Sau 12 giờ đêm số lượng quỷ hồn bắt đầu rõ ràng tăng nhiều, bốn người
rất nhanh phát hiện giới hạn tầm nhìn xung quanh đang từng bước giảm
bớt, thấp thoáng có thể thấy được có một tầng sương mù mỏng mịt mờ bao
phủ trong không khí tựa hồ trước mắt có một tầng voan mỏng. Dưới sự che
giấu của sương mù, những đám quỷ hồn du đãng như ẩn như hiện giống như
thích khách mai phục trong bóng đêm, làm cho hoàn cảnh chung quanh càng
trở nên âm trầm khủng bố.
"May là chúng ta đã giải quyết xong kẻ
cuồng giết người, bằng không hiện tại liền là hai mặt thụ địch rồi a."
Bác sĩ Lữ nghĩ lại phát sợ mà nói.
"Vận khí của chúng ta quá đen
đủi rồi đi, trong thôn tân thủ đụng phải kẻ cuồng giết người... quá
không may rồi a." Tiết Doanh Doanh nói thầm, "cộp" một tiếng đem cây rìu cạnh người bổ lên người quỷ hồn đột nhiên xuất hiện, huyết tương màu
vàng nhạt trên cây rìu chém ra một đường máu bắn tung tóe lên vách tường trắng như tuyết, khiến cho hoàn cảnh vốn có của bệnh viện càng thêm một phần âm u.
Ba nam nhân đều run lên một trận, tâm tình phức tạp nhìn cô ấy.
Tiết Doanh Doanh cười hi hi, ngữ khí lại thập phần nguy hiểm: "Sau khi trang bị thẻ kỹ năng lực tay đã mạnh hơn rất nhiều, đợi rời khỏi nơi quỷ quái này, xem em có đem tiện nhân đó đánh đến răng rơi đầy đất không!"
Xem ra cô ấy không quên được bạn trai cũ cặn bã, còn tưởng rằng cô ấy sau
khi nhìn thấy Tô Hòa liền đem hắn ta quăng lên đến tận chín tầng mây, Tề Lạc Nhân yên lặng nghĩ thầm.
Trong bệnh viện sương mù xuyên hành tung bay, bốn người theo bác sĩ Lữ tiến về phía phòng hồ sơ. Trên đường đi số lượng quỷ hồn tăng vọt, dẫn đến Tề Lạc Nhân vốn nhìn thấy quỷ hồn trong lòng còn run lên đã có thể mặt không đổi sắc cầm xà beng đợi bác
sĩ Lữ run rẩy lẩy bẩy vẩy máu cho đám quỷ hồn, sau đó liền bị mấy cây
gậy nhẹ nhàng đánh cho tan tác.
"Ngày càng hung tàn rồi a." Bác sĩ Lữ nhìn lên.
Tề Lạc Nhân tặng hắn một cái tròng trắng, trong đám người bọn họ chỉ có
bác sĩ Lữ là yếu đuối nhất. Vừa nhìn liền rõ là gia hỏa thường ngày tay
chân không chăm chỉ ngũ cốc không phân biệt được, phỏng chừng bình
thường chả có tập luyện gì. Trái lại là Tiết Doanh Doanh, cô em gái này
còn đang đổ máu ầm ầm ----- từ việc lực tay càng ngày càng lớn có thể
thấy được lượng máu còn không ít ----- nhưng chém quỷ hồn lại mặt không
đổi sắc, xem ra theo thời gian tăng thêm sẽ là một hảo hán vật lộn đứng
tuyến đầu chiến đấu anh dũng.
Người thanh nhàn nhất phải là Tô
Hòa rồi, cậu ta tuy cũng cầm vũ khí nhưng chủy thủ đó trông giống vật
trang sức tinh xảo nhiều hơn là vũ khí chiến đấu. Xem ra thật sự là một
vật hóa ra chẳng có lợi ích gì, bất quá tốt xấu gì cũng là vật được lấy
từ trong rương báu, nói không chừng sau này tiến hóa sẽ có phần diệu
dụng.
Sau khi đến phòng hồ sơ, bác sĩ Lữ nửa ngày mới từ trong ngăn kéo phụ cận tìm được chìa khóa phòng hồ sơ.
Mở cánh cửa phòng trộm nặng trầm trọng của phòng hồ sơ ra, không khí bên
trong hết sức vẩn đục làm cho hô hấp con người bị kìm hãm. Đèn được mở
lên, chiếu sáng gian phòng chất đầy kệ hồ sơ bằng sắt rậm rạp khiến con
người ta không kiềm chế được sản sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng
----- Này căn bản là lật không hết!
Bác sĩ Lữ trên dưới nhìn hết
một vòng, thậm chí còn dùng kệ hồ sơ tay cầm xoay mở xác nhận một phen,
kì quái mà thì thầm nói: "Ơ, tại sao chỉ có chừng này? Không đúng nha,
hồ sơ sớm hơn đâu?"
"Chuyện gì xảy ra?" Tề Lạc Nhân đi qua hỏi.
"Không có hồ sơ 20 năm trước." Bác sĩ Lữ chỉ vào hồ sơ trên kệ, "Cậu xem, hồ
sơ sớm nhất chỉ tới một năm này, sớm hơn liền không có."
"Có thể đặt ở nơi nào khác rồi không?" Tô Hòa hỏi.
"Tôi qua phòng bệnh án cách vách và phòng lưu trữ toa thuốc xem sao." Bác sĩ Lữ cầm chìa khóa sang phòng bệnh án cách vách.
