Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về
Liễu Huyền An cẩn thận nghe một hồi lâu, sau khi nghe xong, bởi vì y quá tập trung cho nên còn bị ù tai liên tục.
Gió đêm bao bọc một tầng sương trắng mỏng manh, khiến người Lương Thú càng
trở nên ướt lạnh, sự lạnh lẽo ấy quả thực như thể toát ra từ tận sâu
xương cốt. Một người vừa lạnh lẽo lại hơi cưng cứng, hơn nữa từ nãy đến
giờ không hề nghe thấy tiếng tim đập, cũng không sờ được mạch đập, thực
sự còn...... sống sao?
Liễu Huyền An chợt rùng mình.
Khoé miệng Lương Thú hơi nhếch lên, tiếp tục quý khí bức người, trông vô cùng lười biếng.
Trình Tố Nguyệt ở bên cạnh cố thì thầm thật khẽ: "Ca, Liễu nhị công tử ngủ trong ngực Vương gia rồi à?"
Trong lòng Cao Lâm cũng không rõ lắm, được một lúc lâu rồi mà sao chẳng thấy nhúc nhích gì vậy, cũng không nói gì luôn?
Cuối cùng vẫn là Lương Thú chủ động đẩy Liễu Huyền An ra.
Cho dù nội lực của Kiêu Vương điện hạ có cao cường đến mấy thì cũng không
thể không thở mãi được, như thế sẽ dễ bị sơ sẩy lộ tẩy. Nhìn vẻ mặt
khiếp sợ mà hoang mang của Liễu Huyền An, hắn cảm thấy mục đích của mình đã thành công, bèn hơi hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của
đối phương, ôm tâm trạng cực kỳ tốt mở lời thỉnh giáo: "Vết thương này
của bổn vương, không có vấn đề gì chứ?"
Liễu Huyền An không biết
nên trả lời như thế nào, bởi vì nếu như người bình thường không có nhịp
tim...... Nhưng ngặt nỗi vị Kiêu Vương điện hạ này trông có vẻ không hề
bất thường chút nào, trên thế gian chẳng lẽ thực sự tồn tại loại công
phu tà môn như vậy, có thể luyện một thân máu thịt thành một khối sắt
đá?
Y chưa bao giờ đọc những ghi chép liên quan trong y thư chuẩn chỉ, nhưng lại biết không ít cương thi Nam Man và luyện người sống
thành con rối trong mấy quyển thoại bản nhảm nhí, kẻ nào kẻ nấy đều rất
hung tàn, nhưng đường đường là thống soái của một quốc gia, chắc không
đến nỗi lâm vào bước đường sai trái như thế này. Liễu Huyền An nghĩ vậy, hỏi lại: "Gần đây Vương gia có cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?"
"Có." Một tay Lương Thú kéo lại áo choàng, yếu ớt ấn huyệt thái dương, "Đau
đầu, tim đập nhanh, đau dạ dày, tay chân thỉnh thoảng lại tê mỏi kiệt
sức, ăn uống kém, mất ngủ, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ thì lại dễ bị bóng đè."
Trình Tố Nguyệt bị một loạt bệnh trạng này doạ cho
sững sờ, nàng buồn bực nhìn huynh trưởng ở bên cạnh, từ khi nào mà Vương gia nhà mình ốm yếu thành cái sàng lọt gió thế này, sao huynh không nói với ta câu nào?
Cao Lâm đặt tay lên vai muội muội, tâm tình phức tạp, ngàn lời muốn nói bị chặn đứng ở cổ họng.
Tin ta đi, Vương gia chẳng có vấn đề gì sất, đơn giản chỉ là người đang nhàn rỗi quá mà thôi.
Trình Tố Nguyệt: "......"
