Lần trình diễn đầu tiên, các thực tập sinh cùng một công ty sẽ được xếp
thành một team, vũ đạo của cả team yêu cầu sự ăn ý nhịp nhàng rất cao,
vậy nên ai ai cũng tập luyện căng thẳng.
Buổi tối đến giờ đi ngủ
mà Đàm Tễ vẫn chưa về, Diệp Diễm lo sợ hỏi người đối diện: "Mọi người có thấy Đàm Tễ đột nhiên rất chăm chỉ không?"
Bạn cùng phòng không cho là đúng, nói: "Cậu ấy vẫn luôn rất chăm chỉ."
"Nhưng trước đây cũng không chăm chỉ đến mức này đâu."
"Chắc do đây là chương trình tuyển chọn Idol, không phải cậu ấy là người xuất sắc nhất trong chúng ta sao?"
Diệp Diễm rụt cổ nói: "Bây giờ tôi căng thẳng đến mức ngủ không được."
Lý Minh Học đang định hỏi thêm gì đó, Diệp Diễm lại bổ sung: "Nhưng tôi thật sự không muốn đi tập nữa."
"...." Bó tay.
Một tuần sau, show chính thức ghi hình, với mỗi thực tập sinh, Nguyễn Sơ
Tinh đều sắp xếp quản lý hoặc trợ lý theo sát. Người quản lý của Diệp
Diễm là người mới, nên rất tận tâm tận lực với Diệp Diễm, Đàm Tễ có chút mất mác, không ngừng nhìn Diệp Diễm.
"Cậu muốn ám sát tôi hả?"
Chứng hoang tưởng người bị hại của Diệp Diễm lại nổi lên, thầm nghĩ có
phải cậu tta thấy mình đang kéo cả team thụt lùi nên muốn nghĩ cách gạt
bỏ mình không.
Đàm Tễ mắt điếc tai ngơ, cầm điện thoại kể khổ với Nguyễn Sơ Tinh: "Những bạn khác đều có người quản lý đi theo, chỉ mình
em là không có."
Đầu dây bên kia lạnh lùng trả lời: "Hay là rút trợ lý của cậu về luôn?"
Cậu trợn tròn mắt, không dám hó hé gì thêm. Lướt nhìn những tấm hình của
Nguyễn Sơ Tinh trong điện thoại, cậu bất giác cong môi cười.
Diệp Diễm nhìn Đàm Tễ lúc thì mất mác lúc thì mỉm cười, cảm thấy tên này điên rồi.
Sau buổi test trình độ, các thực tập sinh được chia làm 5 lớp, bắt đầu
chuẩn bị cho phần trình diễn ca khúc chủ đề, khóa huấn luyện kín này yêu cầu phải giao nộp điện thoại, nhưng Đàm Tễ vẫn lén liên hệ với chị.
Vừa hay Nguyễn Sơ Tinh cũng xin nghỉ phép mấy ngày, cô về nhà, bà Trần vừa
nhìn thấy cô đã bắt đầu càm ràm: "Ôi, sao lại ốm thế này? Con lại giảm
cân nữa đúng không? Mấy cô gái trẻ hiện nay sao ngày nào cũng nghĩ đến
việc giảm cân thế? Cũng không biết ăn nhiều một chút, người con như vậy, gió thổi một chút là bay mất đấy."
Nguyễn Sơ Tinh thở dài, đây
đúng là mùi vị quen thuộc ở nhà, cô nằm bò trên bàn, nói: "Vậy con muốn
ăn sườn xào chua ngọt, tôm rang me, thịt kho tàu."
Vừa nghĩ tới mấy món này, cô đã thèm không chịu nổi.
Bà Trần vui vẻ đồng ý: "Được, để dì Thẩm nấu cho con ăn."
Nguyễn Sơ Tinh hiếm khi trút bỏ dáng vẻ nghiêm túc hằng ngày, cô thay một
chiếc áo len màu hồng, cuộn tròn trên sofa chơi game chém trái cây,
tiếng nhạc của game nghe rất chill, cô mới vượt qua một màn thì tin nhắn wechat hiện lên.
