Vừa Trọng Sinh Liền Tiến Hóa Thành Nhân Ngư
Lâm Kỳ không biết sẽ có người đứng sau xem kế hoạch đoạt lại bút di sản
nho nhỏ của mình. Buổi chiều, nhìn thấy nhân viên cảnh sát đứng ở sân
trước nhà mình, Lâm Kỳ cong cong môi.
Nếu cậu chỉ là một người
trở về sau nhiều năm mất tích, chỉ cần có ID thôi là đủ chứng minh rồi.
Nếu Lâm Du lại châm ngòi thổi gió một phen, nói không chừng còn phải mất hơn mười ngày nữa.
Nhưng Lâm Du bị thua bởi bản tính quá tự đại, cho rằng cậu chỉ là thằng nhóc choai choai cái gì cũng không biết. Có
một số người, thua cuộc bởi chính bản tính của mình!
Nhìn Lâm Kỳ
ngồi ở trong đại sảnh, cảnh sát trưởng liếc mắt nhìn Lâm Du một cái ——
sao không nói người ông gây sự là một tiến giả hả? Nhân viên cảnh sát
bình thường như bọn họ đứng trước tiến hoá giả thì khác nào con kiến
không!
Thấy cục trưởng cũng bị thủ thuật của Lâm Kỳ che mắt mà kế hoạch lệch khỏi quỹ đạo, Lâm Du đi đến bên cạnh anh ta, thấp giọng chắc chắn nói: "Nó chỉ là một người bình thường thôi, tôi chắc chắn!"
wattpad GiaNghi280
Nghe được Lâm Du bảo đảm, cục trưởng lấy lạik
tự tin, đến trước mặt Lâm Kỳ đúng lý hợp tình nói: "Chào cậu, ông Lâm
đây nói cậu giả làm cháu trai của ông ấy, mời cậu xuất trình giấy tờ tuỳ thân."
Nhìn cục trưởng nào đó bắt nạt kẻ yếu, Lâm Kỳ cười lạnh,
thôi thì hôm nay cậu cũng không muốn làm khó người thi hành công vụ, cho nên cậu chậm rì rì lấy ra ID của mình.
Nhìn thấy ID mà Lâm Kỳ
đưa ra, sắc mặt Lâm Du có chút khó coi. Năm đó khi Lâm Kỳ gặp tai nạn
trên biển, có người tìm được ID của cậu, mới xác nhận là mất tích. Lúc
này bên lễ tân vẫn chưa hề thông báo với gã chuyện Lâm Kỳ tới Cục Dân
Chính làm ID mới, chắc là chưa có ID.
Nhận ID của Lâm Kỳ, ánh mắt cục trưởng tối sầm lại, ID này có lẽ người bình thường không phân biệt
ra, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được —— cái ID này là do Trung Nghiên
Viện cấp! Cho nên, bất kể người kia là ai, cậu ta nhất định là tiến hóa
giả.
Trong lòng thầm mắng Lâm Du có mắt không tròng, cục trưởng
cũng chỉ có thể căng da đầu, quét ID Lâm Kỳ một chút. Tin tức hiện lên
càng khiến hắn hận không thể tát chết Lâm Du: Tên đầu heo này cháu trai
mình mà cũng không biết!
So với một kẻ chỉ là dòng phụ họ Lâm như Lâm Du, Lâm Kỳ chính là trực hệ đời thứ ba chính thống của Lâm gia!
Người trong nhà cãi nhau lại kéo một người như hắn vào cuộc, tên khốn
Lâm Du chết tiệt.
"Cậu lâm, ngại quá, tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm." Trả lại ID cho Lâm Kỳ, cục trưởng ôn tồn nói.
Nhìn cảnh sát trưởng thay đổi thái độ trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Du càng
đen, nhưng phóng lao thì theo lao thôi, gã đứng dậy lớn tiếng nói: "Nó
giết người, nó sai thú cưng của nó giết hết bảo vệ ở đây!"
Nghe
thấy Lâm Du la làng, cục trưởng nhíu nhíu mày, vị thiếu gia cho dù có
giết người thật thì người như hắn cũng không có quyền để giải quyết. Lỡ
như vị này không vui, giết bọn họ diệt khẩu, hắn biết tìm ai kêu cứu!
Lâm Du sao mà không biết điều quá.