Liễu Huyền An lại xem mạch cho Lương Thú một lần nữa, không biết có phải do
tác dụng tâm lý hay không, y cứ cảm thấy cổ tay đối phương lúc này hình
như còn lạnh hơn ban nãy. Tuy không rõ nguyên do cụ thể, nhưng dương khí hư suy, âm hàn nội thịnh luôn bất lợi với cơ thể, đang suy ngẫm, mạch
đập tĩnh lặng dưới ngón tay bỗng hơi nảy lên một chút, y vội vã ngưng
thần xem xét lại, Lương Thú cũng lẳng lặng thu tay vào trong tay áo.
Liễu Huyền An muốn nói lại thôi: "Vương gia."
Lương Thú tỏ vẻ khoan hồng độ lượng: "Vết thương này của bổn vương cũng đã
lâu năm, nếu Liễu nhị công tử không khám ra cũng không cần cố quá."
Thực ra Liễu Huyền An còn muốn thử lại một chút, nhưng có thể thử ra kết quả hay không thì quả thực y không chắc lắm, không thể tuỳ tiện lấy Kiêu
Vương điện hạ ra luyện tập, cho nên cuối cùng y chỉ kê một đơn thuốc bổ
ôn hoà rồi đưa cho Trình Tố Nguyệt, áy náy nói: "Là y thuật của ta không tinh."
"Liễu nhị công tử đừng nói vậy." Trình Tố Nguyệt an ủi y, "Người ở Thái y viện kê đơn cũng là mấy vị thuốc giống như thế này, lần nào cũng nhắc nhở phải cố gắng nghỉ ngơi, có lẽ vết thương này phải cần tĩnh dưỡng, cơ mà Vương gia cũng chẳng thể tĩnh dưỡng được."
Liễu Huyền An ngồi dưới ánh trăng, lựa một đống dược liệu cần dùng để sắc thuốc: "Vì sao không thể tĩnh dưỡng?"
Trình Tố Nguyệt thở dài: "Mười tám thành Tây Bắc lúc nào cũng có việc, trở về vương đô thì mấy lão già trong triều lại nói nhiều như đánh...... Ờm,
nói nhiều quá thể. Tuy mấy năm gần đây thế cuộc đã an ổn hơn nhiều so
với trước kia, không có gì ảnh hưởng lớn tới thiên hạ thái bình, có thể
kê cao gối mà ngủ, trước kia đông tây nam bắc tứ phương hỗn loạn đầy
rẫy, quả thực Vương gia không hề được nhàn hạ một khắc nào, thương tích
đầy mình vẫn phải cưỡi ngựa vung đao. Lần này Hoàng thượng bảo Vương gia tới thành Bạch Hạc cầu thân cũng chỉ là muốn tìm một cái cớ cho người
nghỉ ngơi một thời gian, rồi tiện thể lập gia thất, đừng mãi cô đơn lẻ
bóng bôn ba khắp nơi, phủ Kiêu Vương vứt không chẳng có ai trông chừng,
cỏ dại mọc dài cũng sắp được một trượng rồi."
Nhắc tới việc thành hôn, tay Liễu Huyền An hơi khựng lại, quay đầu nghiêm túc kiến nghị:
"Vậy chắc hẳn Kiêu Vương điện hạ sẽ phải tìm một cô nương ổn trọng quản
được việc nhà, tính tình A Nguyện kiêu căng, không biết một thứ gì, lại
ham chơi tuỳ hứng, sợ là không gánh nổi chức phận to lớn này."
Trình Tố Nguyệt cười: "Liễu nhị công tử cố ý nói như vậy là bởi luyến tiếc
muội muội gả xa sao? Ta nghe nói Liễu tiểu thư đẹp như thiên tiên, thiếu niên khắp thành Bạch Lạc đều cảm mến nàng ấy."
"Không hề, không
phải đâu." Liễu Huyền An nhớ tới yêu cầu thành thân "xinh đẹp là được"
của Lương Thú, cực lực phủ nhận, "Lời đồn đại bên ngoài sao có thể là
thật, nếu muốn tìm mỹ nhân tuyệt sắc, vẫn nên tới vương thành gấm vóc
phồn hoa thì hơn."