"Chị đang làm gì thế?"
Nguyễn Sở Tinh đang đắm chìm trong game, không thèm để ý Đàm Tễ, ngón tay chạm vào nút xóa tin nhắn, thầm nghĩ bây giờ chương trình chắc đã quay xong
tập một.
Quả nhiên cậu nhóc lại gửi thêm tin nhắn: "Mai em có thể gặp chị một chút không?"
Nguyễn Sơ Tinh bỏ mặc cậu một lát, sau mới mở cuộc hội thoại lên, cố tình trêu trọc cậu: "Đây hình như không nằm trong phạm vi công việc của tôi?"
"Nhưng chương trình ghi hình quả thực rất vất vả, huhu." Chắc sẽ không ai ngờ
được cậu nhóc như ánh mặt trời này ở trước ống kính chưa bao giờ thể
hiện cảm xúc tiêu cực, bây giờ đang ở đây kể khổ với cô: "Nếu mai em
không gặp được chị, em không quay nữa đâu, huhu."
"....." Xem ra chiêu uy hiếp này của Đàm Tễ mãi vẫn không chịu bỏ.
Điện thoại không ngừng đổ chuông.
"Em muốn gặp chị, chị đến chơi với em chút được không?"
"Em sắp hết pin rồi, cần chị sạc pin gấp!"
"Chị, em nhớ chị chết mất, em đã một tuần không gặp chị rồi, kéo dài chắc em điên mất."
Nguyễn Sơ Tinh nghe không nổi nữa, thằng nhóc này còn có thể làm lố hơn nữa
không? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn dính người như vậy?
Cô hết cách trả lời: "Ngày mai chị đi thăm cậu."
Đàm Tễ cong môi cười, kích động nhảy nhót trong phòng, mấy bạn cùng phòng
nhìn cậu như nhìn thấy quỷ, Diệp Diễm hét lên: "Ngày thường không tha
cho bọn này thì thôi đi, sao ở KTX cũng khùng điên như vậy?"
Hắn cảm thấy bản thân cần mua cái bịt mắt, mắt không thấy tâm không phiền.
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được cười, đứa nhỏ này ở trước mặt người khác cũng
làm nũng như vậy sao, bà Trần tò mò hỏi: "Có người yêu rồi hả?"
Nguyễn Sơ Tinh ý thức được bản thân cười có chút ngu ngốc, liền thu lại nụ
cười, bình tĩnh đáp: "Mẹ không phải biết sao? Bạn trai cũ của con, cái
tên Thẩm Lâm Gia đó, con và anh ta chia tay rồi."
Hai mắt bà Trần phát sáng: "Dì Thẩm mau làm thêm vài món, Tinh Tinh cuối cùng cũng chia tay rồi!"
"...." Cô chưa từng thấy người mẹ nào như vậy, nghi ngờ nhìn bà: "Có phải mẹ định bắt con đi xem mắt không?"
"Mẹ chỉ cảm thấy thằng nhóc Thẩm Lâm Gia không xứng với con." Bà Trần tiếp
tục đắm chìm trong niềm vui: "Con cũng đừng trách mẹ khó khăn, thằng
nhóc Thẩm Lâm Gia kia mặc dù rất đẹp trai, nhưng nhìn nó toàn là dáng vẻ chưa trải sự đời."
Nguyễn Sơ Tinh chưa kịp nói gì, mắt bà Trần
đã sáng lên, bà đổi tông giọng: "Nhưng con đã nhắc mẹ, đúng là nên cho
con đi xem mắt, mẹ lập tức sắp xếp liền."
"Ơ..." Đây là cô tự đào mồ chôn mình ư!
"Con thích kiểu đàn ông như thế nào?"
Nếu là trước kia, Nguyễn Sơ Tinh chắc còn áp đặt một số tiêu chuẩn này nọ,
nhưng dần dần cô đã thay đổi, đáp: "Cái gì cũng không quan trọng, quan
trọng là cảm giác rung động."
"Chậc chậc, người trẻ tuổi..." Bà
Trần có chút kích động, vội vàng khoe con gái với mấy chị em trong nhóm, cũng không quên dặn dò, "Về sau con đừng quen nghệ sĩ nữa, giới giải
trí không trong sạch."
