"Từ Phong đâu? Gọi anh ta đến phòng làm việc của tôi ngay." Giang Ý Mạn bắt chéo chân, ngồi trên ghế của tổng giám đốc.
Từ Phong bước vào.
"Mau đi chuẩn bị xe, cùng tôi đến trường của Hiên Hiên."
Một tiếng sau.
Giang Ý Mạn ngồi trong xe, trên tay cô chính là tóc của Hiên Hiên.
Tóc của Lý Từ và Hiên Hiên đều đã có.
"Lập tức mang đi xét nghiệm ADN, càng nhanh càng tốt." Giang Ý Mạn ra lệnh.
"Cái này là của ai?" Từ Phong hỏi.
"Lý Từ với Hiên Hiên." Giang Ý Mạn nói.
Chỉ cần có bản xét nghiệm ADN, liền có thể chứng minh Lý Từ cùng Hiên Hiên
có quan hệ huyết thống, đến lúc đó, cô sẽ gửi bản xét nghiệm này đến tận bàn làm việc của Thẩm Giai Nghị.1
Đảm bảo biểu cảm lúc đó của
anh ta sẽ rất đặc sắc, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đã
nuôi con cho kẻ khác hơn năm năm trời, anh ta còn có thể bỏ qua cho
Giang Vũ Phỉ sao?
"Giang Tổng, hay là cô cũng lấy một ít tóc xuống đi, tiện thể xét nghiệm cô với Hiên Hiên luôn." Từ Phong đề nghị.
"Có cần thiết không?" Giang Ý Mạn không nghĩ tới. Cô chỉ chú tâm đến Lý Từ cùng Hiên Hiên, lại quên mất chính mình.
"Đương nhiên, không phải cô muốn chứng minh mình là mẹ ruột của Hiên Hiên sao?" Từ Phong hỏi.
Giang Ý Mạn cười cười, cô lấy vài cọng tóc trên đầu xuống giao cho Từ Phong.
"Nhất định phải giữ bí mật chuyện này, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết." Giang Ý Mạn giao phó.
Buổi chiều.
Giang Ý Mạn rảnh rỗi không có việc gì làm, cô ngồi trong phòng làm việc xem
TV, nghịch điện thoại, thỉnh thoảng sẽ nhắn mấy tin nhắn mập mờ với Lý
Từ. Đại khái nội dung chính là hỏi cô đang bận sao?Có mệt không?
Mấy loại hỏi han ân cần quan tâm này, Giang Ý Mạn đều thấy vô cùng dối trá.
Cô biết thừa động cơ của Lý Từ, biết anh ta căn bản cũng không phải thật sự thích cô, mà là coi trọng tiền của cô.
Đợi đến ngày cô đoạt lại được Đóa Đóa và Hiên Hiên, cô sẽ đích thân đưa Lý
Từ một tấm vé máy bay, để anh ta bay cách xa cô nửa địa cầu đi.
Tối, Lý Từ đến nhà Giang Ý Mạn ăn cơm.
"Anh tự tay nấu cho em đấy." Lý Từ bê thức ăn lên, nghĩ nghĩ, tại sao cô lại có vẻ không thích anh? Anh ta thế nhưng là người ưu tú nhất trong hội
quán, đã có kinh nghiệm lên đến tận bảy năm, từng có rất nhiều phú bà,
tiểu thư con nhà quyền quý mê đắm, khen ngợi kĩ năng của anh ta. Anh ta
tin tưởng sau khi được hưởng thụ, Giang Ý Mạn cũng sẽ "nghiện" anh ta mà thôi.
Có lẽ, để tình yêu đến thì cần một chút chất xúc tác.
Rượu.
Không sai! Say rượu dễ làm sự tình!
"Tiểu Mạn, muốn uống vài ly không? Bình thường em đi làm mệt mỏi như vậy,
buổi tối nên uống một chút rượu để giải toả căng thẳng." Lý Từ cười híp
mắt, nói.
Anh ta chủ động đi mở chai rượu vang đỏ.