Một cảm giác quỷ dị nổi lên trong lòng mọi người, Tề Lạc Nhân nhìn từng cái một kề sát nhau, chỉ có thể dùng kệ hồ sơ tay cầm xoay mở, màu sắc kim
loại băng lãnh hiện ra dưới ánh đèn đặc biệt âm u lạnh rét.
Hồ sơ 20 năm trước biến mất... rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Bác sĩ Lữ rất nhanh liền trở lại, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: "Không có, cũng không có hồ sơ 20 năm trước."
Tô Hòa cau mày: "20 năm trước, bệnh viện có di dời qua không?"
"Không có a, bệnh viện chúng tôi thành lập hơn 50 năm rồi, luôn đặt đây, với
lại di dời cũng không có khả năng vứt bỏ hồ sơ, ít nhất không thể vứt đi sạch sẽ gọn gàng như vậy." Bác sĩ Lữ lấy tư cách là người bản địa, rất
tự tin nói.
Tô Hòa trầm ngâm nhanh chóng, hỏi: "Bác sĩ Lữ, tôi nhớ từng nghe anh nói qua, bệnh viện từng đổi tên."
"Không sai."
"Tôi nhớ nguyên văn của anh là 'đại khái 20 năm trước bệnh viện xây dựng lại một lần, bệnh viện sau khi xây xong liền thêm vào hai từ số một', anh
còn nhớ không?" Tô Hòa đứng cạnh kệ hồ sơ, trong ánh mắt bị ngọn đèn
chiếu sáng sáng rực, phảng phất ánh sáng có gì đó lóa mắt.
Bác sĩ Lữ sững người một cái, chầm chậm, chầm chậm mở miệng to ra.
Phải làm sao để hình dung biểu tình lúc này của hắn đây? Trông giống như đi
bộ trong đêm đen buồn chán, cuối cùng thấy được ánh sáng phía trước, lại phát hiện đó là một mảnh địa ngục trần gian đẫm máu. Vặn vẹo như thế,
kinh khủng như thế, lại là khó có thể tin đến thế.
Ba người bị biểu tình lúc này của hắn dọa hú hồn, không rên một tiếng mà nhìn hắn.
Bác sĩ Lữ ngẩn người đứng tại chỗ, hồi lâu mới từ trong cổ họng tìm ra được giọng nói chính mình: "Mọi người có nhớ... sau khi đêm xuống, nơi đây
đã động đất hai lần rồi không?"
Động đất? Hai lần?
Tề Lạc
Nhân đột nhiên ý thức được, không sai, đã động đất qua hai lần rồi! Lần
đầu là lúc bọn họ ở văn phòng chủ nhiệm Lý, bởi vì động đất làm cho kẻ
cuồng giết người ngoài cửa ngã sấp xuống, cưa điện nện lên mặt đất, cho
bọn họ thời gian mấy giây ngắn ngủi chạy ra khỏi phòng làm việc. Lần hai chính là vừa rồi, trong vụ nổ phòng bệnh, động đất dẫn đến bộ phận
tường sụp xuống, sương mù dày đặc xâm lấn.
Rõ ràng đã phát sinh
hai lần, nhưng mỗi lần bám gót theo sau đều là nguy hiểm chí mạng, khiến cho bọn họ không có thời gian tự hỏi mặt đất thình lình rung chuyển bất ngờ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Động đất, đúng nha, thành phố X hơn 20 năm trước, phát sinh qua một trận đại động đất.
Khi cả nhà Tề Lạc Nhân chuyển đến thành phố X, động đất đã trôi qua rất
nhiều năm. Thành phố X xây lại, vì vậy cậu đối với trận động đất khi ấy
ấn tượng không sâu đậm, nhưng dù cho là thế, cậu cũng biết trận động đất đó có cái dạng gì.
"Vì vậy 4 giờ 13 phút của hơn 20 năm trước,
thành phố X phát sinh một trận đại động đất, bệnh viện trùng kiến sau đổ sụp, dẫn đến tất cả hồ sơ thất lạc. Chúng ta muốn sinh tồn đến rạng
đông, thì nhất định phải tìm được một nơi an toàn..." Giọng Tô Hòa thấp
xuống.
Trong lòng Tề Lạc Nhân hồi hộp một phen, trong lúc động
đất cần tìm được nơi an toàn, vậy nhất định phải rời khỏi tòa nhà này đi đến nơi trống trải, nhưng nếu rời khỏi...
Trong sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp bên ngoài lại có bao nhiêu nguy hiểm chưa biết đây?
"Không thể ra ngoài." Tề Lạc Nhân lắc lắc đầu, kiên định nói, "Tuyệt đối, không thể ra ngoài."
"Nhưng không ra ngoài khi động đất nhất định sẽ chết đó!" Tiết Doanh Doanh sốt ruột nói, "Chúng ta vẫn là ra ngoài thử thời vận đi."
"Nếu em
thấy qua trong sương mù dày đặc rốt cuộc có thứ gì, em liền tuyệt đối sẽ không nghĩ đến ra ngoài đâu." Tề Lạc Nhân đỡ trán, cậu sau vụ ngã lầu
đã miêu tả cho bọn họ biết thứ đồ trong sương mù, nhưng người không tận
mắt nhìn thấy khó mà tưởng tượng quỷ hồn vô cùng vô tận mang đến cảm
giác áp bách như thế nào. Cậu thậm chí cho rằng bản thân thà chết trong
động đất, cũng không muốn lại một lần đối diện với tràng cảnh đó.
Ngữ khí trầm trọng và thần tình của Tề Lạc Nhân lại khiến cho ba người rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, trước mắt bác sĩ Lữ đột nhiên lóe lên tia sáng phá vỡ phần yên
ắng này: "Tôi có một cách, có lẽ chúng ta không cần rời khỏi tòa nhà
liền có thể tránh qua được động đất!"