"Hả? Tôi giết người á, xin hỏi ông có chứng cứ không?" Vỗ vỗ Lâm Tiểu Cáp ngồi ở bên cạnh mình, Lâm Kỳ rất là "vô tội" hỏi.
Vẫn luôn tận hưởng vở hài kịch, Lâm Tiểu Cáp nhe hàm nanh sắt bén về phía
đầu sỏ gây tội —— Cho dù cái mặt ông này có sưng chù vù thì nhóc cũng
nhận ra nhaa!
"Chính là mày...... Thú cưng của cậu cắn chết
người." Nhìn "hung thú" bên cạnh Lâm Kỳ, Lâm Du cũng rụt rụt lại. Cho dù Lâm Kỳ có ID, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật cậu ta sai thú cưng cắn chết người.
"Cậu Lâm, chuyện này là sao?" Cục trưởng lúc này đã bị ép tới hoàn cảnh lưỡng nan, điều tra, người này hắn không đụng
vào được, không điều tra, mấy chục cấp dưới đều đang nhìn hắn.
"Vậy ông lôi hết những "người chết" ra đây đi." Nhìn cục trưởng mồ hôi nhễ nhại, Lâm Kỳ không chút nào để ý nói.
Lâm Tiểu Cáp chỉ là hất bay người ta thôi, những người đó muốn chết cũng
không chết được. Hơn nữa, cho dù người có chết thật, khẳng định cũng
chẳng còn ở trong nhà cậu, uy lực của Lâm Tiểu Cáp, hất bay người ta đi
xa là dư dả.
"Vậy xin làm phiền." Không nghĩ tới vị đại thiếu gia này dễ nói chuyện như vậy, cục trưởng lau mồ hôi trên đầu một phen,
phất tay ra lệnh cấp dưới đi tra khảo.wattpad GiaNghi280
"À mà,
cục trưởng, nhà này là của tôi, Lâm Du ở chỗ này bốn năm, tôi cũng nên
thu chút tiền thuê nhà nhỉ?" Gọi lại cục trưởng đang muốn trốn, Lâm Kỳ
mở miệng hỏi. Nếu Lâm Du miễn phí mời một cảnh sát lại cho cậu, cậu cũng nên tận dụng cơ hội xíu nhỉ.
"À nên, nên chứ." Nghe Lâm Kỳ nói,
cục trưởng cúi đầu khom lưng đáp. Chỉ cần vị này không truy cứu trách
nhiệm hắn, cậu ta muốn như thế nào cũng được.
Quay đầu nhìn về
Lâm Du, Lâm Kỳ mở miệng nói: "Cục trưởng nói ông nghe rõ chứ? Đồ của ông tôi tốt bụng để ở cửa rồi, trả tiền nhà rồi bấm nút biến đi."
Nghe Lâm Kỳ nói, Lâm Du không cam lòng lấy ra ID của mình, chuyển tiền qua
theo ý của Lâm Kỳ—— thằng nhóc khốn kiếp, tiền thuê nhà bốn năm lấy hẳn
500 vạn!
Hiện tại Lâm Du cảm thấy mình không chỉ đau trên mặt,
tim cũng đau muốn chết. 500 vạn là tiền lương cả nắm gã làm ở Thiên
Khải. Cũng còn may, hiện tại kinh doanh quyền Thiên Khải còn nằm trong
tay của gã, cho dù Lâm Kỳ trở thành đại cổ đông, gã vẫn có thể liên hợp
cổ đông khác để Lâm Kỳ bên ngoài.
Cũng không biết Lâm Kỳ gặp được vận may gì, mất tích lâu như vậy mà còn sống trở về. Mà dù nó có lợi
hại thì cũng chỉ là một thằng quách con hai mươi tuổi thôi, hành động
rút dây động rừng lần này của nó cũng không đáng nói lắm, muốn đầu với
tao, còn non lắm.
Đạp hành lý bị đóng gói ngắn, Lâm Du lòng tràn
đầy tính toán rời khỏi nhà —— sẽ có một ngày gã lấy lại hết những gì hôm nay đã mất, đến lúc đó, Lâm Kỳ muốn làm lành với gã cũng đừng mơ.
