Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ
Thái tử cầm tay Lâm Dục trở về, tiểu Thái tử rất nề nếp có vẻ như đã
trưởng thành hơn không ít. Còn về phía Lâm Dục, cậu nhóc thật đúng là vô tâm, không những không xảy ra chuyện gì mà còn tung tăng nhảy nhót rất
vui vẻ.
Đến khi nhìn thấy Nhan Hoa, Thái tử lễ phép chào hỏi cô.
Sau khi Lâm Dục hành lễ với Hoàng Hậu xong, cậu bé liền hưng phấn chui
vào trong vòng tay Nhan Hoa.
Nhan Hoa tức giận muốn dạy bảo hắn, nhưng Hoàng hậu lại mỉm cười ngăn lại: "Chẳng qua là tính tình trẻ con
thôi mà, Lâm phu nhân không cần phải câu nệ như vậy. Người khác thì ta
còn có chút trách móc, nhưng phẩm tính của Lâm phu nhân thì ta rất tín
nhiệm, chúng ta vẫn cứ giống như trước đây là được rồi. Nói thật, cao xứ bất thắng hàn*, có thể có được một người tri kỷ để trò chuyện thật sự
quá khó khăn."
*Cao xứ bất thắng hàn: xuất phát
từ bài "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức, nghĩa đen là ở trên vị trí cao
không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người
chức cao quyền trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…. (Nguồn: hoasinhanhca.WordPress)
Nhan Hoa nghe nàng cảm khái, lời nói rất chân thành nên cô liền không khách
khí nữa. Cô cũng biết khá rõ về tính cách của Hoàng Hậu, nhưng rốt cuộc
thân phận địa vị đã thay đổi nên cô không dám quá phận.
Tiểu Thái tử ở bên cạnh cũng mong muốn Nhan Hoa vào cung nhiều hơn để trò chuyện
với mẫu hậu, Nhan Hoa thấy hắn tuổi nhỏ mà lại tỏ ra già dặn, cô vừa xúc động lại vừa buồn cười.
Ai ngờ, cô chỉ vừa mới cảm khái, tiểu
Thái tử giây trước vẫn còn là bộ dạng nghiêm trang giây sau liền ngượng
ngùng. Hồi lâu sau mới lấy ra một thứ gì đó đưa cho Nhan Hoa, nhỏ giọng
nói: "Cái này cho Lâm muội muội, phiền Lâm phu nhân giúp ta đưa cho muội ấy."
Nhan Hoa trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng Hậu trước tiên
sững sờ, sau đó lại không nhịn được bật cười. Từ khi Hoàng Đế đăng cơ,
nhi tử trở thành Thái tử nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nhi tử
giống một đứa trẻ như bây giờ.
Nhan Hoa không đoán ra được Thái
tử đang suy nghĩ gì, nếu nói hắn đã trưởng thành nhưng dù sao cũng chỉ
là đứa trẻ chưa đủ mười tuổi, có lẽ chỉ đơn giản là tặng đồ cho Đại Ngọc chứ không có ý gì khác; nếu bảo hắn còn trẻ con nhưng vừa nhìn đã biết
Thái tử là một ông cụ non, vạn nhất thật sự có ý tứ khác thì sao? Hơn
nữa thời điểm Đại Ngọc và tiểu Thái tử chơi với nhau chỉ mới bốn năm
tuổi, vậy mà hắn vẫn còn nhớ.
"Thái Tử... Chuyện này..."
Thái Tử đã bị mẫu hậu hắn cười đến nỗi cả mặt sắp đỏ như mông khỉ rồi.
Hoàng Hậu lau nước mắt, an ủi Nhan Hoa, thuận tiện cứu vớt nhi tử đang xấu
hổ: "Chắc hẳn đây là món đồ đan bằng cỏ mà ngày trước đã hứa làm cho
tiểu Đại Ngọc nhỉ, hắn nói với ta từ lâu rồi, chỉ là lúc đó nhiều việc
nên không có thời gian lui tới với các ngươi, vẫn luôn phải gác lại.
Không ngờ tới bây giờ hắn còn nhớ, tính tình của đứa nhỏ này giống y như phụ hoàng hắn, đã nói thì nhất định phải làm được. Ngươi cứ giúp hắn
đưa cho Đại Ngọc đi, nói không chừng tiểu Đại Ngọc cũng còn nhớ rõ đấy!"
Nhan Hoa đành phải mỉm cười nhận lấy.
Tiểu Thái tử rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trâm trạng Nhan Hoa phức tạp, Thái tử là một đứa nhỏ vô cùng tốt, nhưng mà hắn chính là Thái tử a!
