Mắt thấy hai bên đang sát nách gần nhau, Tề Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi mà gầm lên: "Chạy!"
Tề Lạc Nhân phản ứng cực nhanh mà chạy đi, bác sĩ Lữ lúc này mới hồi hồn,
kêu thảm thiết a a a mấy tiếng, nghiêng ngả lảo đảo xoay người chạy. Hai người thậm chí không nhớ đến chuyện bản thân còn có vũ khí, tinh thần
hoàn toàn bị bản năng sợ hãi xâm chiếm, chỉ biết một mực bỏ chạy.
Bác sĩ Lữ với tư cách là một nam giới trưởng thành thoạt nhìn chưa thành
niên, thần kinh vận động không hề nghi ngờ hẳn là bị phân định đến hàng
ngũ "hỏng bét". Dưới trạng thái hoảng hốt lo sợ, tự bản thân vấp ngã
trên mặt đất, ngã đến trong mắt chỉ toàn màu đen. Ngay lúc hắn cho rằng
lần này mình chết chắc, một bóng người từ bên cạnh hắn điên cuồng lao
qua, vậy mà toàn bộ quá trình đều không ngó ngàng gì tới người ngã là
hắn đây!
Bác sĩ Lữ đực mặt ra mà quỳ rạp trên mặt đất, nhìn tên
cuồng sát nhân cầm cưa điện đuổi theo Tề Lạc Nhân dần dần mất hẳn trong
hành lang.
Hắn thế nhưng ù ù cạc cạc mà tránh qua được một kiếp?
Bên kia, Tề Lạc Nhân chính diện lâm vào nguy cơ sống còn ác liệt nhất cậu
từng trải từ lúc chào đời đến nay. Tốc độ của tên sát nhân đó cực nhanh, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, trong tiếng bước chân càng
đuổi càng chặt, Tề Lạc Nhân ngược lại dần trở nên bình tĩnh.
Làm cách nào sống sót trong tay của một tên sát thủ máu lạnh giết người đến tê dại? Cậu suy cho cùng có vật gì có thể...
Trong đầu cậu đột nhiên lóe linh quang, SL đại pháp!
Phía trước cách đó không xa chính là hành lang thoát hiểm, cách cậu không
đến 10m có một gian phòng làm việc đang khép hờ, cậu nhờ vào ý niệm ở
cửa phòng làm việc thiết lập xuống điểm lưu trữ ----- trong mắt cậu đó
chính là một đồ đằng bán trong suốt, cậu thậm chí không cần dừng chân
liền hoàn thành được tiến trình, sau đó đột nhiên thay đổi, nhảy vào
trong hành lang thoát hiểm bên tay phải.
Kỹ năng SL bắt đầu đếm ngược:
9.
Tề Lạc Nhân dừng ngay, ổn định lại cơ thể.
8.
Cậu lấy ra cây xà beng nắm trong tay.
7.
Tiếng bước chân của tên cuồng sát nhân đã xuất hiện bên ngoài thông đạo an toàn.
6.
Tề Lạc Nhân hô lớn một tiếng, xà beng hạ xuống, tên cuồng sát nhân trượt muốn ngã.
5.
Tên đó nghiêng cơ thể về trước, cưa điện vù vù mãnh liệt chém vào cánh tay phải Tề Lạc Nhân, xà beng rời tay.
4.
Tề Lạc Nhân nằm ngã xuống mặt đất, cánh tay bị chém đứt máu văng tung tóe khắp nơi, đau tận xương cốt.
3.
Tề Lạc Nhân trong sự đau nhức giãy giụa vật lộn ngẩng người lên, cuối cùng trong tuyệt cảnh bộc phát ra sinh mệnh lực cường đại!
2.
Tên sát nhân quỳ rạp xuống đất, dùng đầu gối chống đỡ cơ thể, dữ tợn tràn đầy mắt hắn mà quơ cưa điện hướng cậu bổ xuống!
1.
Tề Lạc Nhân duỗi dài cổ, đón đầu mà lên -----
Sinh mệnh trong một sát na cuối cùng, cậu quên đi đau đớn, chỉ thấy từ trong động mạch cổ phun máu ra đầy trời. Dường như cái cổ đã thành suối phun
màu đỏ sậm mà gương mặt dữ tợn của tên sát nhân cùng cậu bất quá cách
nhau 1 thước bị máu nóng hầm hập của cậu nhuộm lên, như ác quỷ, như Tu
La.
