mới này
đối với nhân loại mà nói đến cùng có ý nghĩa gì? Càng nghĩ, Âu Dương
Trạch càng mong Lâm Kỳ có thể sớm tỉnh lại một chút.
Được một
phần báo cáo từ Âu Dương Trạch, Lôi Hình hơi nhíu mày. Nếu Lâm Kỳ thật
sự biến thành người thực vật, anh sẽ nuôi cậu cả đời! Nghĩ thông suốt
điểm này, Lôi Hình vội vàng nói một ít về Lâm Kỳ, liền trở về phục mệnh. Phía trên đã hạ lệnh triệu hồi ba lần, quân lệnh như núi, Lôi Hình cho
dù không muốn, cũng cần thiết trở về......
Chờ lúc Lâm Kỳ lần nữa khôi phục lại ý thức, đã là buổi sáng ngày thứ năm sau khi bị đưa vào Trung Nghiên Viện....
Tựa hồ cảm thấy ngủ không thoải mái, Lâm Kỳ nhích thân mình, liền phát hiện toàn thân của mình cứng đờ; còn chưa mở to mắt đã cảm giác được đầu
lưỡi Lâm Tiểu Cáp liếm loạn ở trên mặt cậu.
"Lâm Tiểu Cáp, đừng
quậy nào, để daddy ngủ." Lâm Kỳ nói xong liền vươn cánh tay, ôm cổ Lâm
Tiểu Cáp kéo xuống, hoàn toàn đè Lâm Tiểu Cáp ở dưới thân.
Nhìn
Lâm Kỳ đã ngủ năm ngày cuối cùng tỉnh lại, Lâm Tiểu Cáp vẫn luôn canh
giữ ở bên cạnh Lâm Kỳ tự nhiên hưng phấn đến không xong, sao có thể nói
an phận là có thể an phận. Giật giật đầu, Lâm Tiểu Cáp tiếp tục dùng đầu lưỡi quấy rầy Lâm Kỳ: Daddy, daddy, đừng ngủ nữa mà, năm ngày rồi Tiểu
Ha chưa có ăn cái gì hết trơn á, đói quá à. Còn có, nơi này có nhiều
người kỳ cục quá, bọn họ cứ động tay động chân với daddy,Tiểu Ha không
thích nơi này tí xíu nào, chúng ta nhanh về nhà đi.
Cuối cùng
không có thoát khỏi sự quấy rầy của Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ chậm rãi mở to
mắt, ngày thường Lâm Tiểu Cáp sẽ không đánh thức cậu, hôm nay tiểu tử
này tại sao lại không an phận như thế? Nhìn mặt tường trắng tinh, Lâm Kỳ chậm rãi thu hồi ký ức......