Nhìn ánh mắt Lâm Du tràn đầy tính toán rời đi, Lâm Kỳ cười lạnh. Tuy cậu
diệt luôn gã một lần cũng được, nhưng cậu cảm thấy để gã bị khổ có một
lần thì tiện cho gã quá. Cậu còn muốn cho gã một chút hy vọng, sau đó
làm gã càng tuyệt vọng......
Rất nhanh đã điều tra xong ngôi nhà, đừng nói là chết người, ngay cả dấu vết đánh nhau còn chẳng có. Vì thế
lúc cảnh sát mới vào khám xét thì hùng hổ, lúc đi về thì mặt xám mày
tro.
Cục trưởng bước tới sân trước nhà, bỗng cảm thấy nhẹ lòng
hẳn, cũng may lần này gặp được một người dễ nói chuyện. Nếu gặp phải
người nóng tính, ông kiểu gì cũng lãnh đủ hậu quả. Ở Hoa Đô này con cháu gia thế nhiều vô số, một cục trưởng nhỏ nhoi thật không dễ làm.
Cục trưởng hít sâu một hơi, còn chưa kịp thở ra, một giọng nói trầm trầm
truyền vào trong tai —— "Này, cục trưởng, bên trong cảy ra chuyện gì à,
mấy ông tới đây làm gì?"
"Lôi...... Lôi đại thiếu, sao anh cũng
tới đây?" Nghe giọng nói này, cục trưởng đột nhiên nhảy dựng lên như bị
ai dậm vào đuôi. Vị thiếu gia này tuy rằng không thường xuất hiện ở Hoa
Đô, nhưng một khi đã xuất hiện thì xác định là chuyện không lành.
"Sao, ông được tới đây thì tôi không được tới à?" Thấy một người xa lạ mà có
thể dễ dàng vào nhà Tiểu Kỳ, trong lòng Lôi Hình có chút đau đau. Ngày
hôm qua mang không đủ tiền ở buổi đấu giá, bại bởi con hồ ly chết bầm Lê Viêm kia thì cũng thôi đi, hôm nay, anh đã tìm được một lý do hoàn hảo
để đến đây, không nghĩ tới vẫn là chậm hơn cục trưởng cục cảnh sát Hoa
Đô một bước.
"A, a đại thiếu gia anh vào đi, vào đi." Mở cửa nhà
còn chưa khoá, cục trưởng vẻ mặt nịnh nọt nói. Nhất định là hôm nay hắn
xuống giường bằng chân trái trước, mới hỏi có một câu mà bị đại thiếu
gia họ Lôi mắng cho rồi.
"Khốn kiếp! Sao ông có thể tuỳ ý để
người lạ xông vào nhà dân?" Vợ iu chưa có ưng anh lắm đâu, nếu anh lỗ
mãng hấp tấp xông vào, Tiểu Kỳ không đuổi anh ra khỏi nhà mới là lạ!
Người này muốn hại anh đúng không.
Bị Lôi Hình dọa sợ, cục trưởng lập tức đóng cổng lại —— Trời ơi, cậu thiếu gia Lôi à, anh tự ý xông
vào nhà dân bộ ít lắm hả? Pháp luật Liên Bang trong mắt anh có là cái gì đâu!
"Ông còn chưa nói bên trong đã xảy ra chuyện gì, chủ nhân
bên trong có sao không?" Thấy cục trưởng cứ lén lén cách mình ngày càng
xa, Lôi Hình kéo người lại, có chút lo lắng hỏi. Mình mới xa người ta có nửa ngày thôi mà Tiểu Kỳ đã bị khi dễ rồi?
Vừa nghe Lôi Hình chủ nhân ngôi nhà, cục trưởng thật cẩn thận mở miệng hỏi: "Ngôi nhà này vừa đổi chủ, không biết Lôi đại thiếu hỏi người nào?" Nếu người mà Lôi đại
thiếu hỏi chính là Lâm Du mà nói, gã ta nay xui xẻo lắm.
"Đổi
chủ? Nhà này đó giờ là của tiểu Kỳ mà? Mau nói, các ông bắt Tiểu Kỳ đi
đâu?" Vừa nghe nhà đổi chủ nhân, Lôi Hình liền thấy nóng, mới xa có nửa
ngày thôi, nhà của Tiểu Kỳ đã bị người khác cướp, pháp luật Liên Bang
đều là giấy vụn à?