"Nhưng không phải ai cũng như vậy."
Thành kiến của bà Trần với giới giải trí quá lớn: "Trừ khi con tìm được cậu
con trai nào trong sạch vừa mới bước vào nghề, còn không thì đừng có đưa đám bạn trai tùm lum về nhà."
Nguyễn Sơ Tinh nghĩ đến Đàm Tễ,
nhanh chóng né tránh vấn đề này, đi đến quầy bar lấy một ly nước lạnh.
Cảm giác lạnh lẽo trôi dần xuống cuống họng, cô đứng đó một hồi mới thấy cả người tỉnh táo một chút.
Nơi ghi hình của Tinh Thần Chi Danh
cách nhà Nguyễn Sở Tinh rất gần, mặc dù là huấn luyện kín, nhưng Nguyễn
Sơ Tinh với vai trò là người quản lý của Đàm Tễ cũng có thể đi vào. Cô
gọi điện cho trợ lý Đàm Tễ - Thẩm Giai Giai: "Ngày mai cho em nghỉ một
ngày, phía Đàm Tễ chị sẽ trông chừng cho."
Thẩm Giai Giai rất kinh ngạc, chị Tinh Tinh sao lại coi trọng Đàm Tễ như vậy, đáp: "Ok."
Nguyễn Sơ Tinh không hỏi han thành tích, chỉ hỏi: "Đàm Tễ có thích ứng kịp không? Có áp lực nào không chịu nổi không?"
Hỏi xong cô có chút bối rối tại sao bản thân lại hỏi như vậy, rõ ràng cô luôn rất tin tưởng vào năng lực của Đàm Tễ.
"Thích ứng rất tốt, biểu hiện cũng rất tốt."
"Có khóc không?"
Thẩm Giai Giai mỉm cười, đáp: "Chị Sơ Tinh sao lại hỏi vấn đề này, Đàm Tễ nhìn không giống cậu nhóc sẽ ngồi khóc đâu."
Cô ấy ở bên cạnh Đàm Tễ, cảm thấy cậu em trai này rất ấm áp, mỗi ngày dù
áp lực công việc có lớn đến đâu, nhìn thấy cậu liền cảm thấy trái tim
hết sức ngọt ngào. Tuy nói cậu rất ấm áp, rất trẻ con, nhưng chỉ cần cậu đứng ở đó cũng cho người bên cạnh cảm giác an toàn.
Nguyễn Sơ Tinh đỡ trán, đột nhiên ý thức được bản thân toàn hỏi những câu như người mẹ có con học mẫu giáo.
Nhưng mà....
Cạnh tranh với 100 người còn lại là chuyện có áp lực rất lớn, nếu sau cùng
không thể debut, thì mọi cố gắng đều giống như đổ sông đổ bể. Một khi đã bước chân vào trung tâm huấn luyện là đồng nghĩa với thử thách đã bắt
đầu, sự phân chia lớp ban đầu đã khiến mọi người cảm nhận được áp lực,
cạnh tranh khốc liệt về sau lại khiến mọi người không dám buông lỏng.
Những chương trình tuyển chọn trước kia, luôn có cảnh thực tập sinh sụp đổ đến khóc.
Đàm Tễ tuổi còn nhỏ, Nguyễn Sơ Tinh ở tuổi này của cậu cũng trải qua nhiều
thứ, cũng biết được giới giải trí này tàn khốc cỡ nào. Biết cậu thích
ứng rất tốt, Nguyễn Sơ Tinh cũng nhẹ nhõm một chút.
Ngày thứ hai lúc cô ra khỏi nhà, bà Trần có chút không vui: "Mới ở được bao lâu đã đi rồi?"
"Lần sau nghỉ phép con về thăm mẹ sau."
Nguyễn Sơ Tinh mang giày cao gót, hôm nay cô mặc bộ vest vàng nhạt phối áo
voan trắng bên trong, trông cô nhẹ nhàng linh động nhưng cũng không mất
đi vẻ chững chạc.