Trình Tố Nguyệt cũng không tán đồng cách nói
này của y cho lắm, bởi vì sự thật bày ra trước mắt, vương thành cẩm tú
phồn hoa cũng đâu có nam tử nào có thể đẹp mắt như Liễu nhị công tử đây, từ đó nhận thấy người đẹp hay không đẹp thực sự không liên quan gì tới
địa phương lớn hay nhỏ.
Liễu Huyền An lại hỏi: "Vương gia thích người như thế nào?"
"Vương gia à", Trình Tố Nguyệt suy nghĩ một hồi, lắc đầu, "Trước giờ Vương gia gần như không đặt chuyện này trong lòng, năm ngoái Phỉ quốc Nam Dương
thực ra có cầu thân với Hoàng thượng, nhưng sau đó không thành, còn vì
lý do gì mà không thành...... Hình như là bởi vì công chúa Phỉ quốc rất
giỏi ca múa, Vương gia chê ồn."
Quá ồn nên không thành? Liễu
Huyền An ghi nhớ trong lòng, cảm thấy có vẻ mình đã tìm được điểm mấu
chốt để chia rẽ mối nhân duyên này.
Một bên khác, Cao Lâm cũng
đang nhọc lòng dò hỏi như bà mẹ già, ban nãy lúc xem bệnh rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì, vì sao Liễu nhị công tử lại trưng ra vẻ mặt ấy?
Lương Thú trả lời: "Bởi vì ta đã giấu mạch đập và nhịp tim đi."
Cao Lâm trợn mắt há hốc mồm, hắn ta thực sự hoang mang chết đi được với cái ý nghĩ quỷ dị này, vì sao lại phải giấu mạch tượng với một vị đại phu
như thế? Mục đích là gì chứ? Có ý gì à? Cuối cùng là hại cho ai —— cơ mà chắc chắn không phải Liễu nhị công tử, vị này cùng lắm chỉ hơi kinh
ngạc rồi hơi hoang mang, còn lại cũng coi như là không tổn thương lông
tóc gì.
Thằng con nghịch ngợm của lão Triệu ở Vương phủ đi giật
bím tóc của bé gái còn có thể thành công chọc cho bé gái kia oà khóc,
Vương gia nhà mình còn chẳng bằng Triệu Tiểu Mao mặc quần hở đũng.
Cao phó tướng than dài thở ngắn, không muốn nói chuyện.
Đêm hôm đó, Liễu Huyền An hiếm thấy ngồi trong xe ngựa thắp đèn chấp bút
viết thư nhà, chủ yếu là hỏi phụ thân liệu có loại bệnh nào hay loại độc nào hoặc là loại công phu nào có thể khiến con người ta mất đi mạch đập và nhịp tim, khắp người lạnh lẽo hay không. Sau khi viết xong thì cất
vào trong ngực, định bụng chờ tới trạm dịch tiếp theo sẽ gửi ra ngoài
trước.
Kết quả là phải cất hơn một tháng trời, dọc đường thực ra
cũng có đi qua một trạm dịch nhưng nơi đó đã đóng cửa từ lâu. A Ninh rút ra một nửa tở cáo thị rách nát được nhét trong khe cửa, trên đó viết
rằng trạm dịch đã chuyển đi nơi khác, còn chuyển đi chỗ nào thì không
thấy ghi rõ, phần lạc khoản có một ấn quan vuông vức của thành Xích Hà,
tỏ rõ nơi đây đã thuộc về quyền quản lý của Thạch Hạn Hải, theo đà này
chỉ tầm mười ngày nữa là có thể vào thành.
