Văn Phòng Tử Linh Pháp Sư
Trên lưỡi kiếm giống như gương có không ít dấu vết đã được sửa chữa,
điều này hoàn toàn khác với hầu hết các bộ sưu tập thủ công. Ánh mắt
Triệu Viêm rũ xuống tra lưỡi kiếm vào vỏ da, sau khi phản quang màu
trắng bạc biến mất, sự sắc bén trong mắt hắn mới theo đó tan biến.
Những hình ảnh chiến đấu thảm thiết thời Mạc phủ hiện lên đầu hắn. Mặc dù tất cả đã là quá khứ, nhưng khả năng chiến đấu bằng vũ khí lạnh vẫn luôn
được hắn sử dụng trong nhiều năm, vì vậy Triệu Viêm mới có thói quen mỗi ngày rèn luyện đơn giản một chút. Chiến đấu không dựa trên những lời lẽ hùng hồn, mà dựa vào trí nhớ cơ bắp. So với những ‘đại sư’ miệng đầy
chữ trên mạng, đương nhiên hiểu biết về ‘võ nghệ’ của Triệu Viêm càng
thêm sâu sắc.
Kỹ năng thường xuyên được rèn luyện và đổi mới,
những động tác tưởng chừng như hoàn hảo sẽ luôn có chỗ để cải tiến sau
hàng ngàn năm suy ngẫm. Nhưng luôn có người cho rằng ‘cổ nhân’ mới đúng
nhất, cái gọi là ‘cổ võ’ mới có hiệu quả chiến đấu mạnh nhất. Triệu Viêm là người đã trải qua toàn bộ lịch sử phát triển của ‘võ thuật’, cho tới bây giờ luôn khịt mũi coi thường chuyện này.
Nhưng đây chỉ là
những suy nghĩ tùy tiện sau khi luyện kiếm, hắn cũng không có ai để giao lưu trao đổi. Đặt thanh kiếm trở lại vị trí cũ, Triệu Viêm suy nghĩ một chút, thay quần áo, mang theo một bọc tiền và đi ra ngoài. Trước khi
đi, hắn đeo chiếc kính gió tạo hình quái dị trên cổ, cũng nhét con dao
găm bằng xương vào trong túi, mặc dù ‘lực lượng Tử Linh’ phía trên còn
lại không nhiều lắm, nhưng nói chung vẫn tạo cảm giác an toàn hơn một
chút.
Sau khi ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành, hắn lập tức bắt xe buýt đến bệnh viện. Chiếc Land Cruiser Bắc Kinh của hắn đã đâm vào
khe núi một năm trước, muốn đổi xe ở đế đô phải có biển số địa phương,
xem ra đây cũng là một chuyện phiền phức.
Một là đổi xe, một là
tìm manh mối, Triệu Viêm suy tư về hai vấn đề này. Sau khi vào bệnh
viện, hắn mới biết tin Hồ Nhạc Xuyên đã chuyển viện.
“Bệnh viện Hữu nghị Trung - Nhật?”
Nhận được tin tức từ y tá, hắn gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì một trợ lý
trẻ tuổi mặc âu phục đến trước mặt và nói cho hắn biết anh ta đặc biệt ở đây chờ Triệu Viêm. Hiển nhiên, người mẹ Tần Mai này rất quan tâm đến
ân nhân cứu mạng của con trai, chẳng những cử người chuyên canh giữ ở
chỗ này, mà còn sắp xếp xe chuyên dụng.
“Tổng giám đốc Tần không liên lạc được với ngài, chỉ có thể dùng cách như vậy chờ đợi. Nếu có
thể, tôi sẽ đưa ngài qua nó ngay bây giờ.”
Triệu Viêm cũng không có ý kiến gì đối với việc này, sau khi đồng ý thì đi theo vị trợ lý này lên chiếc Mercedes S600 Maybach đang chờ ở cửa bệnh viện. Triệu Viêm
ngồi ở hàng ghế lớn phía sau, mặt không chút thay đổi bật hệ thống mát
xa và sưởi ấm, điều chỉnh lưng ghế về phía sau rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Điều này khiến trợ lý vốn định nói gì đó không thể không trầm mặc.
Anh ta vốn tưởng rằng người mình đến đón chỉ là một người bình thường,
nhưng nhìn tư thế này, rõ ràng cậu ta cũng không phải là đồ nhà quê chưa trải sự đời.
Trên đường đi, Triệu Viêm tích chữ như vàng, trong xe yên tĩnh quanh quẩn khúc cello của Bach. Hắn nghe một lúc thì mở mắt ra, dừng lại vài giây trên vỏ ngoài màu bạc của bộ âm thanh Berlin, sau đó trực tiếp thông qua tay vịn ông chủ phía sau điều khiển tắt nhạc.