Trong 10s đã bị thương tích trí mạng, load thành công.
Tề Lạc Nhân mất đi ý thức.
...
...
...
Trong nháy mắt tựa ngắn ngủi, lại tựa dài dằng dặc. Đợi lúc Tề Lạc Nhân phục
hồi tinh thần lại, cảm giác sợ hãi bị cưa điện cắt yếu hầu máu tươi chảy ngay tại chỗ vẫn còn vô cùng sống động mà khắc vào trong đầu cậu. Sau
khi load xong, cánh tay phải hoàn hảo không chút tổn thương chỉ ẩn ẩn
chút đau đớn, không có vết máu, tay áo cánh tay phải cũng hoàn hảo. Cậu
thẫn thờ mà đứng trước cửa phòng làm việc khép hờ, còn hung thủ giết
người đang ở chỗ ngoặt hành lang thoát hiểm trước mắt, khoảng cách chiếu theo đường thẳng của hai người thậm chí chưa vượt quá 10m.
Cậu
không biết thi thể bản thân có còn nằm ở đó không, giả dụ thi thể cậu tự động biến mất, hồi phục lại trạng thái lúc 10s trước lưu trữ.
Nếu là cái sau... nguy hiểm đối mặt vẫn chưa kết thúc.
Tiếng bước chân của tên cuồng sát nhân trong hành lang thoát hiểm vang lên,
Tề Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi đẩy cánh cửa nửa đóng nửa mở ra, trốn
vào phòng làm việc ----- đã không kịp quay đầu bỏ chạy rồi, không nói
đến tiếng bước chân không thể gạt được tên đó, chỉ là hành lang không có lối rẽ, đủ để phơi bày hành tung của cậu.
Thế nhưng trong tích
tắc đẩy cửa phòng làm việc, Tề Lạc Nhân khó có thể miêu tả cậu có bao
nhiêu hối hận ----- Cánh cửa nhìn như bình thường, thế mà lúc đẩy lại
phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ. Rất nhẹ nhưng trong một mảnh yên tĩnh, âm thanh đó quá đột ngột, cậu thậm chí không dám suy nghĩ tên cuồng sát nhân trong hành lang thoát hiểm cách đó không xa có nghe thấy hay
không.
Tề Lạc Nhân thật hối hận a.
Đây là cùng một màn lúc đầu cậu trốn dưới quầy phục vụ khổ sở cầu xin tên sát nhân không phát
hiện quen thuộc biết bao, giống nhau đến độ cậu đã cảm giác đến sự bất
tường.
Phòng làm việc này rất nhỏ, ngoại trừ hai bàn làm việc thì chỉ có một cái tủ áo. Tề Lạc Nhân nhìn xung quanh một cái, cẩn thận
từng li từng tí mà kéo cửa tủ ra, bên trong rất trống, đủ cho một người
trưởng thành nấp, vì thế cậu chui vào trong tủ áo.
Cửa tủ khép
lại khóa mất ánh sáng, giữa hai cánh cửa tủ lại có một khe hở mơ hồ,
chật hẹp không đủ nhìn rõ bên ngoài, chỉ có thể thấy ánh sáng thấp
thoáng. Cậu nghe thấy tiếng thở gấp và tim đập của bản thân, chưa hết
hoảng hồn.
Thời gian đếm ngược của kỹ năng SL đã đếm đến 0, bây
giờ muốn load đã quá muộn rồi. Tuy rằng điểm lưu trữ có thể liên tục sử
dụng 3 lần, nhưng bất luận trong 10s mà cậu chưa chết, điểm lưu trữ sẽ
mất đi hiệu lực.
Cậu đã không thể gửi gắm hi vọng qua việc đó rồi.
Hiện tại trừ bỏ cầu nguyện ra, không còn cách khác.
Tiếng bước chân nặng nề ngoài hành lang vang lên, còn có tiếng kim loại chà
sát sàn nhà, hẳn là tiếng vang của cưa điện lúc bị kéo lê trên mặt đất.
Hắn đi rất chậm, trong lúc bước đi dường như còn mang theo một loại
hoang mang và do dự.
Đi mau, cút ra khỏi đây! Tề Lạc Nhân không kìm lòng nổi mà chà xát hai tay, cầu nguyện tên sát nhân đi xa.
Thế nhưng không như mong đợi, khả năng xấu nhất luôn luôn sẽ xảy ra.