Đến nơi huấn luyện, cô vẫn chưa gặp được Đàm Tễ đã đụng phải Mentor âm nhạc của chương trình Hứa Diệc Nhiên.
"Tinh Tinh?" Tuy Hứa Diệc Nhiên xuất thân là ca sĩ, nhưng tỉ lệ vóc dáng của
anh ta rất chuẩn, hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu đen, một tay đút
túi và đi về phía cô.
"Đã lâu không gặp." Nguyễn Sơ Tinh trước
kia đã từng hợp tác với Hứa Diệc Nhiên, sau này cũng có liên hệ qua lại
nhưng không nhiều.
Hứa Diệc Nhiên cong môi, mi mắt toát ra vẻ dịu dàng: "Đúng là rất lâu rồi."
Những thực tập sinh tình cờ đi ngang qua nhịn không được dừng bước, đối với
họ mà nói, Hứa Diệc Nhiên là người cực kỳ nghiêm khắc, bất kể trong lúc
nhận xét hay luyện tập thường ngày, gương mặt anh ta luôn lạnh lùng.
Nhưng ai mà ngờ được bông hoa kiêu lãnh này lại có thể mỉm cười dịu dàng với một cô gái?
Anh ta hỏi: "Đặc biệt đến thăm anh hả?"
"Nghĩ gì đó? Em đến xem tình hình thực tập sinh công ty."
Ánh mắt Hứa Diệc Nhiên ảm đảm đi vài phần, nhưng chớp mắt đã trở lại bình
thường, anh trêu trọc: "Hóa ra là anh tự mình đa tình rồi!"
Nguyễn Sơ Tinh không nỡ để cho một anh đẹp trai ngại ngùng, cũng hùa theo lời anh nói: "Cũng tiện ghé thăm anh luôn."
Người đàn ông cụp mắt cười nhẹ: "Vậy buối tối của em, anh đặt bàn chắc rồi."
Nguyễn Sơ Tinh chưa kịp đáp lời, một bóng hình cao lớn đã đi tới: "Chị, chị đến rồi!"
Đàm Tễ nhìn sắc mặt Hứa Diệc Nhiên có chút thay đổi, cười chào hỏi: "Thầy Hứa!"
Người muốn gặp đã đến, Nguyễn Sơ Tinh chào từ biệt Hứa Diệc Nhiên: "Buổi tối gặp lại."
Cô vừa nghiêng người, cậu nhóc đã bắt lấy cánh tay cô, vô cùng kích động nói: "Chị, em đưa chị đi xem chỗ em tập luyện."
Hai người vừa quay người rời đi, Hứa Diệc Nhiên vốn vẫn dịu dàng bỗng lạnh mặt đi, đáy mắt mang thêm vài phần thâm trầm.
Tinh Thần Chi Danh tuy là khóa huấn luyện kín, nhưng ban tổ chức của chương
trình cũng không quá khắt khe với thí sinh, dù sao thì huấn luyện đằng
đẵng 3 ngày trời nhưng cuối cùng chiếu trên TV cũng chỉ có mười mấy
phút.
Nguyễn Sơ Tinh đến rồi, mấy thực tập sinh lần lượt chào hỏi cô, Diệp Diễm trêu trọc: "Thảo nào tối qua Đàm Tễ luyện tập sáng đêm,
hóa ra là kích động..."
Vành tai Đàm Tễ đỏ lên, cũng không phủ
nhận, cậu vẫn cứ nắm lấy cổ tay của Nguyễn Sơ Tinh, ngón tay chọc chọc
trên làn da mềm mại của cô.
Nể tình cậu còn nhỏ, Nguyễn Sơ Tinh
không thèm tính toán với cậu, nhưng bây giờ hơi quá đáng rồi, cô nâng
mắt nhìn cậu: "Bỏ móng vuốt ra."
"Dạ." Đàm Tễ không nhịn được cong khóe môi.
Cậu bỏ từng ngón từng ngón tay một, như kiểu không nỡ, xong còn đứng im tại chỗ duy trì tâm trạng kích động.