"Nhưng khoá và xích
sắt không bị rỉ sét nhiều." Liễu Huyền An đưa mắt nhìn biển mây âm u
phía chân trời, "Mùa này ẩm ướt nhiều mưa, chắc hẳn trạm dịch mới chuyển đi chưa lâu."
"Thiếu lương thực lại vướng thêm ôn dịch, quan phủ không gấp gáp giải quyết vấn đề, ngược lại còn rảnh rỗi quản xem trạm
dịch có chuyển đi hay không." Trình Tố Nguyệt tra kiếm vào vỏ, một chân
đá tung cửa lớn, mủn gỗ bụi bặm bay mịt mù, nhóm hộ vệ đi vào vẩy nước
quát dọn sạch sẽ, chuẩn bị qua đêm ở đây.
A Ninh cũng ra sau bếp
phụ giúp đun nước, Liễu Huyền An theo sau hắn ăn không ngồi rồi cũng
thấy hơi chán, liếc mắt thoáng nhìn qua phía góc tường đặt một cái lu
lớn, y tiện tay nhấc nắp của nó lên, sau đó hơi sửng sốt.
"Trong đó có cái gì?" Lương Thú đứng cạnh cửa.
"Lương thực." Liễu Huyền An nghiêng người nhường chỗ cho hắn, "Tuy không nhiều lắm, nhưng nếu đang trong hoàn cảnh gặp nạn của thành Xích Hà hiện tại, chỗ này cũng đủ ăn tầm mười ngày, tại sao lại chất đống ở đây cho ẩm
ra?"
Lương Thú đi vào cầm lên một nắm lương thực xem thử, không bị mốc cũng không bị lẫn thứ gì dơ, đúng là có thể ăn được.
Lúc này các hộ vệ ở bên ngoài cũng có phát hiện, phần lớn những thư từ công văn hằng ngày trong trạm dịch vẫn còn giữ lại trong quầy chưa được gửi
đi, trong mấy gian phòng ngủ thậm chí vẫn còn quần áo, trông có vẻ không giống như chuyển đi bình thường, mà giống như là người của trạm dịch
sau khi nghe được tin tức gì đó thì cấp tốc cuộn lại đệm chăn, vội vàng
chạy đi nơi khác.
"Ấn quan không phải giả." Cao Lâm nhìn lại tờ
cáo thị kia một lần nữa, "Vì sao Thạch Hạn Hải phải đóng cửa chỗ này,
muốn cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa thành Xích Hà với bên ngoài ư?"
Trình Tố Nguyệt nói: "Trời cao hoàng đế xa, một khi đóng cửa thành, có quỷ
mới biết ông ta tác oai tác quái như thế nào trong toà thành này, bây
giờ ngay cả người dân còn chẳng được gửi thư ra bên ngoài."
"Trình cô nương, dọc đường chúng ta tới đây hình như cũng không nhìn thấy
nhiều lưu dân." A Ninh đã rất quen thân với nhóm người của phủ Kiêu
Vương, cho nên cũng khẽ hỏi nàng, "Nếu nói rằng người nhiễm ôn dịch
không thể đi xa thực ra cũng có lý, nhưng trong thành vẫn luôn có người
không nhiễm bệnh, bọn họ lại không có lương thực, vậy sao không chạy ra
ngoài?"
"Tám phần là do họ Thạch kia sợ hành vi phạm tội của mình bại lộ, cho nên đóng kín của thành." Trình Tố Nguyệt nắm chặt chuôi
kiếm, "Đúng là tên khốn nạn."
Liễu Huyền An đứng bên cạnh nghe,
nghĩ tới tình huống có thể xuất hiện trong toà thành kia, không khỏi thở dài một hơi thiên hạ lắm khổ đau. Y quay đầu nhìn người bên cạnh, lúc
này sắc trời đã tối hẳn, cho nên Lương Thú cũng đang bị ánh chiều tà bao phủ, tuy không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng hơi thở giết chóc trên người
hắn vẫn không hề dịu đi, ngược lại còn thêm vài phần lạnh lẽo thấu xương —— đâm vào xương cốt người khác.