Tiếng bước chân dừng lại!
Nhịp tim Tề Lạc Nhân cũng gần như ngừng lại, cậu ngẩn người nghe thấy tiếng
kẽo kẹt của cửa phòng làm việc bị đẩy ra, trong khoảnh khắc đó cậu thế
nhưng còn có thể mông lung trả lời nghi vấn trước đó của bản thân, đúng
rồi, tên đó nghe thấy tiếng đẩy cửa của cậu.
Tiếng bước chân của
hắn như cũ rất chậm, đầu cưa điện không chút để ý mà bị kéo lôi trên mặt đất, phát ra âm thanh chối tai, cái chết kinh nghiệm đầy mình mười mấy
giây trước lũ lượt kéo đến.
Cậu nhớ rõ, cơn đau tê tâm liệt phế
lúc cánh tay bị xé ra, cùng với sự đấu tranh anh dũng lúc nghênh đón cưa điện. Âm thanh tử vong buông xuống, cậu gần như trơ mắt nhìn cổ của
mình va chạm với cưa điện điên cuồng, sau đó một màu đỏ tươi, đau đớn đã trở nên bé nhỏ không đáng kể. Cậu nhớ được càng sâu, ngược lại mùi vị
cái chết càng đến gần.
Mục nát dữ tợn, hương vị của sắt.
Tuy chỉ là mấy phút ngắn ngủi, hình như hết thảy lại là ống kính quay chậm
thông thường, bị ánh mắt của cậu bắt được, bị đại não của cậu khắc ghi
lại, giờ này khắc này hóa thành hồi ức rùng mình.
Cậu lần nữa ngửi được hơi thở của chết chóc.
Tiếng bước chân lại một lần ngừng lại, ngay ở bên ngoài tủ áo.
Tề Lạc Nhân đã quên mất cách hít thở, mà tim lại đập dồn dập như là nổi
trống. Cậu rõ ràng nhìn thấy ánh sáng ở giữa khe hở của hai cánh cửa tủ
bị che khuất, biến thành một mảnh bóng mờ tử vong ----- Tên sát nhân
đang ở ngoài tủ áo, giữa cả hai chỉ cách nhau một tấm ván gỗ mỏng!
Cậu hầu như có thể tưởng tượng được ánh mắt của hắn, vặn vẹo, tàn bạo, khát máu, mang theo hưng phấn bởi đã đánh hơi được con mồi, lại dường như
vẫn đang có chút hoài nghi, bởi vì sự biến mất đột ngột của cậu là
chuyện bất khả tư nghị, siêu việt khoa học.
"Két" một tiếng, cưa
điện lần nữa được khởi động, trong khoảnh khắc Tề Lạc Nhân cuối cùng từ
bỏ tia may mắn cuối cùng, cậu là đã định trước phải chết nơi đây, lần
nữa bị cưa điện cắt đứt yếu hầu, hoặc là càng thảm hơn, giống như cỗ thi thể bên ngoài đại sảnh truyền dịch bị chém ngang eo, đó so với cắt yếu
hầu càng thống khổ hơn, cậu sẽ chết rất chậm, rất đau đớn, thậm chí
trong lúc đó cậu sẽ giãy giụa cầu sinh mà bò lết, nội tạng liên tiếp rơi trượt khỏi cơ thể, thẳng đến cậu khí tuyệt thân vong.
Tưởng
tượng về cái chết đang tra tấn thần trí cậu, lại kéo dài một chút tinh
thần cậu sẽ bởi thế mà sụp đổ, đâu ngờ được vận mệnh cứ nhất định kỳ
diệu như thế. Ngay lúc chỉ mành treo chuông, ở giữa cầu thang cách đó
không xa truyền đến tiếng thét thảm thiết: "Aaaaaaa quỷ kìa!"
Tên cuồng sát nhân sải bước mà đẩy cửa xông ra ngoài phòng làm việc, tiếng
bước chân cùng với tiếng cưa điện ngày càng xa. Tề Lạc Nhân sững sờ mà
co quắp trong tủ, đến tận khi giữa cầu thang truyền đến tiếng kêu càng
thảm thiết. Cậu lập tức đẩy cửa tủ áo, lảo đảo mà chạy trốn ngược với
hướng hành lang.
Tiếng kêu thảm thiết ngày càng xa, cũng có lẽ là ngày càng yếu ớt, cho đến khó có thể nghe thấy...