"Không, không, Lâm thiếu gia vẫn ổn." Vừa nghe người Lôi đại thiếu hỏi chính là tiểu thiếu gia Lâm gia, cục trưởng
cũng nhẹ nhàng thở ra. Còn may không hỏi người còn lại, xem ra, về sau ở gặp Lâm Du hắn phải đi đường vòng rồi, miễn cho rước hoạ vào thân.
Xem bộ dáng này của Lôi thiếu liền biết cảm tình của anh với thiếu gia Lâm
gia khá tốt, Lâm Du đắc tội với Lâm thiếu, e là không dễ ăn rồi.
"Vậy à, Tiểu Kỳ không sao rồi, vậy...... mấy người đi được rồi." Nghe Tiểu
Kỳ vẫn ổn, Lôi Hình lập tức đuổi người. Làm phiền anh theo đuổi vợ, nếu
bị ông giận là mấy người này chịu không nổi đâu!
Thấy Lôi thiếu
chịu thả người, cục trưởng lập tức kéo theo cấp dưới chạy biến. Hôm nay
thật là thật là đáng sợ, cùng lúc gặp phải trực hệ đời thứ ba của Lâm
gia cùng Lôi gia, bọ họ sống không nổi......
"Kíng —— koong ——" Xung quanh không còn ai, Lôi Hình rất lịch sự mà đứng trước cổng lớn, ấn chuông cửa......
"Cậu chủ, bên ngoài có một người nói là tới nhận chức tài xế." Chú Lâm nghe tiếng chuông cửa, nói với Lâm Kỳ.wattpad GiaNghi280
Nghe vậy, Lâm Kỳ nhướng mày, thông báo tuyển dụng cậu mới đăng còn chưa tới
ba tiếng mà đã có người đến xin việc, có phải là hơi nhanh quá rồi
không?
"Bảo anh ta vào đi." Cũng không nghĩ nhiều, Lâm Kỳ mở miệng. Người ta đã cất công đến rồi thì cũng nên gặp mặt một chút.
Nhưng khi nhìn thấy một dáng người cao lớn xuất hiện ở trong phòng khách, Lâm Kỳ đầy đầu hắc tuyến. Ai nói cho cậu biết đi, sao Lôi Hình lại tới đây? Đừng nói anh ta tới xin làm tài xế đó nha?
"Anh Lôi, xin hỏi anh tới nơi đây đẻ làm gì?" Tuy rằng trong lòng đã có một chút suy đoán,
Lâm Kỳ vẫn mở miệng hỏi, bởi vì cậu cảm thấy mấy suy đoán của mình vô lý quá.
"Cậu Lâm, tôi tới ứng tuyển làm tài xế, tôi tên là Lôi
Hình, năm nay 30 tuổi, chưa kết hôn, không có sở thích xấu, có xe có
nhà, ở bộ đội nhậm chức thiếu tướng." Học được cách giới thiệu ở trên
mạng, Lôi Hình tự giới thiệu nói.
Vừa thấy Tiểu Kỳ đăng tin tuyển người anh liền chạy tới đây, ngoại trừ cục trưởng cảnh sát hồi nãy,
chắc là chưa có ứng viên nào ngoài anh đâu ha?
"......" Nghe Lôi
Hình tự giới thiệu như đang tham gia chương trình tìm bạn trăm năm, Lâm
Kỳ hơi cười gượng. Lôi Hình bộ uống lộn thuốc hả, đường đường là thiếu
tướng, tự nhiên lại chạy tới đây làm tài xế cho cậu, đến đây giỡn đúng
không?
"Anh Lôi à, tôi nghĩ anh đi về được rồi đó." Trực tiếp đưa Lôi Hình đến ngoài cửa, nói một câu, Lâm Kỳ đóng cửa lại cái rầm. Người này đến từ đâu thì trở về đó đi, cái miếu nhỏ này không chứa nổi đại
thân.
Nhìn cửa bị đóng lại, Lôi Hình ngẩn người, ngồi xếp bằng ở
trước cửa trong sân, một quân nhận chịu bao nhiêu đả kích rồi mà giờ
ngồi đây suy sụp! Nhưng mà anh chỉ đến làm tài xế thôi mà Tiểu Kỳ hổng
chịu, ẻm ghét mình, tại sao chứ, hu hu hu......