Đối với hắn, cảm xúc do ‘hồi ức’ mang lại luôn liên quan đến sự biến mất của từng khuôn mặt, cho nên hắn vẫn tránh không thể tự kiềm chế mà rơi
vào hồi ức trong một số hoàn cảnh nhất định.
Điều này đúng với chữ ‘Thận Độc’ trong phòng khách, và cũng đúng với tiếng nhạc đang phát trong xe lúc này.
Trợ lý có chút khó hiểu nhìn thoáng qua ghế phụ. Triệu Viêm không giải
thích mà chỉ đưa mắt nhìn toàn cảnh bầu trời xám xịt bên ngoài cửa kính. Khi cành và lá của cây hoa anh đào xuất hiện, hắn biết họ đã đến phạm
vi của bệnh viện Hữu nghị Trung – Nhật.
Lại nói, Học viện Công nghệ Thời trang Bắc Kinh ở ngay bên cạnh, cô gái tên Hàn Kỳ đó hẳn là học ở đây đúng không nhỉ?
Oh, hôm qua vì tai nạn xe hơi mà hắn đã quên mua điện thoại di động.
Sau khi chiếc Maybach dừng lại, Triệu Viêm vừa nghĩ vừa đi xuống, nhưng vừa mới bước vào sảnh bệnh viện, hắn đã nhíu mày dừng bước.
Triệu
Viêm ngửi được một loại khí tức quen thuộc ở đây... Đó là thứ hắn luôn
bắt gặp khi ở nghĩa địa dị giới – theo cách nói bình thường chính là
‘năng lượng âm’.
Ma quỷ, ác linh, lời nguyền... và các loại tồn
tại quái dị phi tự nhiên đều được xem là ‘năng lượng âm’. Khi chúng tập
hợp cùng một chỗ, Triệu Viêm không cần ‘mắt Vong Giả’ cũng có thể cảm
nhận được rõ ràng. Mà ‘lực lượng Tử Linh’ hắn dùng để làm phép cũng là
do loại lực lượng này chuyển hóa thành.
Nhưng không phải tất cả
‘năng lượng âm’ đều có thể chuyển hóa thành ‘lực lượng Tử Linh’. Chỉ có
‘linh thể’ bị pháp sư Tử Linh dùng pháp trận bắt được hoặc trói buộc mới có thể tiến hành chuyển hóa. Vì vậy, việc Triệu Viêm từng làm nhiều
nhất chính là đi vòng vòng khắp nghĩa địa để bắt quỷ.
Bây giờ
cảm nhận được khí tức quen thuộc như vậy ở trong bệnh viện, suy nghĩ một chút, hắn mới hiểu ra: bệnh viện nhỏ trước đây mới được thành lập trong thời gian ngắn, sẽ không có quá nhiều ca tử vong, nhất định không thể
so sánh với bệnh viện lâu đời như bệnh viện Hữu nghị Trung – Nhật. Nói
thẳng ra, bệnh viện là nơi thường xuyên có người chết, tích tụ nhiều năm như vậy, có rất nhiều ‘năng lượng âm’ cũng không có gì lạ.
Ở
đây có rất nhiều người xếp hàng đăng ký, nhưng trợ lý đã đưa theo Triệu
Viêm một đường đến khoa điều trị nội trú, sau đó đi thang máy lên phòng
bệnh đặc biệt ở tầng 14 – người có tiền có thế đương nhiên sẽ không chen chúc với người thường. Khi Triệu Viêm bước vào khu vực này, phát hiện
tất cả phòng bệnh đều là phòng đơn với cách bày trí sang trọng.
Hành lang rất yên tĩnh, sau khi trợ lý đăng ký thông tin thăm khám, hắn được y tá dẫn thẳng đến phòng bệnh của Hồ Nhạc Xuyên.
Chiếc kính gió trên cổ Triệu Viêm khiến trợ lý rất tò mò, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không hỏi rốt cuộc đó là cái gì. Đẩy cửa lớn cách âm cực tốt ra, anh ta báo cáo vài câu đơn giản với Tần Mai trong phòng rồi lập tức lui ra ngoài, để lại Triệu Viêm đứng ở cửa.
“Xin chào.”
Triệu Viêm lịch sự gật đầu với Tần Mai, bà cười với hắn một chút rồi lại đưa
mắt nhìn về phía trưởng khoa trước mặt: “Vậy ý của ngài là... con tôi
cần được chuyển đến khoa tâm thần? Nhưng có thể thằng bé là...”