Vì thế Liễu nhị công tử lại
nghĩ tới tình trạng bắt mạch đêm hôm đó, đến bây giờ y vẫn chưa tìm được đáp án, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì lại có thể khiến một người cao
lớn sống sờ sờ lạnh lẽo như sắt đá giá băng. Mà đối với chuyện này, A
Ninh hoàn toàn không tin, hắn chém đinh chặt sắt tỏ vẻ rằng chắc chắn
công tử sờ nhầm rồi! Nhưng Liễu Huyền An cảm thấy mình không sai, y muốn tìm cơ hôi chứng thực lại một lần nữa.
Bời vì ngày mai phải dậy
sớm lên đường cho nên đêm nay mọi người đều đi nghỉ sớm. Mấy gian phòng
cho khách trong trạm dịch đều ngập mùi ẩm mốc, nằm vào một lúc là não
người có thể bị ướp thành đồ nhắm luôn, chẳng ai tình nguyện ngủ trong
đó, cho nên nhóm hộ vệ vẫn như trước đốt vài đống lửa trong sân rồi từng người dựa vào cột nghỉ tạm.
A Ninh bưng nước ấm tới hầu hạ Liễu
Huyền An rửa mặt xong xuôi, còn đang vội sửa sang lại chăn màn đệm gối
buổi tối cần dùng đến, lúc quay đầu lại đã thấy công tử nhà mình đang
rón ra rón rén trông chẳng khác nào tên trộm khẽ bước sang đầu tiền sảnh bên kia, hắn không khỏi sửng sốt, vội hô nhỏ: "Công tử, công tử?"
Liễu Huyền An xua xua tay với hắn, ý bảo chớ có ồn, bước chân y vẫn không
dừng lại. Y vẫn bước tới trước mặt Lương Thú, sau đó cẩn thận ngồi xổm
xuống, lần này y nín thở, chỉ khẽ đặt hai ngón tay lên cổ tay đối
phương.
Vẫn không có mạch tượng.
Liễu Huyền An buông tay
ra, không có nghe nhịp tim, mà gập ngón trỏ lại, dùng mu tay để gần mũi
Lương Thú, muốn thử xem đối phương có thở hay không. Nhưng còn chưa kịp
tiến lên trước, đầu gối y không hiểu sao lại chợt mềm nhũn, cả người lập tức mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng ngực người trước mặt.
"Úi!" Y bị đụng vào mũi tê xót, vội vàng chống người ngồi dậy.
Lương Thú mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nhìn y.
Liễu Huyền An vội tìm cho mình một cái cớ, đi ngang qua, không cẩn thận bị
ngã, làm phiền Vương gia nghỉ ngơi, mong ngài thứ tội, ta lập tức đi
ngay.
Dứt lời rồi chạy biến, đây coi như là lần duy nhất trong
hành trình, tốc độ đi đường cua y nhanh như vậy, vạt áo trắng vun vút
xẹt qua đống lửa, bị quạt lên một ít chấm đỏ, còn y suýt thì bị bỏng,
lúc chạy hình như còn hơi loạng choạng.
"Công tử công tử, mau sang bên đây!" A Ninh kéo y ra sau cột, vô cùng khó hiểu hỏi, "Ban nãy người làm gì vậy?"
Kể ra thì dài, nhưng Liễu nhị công tử không định kể, mũi y bây giờ vẫn còn đang đau, đau tới nỗi sắp rớt nước mắt, cho nên y kéo chăn qua bọc mình thành một cục, trốn tránh hiện thực, lại bắt đầu thăng thiên du ngoạn
giữa sương mù, khuấy đảo vô cực, đồng du cùng đại đạo.
A Ninh: "......"