Nguyễn Sơ Tinh chỉ cần trông coi cậu một thời gian ngắn, đa số thời gian Đàm
Tễ đều tập luyện trong phòng tập, cậu khi đã nhập tâm thì khí thế rất
đáng sợ, một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được.
"Yêu quái..." Mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Khả năng học hỏi của lớp A rất mạnh, trong đó Đàm Tễ là người xuất sắc
nhất. Nhưng người xuất sắc như vậy mà ở lỳ trong phòng tập tối qua, làm
cho mấy thành viên khác cũng không dám bỏ về.
Cuối cùng vẫn là Đàm Tễ nhìn nhìn đồng hồ, tò mò nhìn bọn họ: "Sao mọi người còn chưa về?"
Nói nhảm, đợi cậu đó.
Đã xuất sắc như vậy còn chăm chỉ, người khác ngủ được sao?
Vốn còn tưởng Đàm Tễ hôm nay cũng tập luyện đến khuya, nào ngờ thời gian
vừa đến là cậu phóng nhanh khỏi phòng tập. Khung giờ này là giờ tan ca
của mọi người, Nguyễn Sơ Tinh cũng nên đi về rồi.
Chị chắc không phải đi gặp Hứa Diệc Nhiên chứ?
Đàm Tễ ngắm nhìn Nguyễn Sơ Tinh đứng lẫn trong ekip từ xa, làn da trắng nõn khiến cô vô cùng nổi bật, chị hôm nay rất đẹp, bộ vest vàng nhạt rất có hơi thở của mùa xuân.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy cậu liền đi tới: "Cậu đi ăn cơm đi, tôi phải về rồi."
Cô đã thỏa uớc muốn của cậu nhóc, cứ ngỡ bản thân công thần có thể rút lui, ai mà ngờ tay áo bị cậu níu lại.
"Chị ơi, em đau bụng quá." Đàm Tễ đột nhiên cúi người, lấy một tay che bụng.
Nguyễn Sơ Tinh lạnh mặt nhìn cậu: "Nơi cậu để tay là dạ dày, không phải bụng."
Đàm Tễ vội điều chỉnh tay, giả bộ như không biết gì: "Là dạ dày sao? Ở đây đau quá đi mất, không biết ăn trúng thứ gì rồi."
"Buổi chiều không thấy cậu ăn gì cả."
"..." Đàm Tễ trầm mặc, một lúc sau nói: "Vậy là do buổi trưa ăn phải gì rồi."
Thời gian phản ứng cũng khá dài đấy.
Cô nâng tay liếc nhìn chiếc đồng hồ màu nâu của mình, nói: "Có nghiêm trọng không? Tôi cho cậu nghỉ phép, đưa cậu đi bệnh viện."
Cậu nhóc đảo mắt, cắn môi nói: "Không nghiêm trọng đâu, chị có thể ở với em thêm chút nữa không, có chị ở đây sẽ không đau nữa."
"Thật hả? Vậy chị đi đi." Đàm Tễ cố tỏ ra kiên định, đầu tiên làm ra vẻ mất mát, sau đó gượng cười: "Em một mình vẫn ổn!"
Kỹ năng bán thảm level max.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấu chiêu trò của cậu, đây rõ ràng là đứa trẻ đang giả
bệnh, vì muốn được ăn kẹo hoặc không phải đi học mà nói dối bị đau bụng, nếu ba mẹ dẫn nó đi tiêm thuốc, thì bệnh của nó sẽ lập tức hết ngay.
Đây là một triệu chứng có thể kiểm soát một cách thông minh.
Nguyễn Sơ Tinh thở dài, hết cách nói: "Tôi không đi gặp Hứa Diệc Nhiên nữa, thế đã được chưa?"
"Thật sao?" Hai mắt Đàm Tễ phát sáng, làm gì còn dáng vẻ yếu ớt ban nãy, đưa
tay kéo kéo tay áo cô: "Thật không? Thật không chị?"
"Thật." Nguyễn Sơ Tinh rút điện thoại gửi cho Hứa Diệc Nhiên một tin nhắn: "Công ty có việc, hẹn anh hôm khác nhé."