“Tôi hiểu sự lo lắng của bà, nhưng kiểm tra hiện tại cho thấy không có gì
bất thường ở trong và ngoài não của cậu ấy, vết thương ở đầu không ảnh
hưởng trực tiếp đến não. Tình hình bây giờ tôi nghĩ...”
Bác sĩ
trưởng khoa mặc áo blouse trắng, trong tay cầm mấy tấm CT não giải thích cho Tần Mai. Bà nhíu mày, hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật có thể con trai xuất hiện ‘triệu chứng tâm thần’.
Đương nhiên, Triệu
Viêm không thể cắt ngang vào lúc này, vì vậy hắn chỉ có thể đứng ở một
bên yên lặng quan sát xung quanh: giường bệnh có thể di chuyển được,
rộng hơn một chút so với bệnh viện bình thường, trong phòng được trang
trí thanh nhã, hơi lộ ra phong cách Nhật Bản. Có tranh vẽ treo trên
tường, có hoa ở các góc, nếu không có bình dưỡng khí và máy gọi khẩn
cấp, xem nơi này là khách sạn sang trọng cũng không có gì ngạc nhiên.
Bên ngoài cửa sổ là tầm nhìn đẹp do tầng 14 mang lại. Các cửa sổ được kéo
rèm sát đất, có thể mơ hồ nhìn thấy tàn tích của triều đại nhà Nguyên và hào hộ thành.
“Chúng tôi nghi ngờ hành vi bất thường có thể
liên quan đến nỗi sợ hãi của vụ tai nạn xe hơi, nhưng những vấn đề này
vẫn cần bác sĩ tâm lý giải thích cho bà và tiến hành một cuộc kiểm tra
khác—”
“Việc này... Được rồi.”
Cuối cùng Tần Mai cũng
chấp nhận lời đề nghị của bác sĩ. Không đợi bà nói thêm, ngoài cửa lại
có người gõ cửa. Lần này là một cảnh sát giao thông mặc đồng phục cảnh
sát. Dường như đối phương đã được lãnh đạo nhắc nhở trước, sau khi vào
cửa rất khách khí: “Bà Tần Mai đúng không? Tôi đến đây để ghi chép một
chút.”
Điều này có nghĩa là vụ án đã được giải quyết. Hiển nhiên Tần Mai không phải là người bình thường, hơn phân nửa chuyện này đã
được xem thành một vụ tai nạn giao thông bình thường, bây giờ chỉ là
hình thức mà thôi.
Nhưng vị cảnh sát này vừa dứt lời đã nhìn
thấy Triệu Viêm, ánh mắt anh ta hơi sửng sốt, lập tức nhận ra người trẻ
tuổi đeo kính này: “Cậu cũng là một trong những đương sự đúng không? Cậu là người đã đá... à, mở cửa để cứu người?”
Đoạn video do người
qua đường quay xuất hiện trên mạng không bao lâu đã bị gỡ, nhưng với tư
cách là cảnh sát giao thông điều tra vụ án này, Lý Thất Dạ đã nhìn thấy
đầy đủ cảnh Triệu Viêm ‘tức giận đá’ chiếc Lamborghini trong camera.
Là một người ‘si mê võ nghệ’, mỗi tuần đến phòng tập boxing hai lần, cuối
tuần còn rèn luyện ở phòng gym mà nói, mặc dù Lý Thất Dạ là cảnh sát
giao thông, nhưng đối với sự cường đại của Triệu Viêm, anh ta rõ ràng có cảm nhận sâu sắc của ‘một người trong nghề’.
Tác dụng lực luôn
là qua lại lẫn nhau, đa số mọi người chỉ nhìn thấy xe bị đạp dịch
chuyển, nhưng họ không nghĩ đến việc xương người và cơ bắp có thể chịu
đựng được loại lực lượng này hay không. Lý Thất Dạ đoán chừng nếu bản
thân anh ta đá như vậy, ít nhất anh ta sẽ bị nứt xương đùi.
“Ồ, là tôi. Tôi có thể giúp gì cho anh không?”
Triệu Viêm bình tĩnh chào hỏi. Mặc dù Lý Thất Dạ rất muốn cùng Triệu Viêm
thảo luận vấn đề rèn luyện sức mạnh, nhưng vì công vụ trước mắt nên
không thể cẩn thận dò hỏi, chỉ đành nhịn xuống nói: “Lát nữa cậu cũng
nói sơ là được rồi, không có chuyện gì khác.”
Anh ta quay đầu
lại, vừa định nói chuyện với Tần Mai thì đã thấy trên giường bên cạnh
giật giật, Hồ Nhạc Xuyên vẫn luôn ngủ chậm rãi mở mắt.