Mà ở cách đó không xa, Cao Lâm đang van nài khuyên can, lần tới Vương gia
có thể đừng hù doạ Liễu nhị công tử nữa được không, cẩn thận ngẫm lại,
đây đúng là vị đại phu đầu tiên không cần thúc giục chẳng cần mời mọc,
cũng không cần Hoàng thượng phải uy hiếp đã chủ động chạy tới xem bệnh
cho Vương gia đấy, người quý trọng một tí không được à?
Lương Thú ném một viên đậu nành nhỏ vào trong đống lửa, là vật ban nãy hắn dùng
để bắn vào đầu gối người ta. Bước chân của người đọc sách dù có nhẹ cũng không tránh khỏi lỗ tai của cao thủ, huống chi còn có hai ngón tay đặt
xuống cổ tay hắn, cứ ấn đi ấn lại —— đừng nói Kiêu Vương điện hạ đây chỉ giả bộ ngủ, mà ngay cả khi hắn trúng thuốc mê e rằng cũng sẽ bị ấn
tỉnh.
Cao Lâm thực sự không hiểu loại lạc thú cùng kiểu với Triệu Tiểu Mao như thế này, bởi theo kinh nghiệm từng trải của hắn ta, cái
được gọi là "trêu đùa" của Vương gia nhà mình chỉ là ở đại mạc Tây Bắc
dụ đám mọi rợ kia chạy loạn như ruồi mất đầu, là lừa đám quan tham ở
thành Đại Lương hoảng loạn cuốn gói tài vật suốt đêm chui đầu vô lưới,
hoặc tệ hơn nữa cũng là về vương thành trút giận cãi nhau chọc cho mấy
lão già thích nói nhiều tức đến nỗi sinh bệnh, còn kiểu hành động bận
rộn nửa ngày trời cuối cùng chỉ để trêu đùa khiến cho công tử nhà người
ta đập mũi đau điếng này, đúng ra mà nói, thật sự rất khó hiểu.
Lương Thú lắc lắc ngón tay, ý bảo Cao Lâm lập tức biến khỏi tầm mắt mình, đừng có lượn lờ đi đi lại lại chướng mắt.
Hắn phát hiện ra việc mình có thể tuỳ ý giấu đi mạch đập tựa như một mồi
câu, có thể khiến Liễu Huyền An thỉnh thoảng chủ động ló đầu ra, rời
khỏi thể giới huyền diệu vô danh, không có mấy cảm xúc, lơ lửng giữa
không trung một thời gian ngắn ngủi. Tuy rằng rất nhanh sau đó y sẽ lui
về, nhưng ít ra những lúc y dùng hết mọi loại phương pháp, ý đồ muốn tìm được mạch đập, trên mặt y sẽ xuất hiện sự ngạc nhiên và khẩn trương
hiếm thấy.
Lương Thú ngả ra sau dựa vào cột, lại nghiêng đầu hướng sang bên kia liếc nhìn một cái.
Đống lửa bập bùng, Liễu Huyền An đang quấn chăn bọc mình kín kẽ không một khe hở, trông y như một cái kén trắng.
Tuy rằng y vẫn không nhúc nhích, nhưng thật ra y cũng chưa có ngủ.
Ba nghìn đại đạo bị Kiêu Vương điện hạ đụng vào có hơi lay động, y khó
được một lần xấu hổ như vậy, sau khi ngẫm lại, y dứt khoát vươn một bày
tay từ chăn ra, ấn mạnh xuống đất xốp dưới chăn thảm, xương ngón tay
dùng sức trở nên trắng bệch.
Vạn vật sinh ra từ đất rồi cũng về với đất, nếu ai ai cũng là đất, vậy sống chết chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Mà sống chết còn chẳng được tính là chuyện lớn, vậy nửa đêm nửa hôm ngã
nhào vào lòng người ta lại càng không thể xưng là chuyện lớn.
Hợp lý.
Liễu nhị công tử thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy trong lòng hơi thoải mái một chút.