Uống rượu?
Giang Ý Mạn cười cười: "Được thôi."
Cô đang rất tò mò, nếu cô thật sự uống say, Lý Từ sẽ làm gì cô?
"Nào, Tiểu Mạn, anh kính em một ly, cảm ơn em vì đã thu nhận anh." Lý Từ giơ ly rượu lên.
Anh ta rót rất đầy, Giang Ý Mạn còn chú ý tới vừa rồi Lý Từ tại tủ rượu lén lén lút lút, sợ là trong này đã bị anh ta bỏ thêm thứ gì đó!
"Oa! Thật cao hứng nha, anh là đang muốn chuốc tôi say đây mà ha ha ha." Giang Ý Mạn cười cười.
Không đợi Lý Từ nói, cô liền trực tiếp uống một hơi hết sạch, trông mặt rất vui vẻ.
Lý Từ cũng bắt đầu uống rượu.
Anh ta đã thêm ít thuốc kích dục vào rượu, khi nhìn thấy Giang Ý Mạn uống cạn, Lý Từ cũng tự mình uống theo.
Anh không sợ.
Một lúc nữa thôi liền có thể đưa Giang Ý Mạn đi giải dược, thật thú vị nha!
"Chà, anh uống rượu giỏi thật đấy! Nhưng bình thường tôi không uống được
nhiều, sợ rằng uống vài ly liền đã gục rồi." Giang Ý Mạn chủ động giúp
Lý Từ rót rượu.
Lý Từ uống chút rượu vào liền can đảm hơn, cánh
tay vòng qua eo Giang Ý Mạn, trực tiếp kéo cô vào lòng mình, giờ đây anh ta cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới.
“Tiểu Mạn, em thơm
quá.” Lý Từ hít một hơi. Anh thật sự bị cái mùi này mê hoặc rồi, cũng
giống như năm năm trước, vào cái đêm đó, anh vẫn không quên được, anh
rất muốn có người phụ nữ này một lần nữa.
“Uống tiếp đi nào.” Giang Ý Mạn nâng ly, đặt lên môi Lý Từ, tự mình rót rượu vào miệng cho anh ta.
Lý Từ nhắm mắt uống cạn, càng uống càng ngon, đêm nay Giang Ý Mạn sẽ trở thành người phụ nữ của anh.
Cả Giang Ý Mạn và tiền của cô, anh đều sẽ lấy sạch.
"Lý Từ? Lý Từ?"
Nhanh như vậy đã gục rồi, thật vô dụng!
Giang Ý Mạn đỡ Lý Từ dậy, người này nặng thật, cô ném Lý Từ lên giường lớn,
thuốc còn chưa có phát tác. Giang Ý Mạn đi lấy dây thừng trói tay chân
Lý Từ lại buộc vào đầu giường.
“Tiểu Mạn, em đang làm gì vậy?” Lý Từ sững sờ nhìn Giang Ý Mạn.
Anh ta phát hiện mình không cử động tay chân được, Giang Ý Mạn ngồi bên
cạnh nhếch mép cười, cười thật đẹp, Lý Từ thật muốn hôn cô một cái,
nhưng cô ngồi xa quá.
“Đêm nay đẹp như vậy, hay là chúng ta chơi
trò gì đi.” Giang Ý Mạn khẽ nhướng mày, ngón tay đặt trên cằm Lý Từ, nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, làm cho khắp người Lý Từ đều ngứa ngáy.
"Được, tốt lắm, tới đi nào! Tiểu yêu tinh!"
Lý Từ ngoan ngoãn nằm trên giường, hóa ra là Giang Ý Mạn đang trói anh
lại, cô là đang muốn quyền chủ động thuộc về mình sao? Cái này trước đây khi còn ở hội quán Lý Từ cũng đã chơi qua, thỉnh thoảng sẽ gặp vài vị
khách lạ, bọn họ có sở thích đặc biệt như vậy.
Thật không ngờ
Giang Ý Mạn uống say lại muốn chơi như thế này, Lý Từ nghĩ tý nữa anh
chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, đêm nay anh ta liền trở thành người đàn ông
hạnh phúc nhất trên đời.
“Đừng nóng vội như vậy chứ, vừa rồi
người ta uống rất nhiều rượu, trên người bây giờ thật thối, phải tắm rửa sạch sẽ xong mới có thể hầu hạ anh chứ, đúng không?”
A, cái ánh mắt này, quả thực là muốn đem Lý Từ ra tra tấn đến chết mà!
“Tiểu yêu tinh, anh không chê em đâu, mau tới đây, hiện tại anh rất cần em.” Lý Từ khẩn trương.
Thuốc vừa rồi đã bắt đầu kích động thể lực của anh ta, Lý Từ uống rất nhiều,
cơ hồ không thể chịu nổi thêm chút nào nữa, nhất định phải nhanh chóng
xả ra ngoài.
Ngón tay Giang Ý Mạn nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Lý Từ.
"Mặt anh đỏ quá! Sao người anh nóng thế này? Bị sốt sao?" Giang Ý Mạn giả vờ như không biết.
“Tiểu yêu tinh, anh không sốt, chỉ là rất cần em, lại đây cục cưng, anh cần
em, rất cần.” Lý Từ giãy dụa, vặn vẹo trên giường như cái lò xo.
Tay chân của anh ta đều đã bị trói, muốn vồ lấy Giang Ý Mạn nhưng không thể vồ được, khắp người nóng bừng bừng, cảm giác từng mạch máu đều đang
giãn nở.
Anh ta thật khó chịu, như thể bị hàng ngàn con kiến bò vây quanh cơ thể, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, khó chịu
quá.
“Anh nóng à? Có muốn em cởi áo giúp anh không?” Giang Ý Mạn cười đến thật quỷ dị.
Lý Từ hoàn toàn không nhìn thấy, anh ta cho rằng Giang Ý Mạn cũng nóng
lòng muốn ở cùng mình, liền vội vàng gật gật đầu, Giang Ý Mạn đem Lý Từ
lột sạch.
Mặc dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng trong phòng luôn
được bật điều hoà, nếu ngủ mà không đắp chăn bông thì chắc chắn sẽ bị
cảm lạnh.
“Nào cưng, anh cần em, anh biết, em nhất định cũng đang rất rất cần anh có đúng không?” Lý Từ không thể chịu đựng được nữa.
"Từ từ nào, người ta còn chưa có tắm đâu! Chờ nha!"
Giang Ý Mạn chậm rãi đi ra khỏi phòng, Lý Từ bị đôi mắt quyến rũ kia mê hoặc, anh ta cố kìm nén lửa trong cơ thể, mong ngóng Giang Ý Mạn mau chóng
trở về. Sau đó, anh ta liền sẽ có được Giang Ý Mạn, liền sẽ trở mình
thành người có tiền a.
Cạch.
Giang Ý Mạn đóng cửa lại, còn cài thêm một cái ổ khóa cho chắc chắn.
Bởi vì cô cũng uống rượu, mặc dù sớm đã phát hiện ra rượu có vấn đề, nhưng
để khiến Lý Từ không nghi ngờ, Giang Ý Mạn đành phải uống hai ly đầu.
Giang Ý Mạn đi tắm nước nóng, cô nghĩ làm vậy sẽ thoải mái hơn, nhưng người
cô vẫn nóng như lửa đốt, Giang Ý Mạn không thể ở trong nhà, cô cứ nhìn
chằm chằm cửa phòng, thật muốn xông vào với Lý Từ.
Không phải vì
cô thích anh ta, cô thật sự không biết Lý Từ lấy đâu ra loại thuốc này
mà làm hiện tại đầu óc cô toàn nghĩ đến đàn ông, cô không có cách nào
thôi không nghĩ đến nó.
Giang Ý Mạn bèn ra ngoài tản bộ, hi vọng đi dạo một lúc sẽ khiến đầu óc thanh tỉnh trở lại.