Trở về Lâm phủ, Nhan Hoa liền kể lại toàn bộ câu chuyện cho Lâm Như Hải,
nhưng thật ra Lâm Như Hải lại không lo lắng như Nhan Hoa.
"Hài tử mình còn nhỏ, bây giờ ước chừng chỉ là quan hệ bạn bè chơi chung thôi;
huống hồ mười lăm tuổi Thái tử liền phải chọn Thái tử phi rồi, muộn nhất là mười tám tuổi sẽ đại hôn, thời điểm hắn tuyển phi thì Đại Ngọc nhà
chúng ta vẫn chưa tới tuổi cập kê, không có khả năng bị trúng tuyển đâu, làm trắc phi thì càng không có khả năng. Chức quan của ta còn đó, khả
năng cao đến lúc đó ta đã tiến thêm một bước rồi, xưa nay trắc phi chỉ
có thể là thiên kim danh môn, không có tuyển từ các trọng thần, bất lợi
cho hậu cung."
Lúc đầu, trong hoàng thất để phòng ngừa tai họa
thì đều sẽ không tuyển nữ nhi nhà trọng thần, bao gồm cả Hoàng Hậu, nếu
có tuyển từ nhà quân thần, nhiều nhất chỉ là tiểu thư nhà quan ngũ phẩm
hay lục phẩm. Tuy rằng thời gian trôi qua đã lâu, quy tắc cũng đã thả
lỏng một chút nhưng cũng chỉ là thăng phẩm cấp cho phụ thân Hoàng Hậu
cao lên, hơn nữa đều là những chức quan nhàn hạ.
Nghe vậy, tâm
trạng Nhan Hoa liền thả lỏng. Cô đưa món đồ được đan bằng cỏ đo cho Đại
Ngọc, quả nhiên trong lòng tiểu cô nương vẫn còn nhớ rõ, chỉ có điều
nàng mẫn cảm, biết bên ngoài xảy ra nhiều chuyện nên mới không nói ra.
Bây giờ nhận được đồ vật liền vui vẻ không thôi.
Đầu tiên là Lâm
Dục sau đó là Đại Ngọc, đến lúc Nhan Hoa có thời gian đi vấn an Giả mẫu
mới hay tin Châu Nhi của nhị phòng bị bệnh, chỉ là đứa nhỏ này quật
cường, rõ ràng bị bệnh không nhẹ mà còn kiên trì muốn đi học, làm cho
Giả mẫu lòng đau như cắt, thẳng thắn mắng Giả Chính quá mức nghiêm khắc.
Nhan Hoa thật lòng khuyên bảo, cô không muốn gặp mặt Vương thị
của nhị phòng nên không tự mình đi, chỉ nói với Giả mẫu vài cái chủ ý,
để bà giữ Châu Nhi lại trong phủ để dưỡng bệnh cho khỏe, sau đó lại nói
là nhớ lại chuyện xưa lúc cô về Giang Nam giữ đạo hiếu khiến Giả mẫu hãi hùng khiếp sợ, hận không thể lập tức trói người trên giường để tĩnh
dưỡng.
Tận nhân sự, quan thiên mệnh*, làm được như vậy, Nhan Hoa cũng không thẹn với lòng.
*Tận nhân sự, quan thiên mệnh” là câu nói trong tác phẩm “Kính hoa duyên”
của Lý Nhữ Trân đời Thanh. Câu nói này có hàm ý là khi người ta làm việc đều cần phải hết trách nhiệm, hết sức lực, hết bổn phận, hết lương tâm. Còn về phần làm được đến mức độ nào, có thành công hay không thì phải
nghe ý trời, không nên cưỡng cầu.
Nhưng tiếc thay, chữa bệnh
không cứu được mạng, Giả Châu không phải Bảo Ngọc, không phải là người
nếu cho hắn một cái cớ hắn liền bỏ học, rõ ràng bản thân hắn sốt cao đến mê man mà miệng vẫn lẩm bẩm đọc bài. Nhan Hoa nghe vậy, hồi lâu không
nói nên lời.
"Đáng tiếc..." Lâm Như Hải lắc đầu thở dài.
Tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, Giả Châu dần dần không dậy
nổi, không tới một tháng sau liền vĩnh viễn nhắm mắt lại, còn chưa thể
nhìn thấy hài tử trong bụng thê tử ra đời.
Ở Tây viện của phủ Vinh quốc công tiếng gào khóc không ngừng.
Nhi tử lớn đột ngột mất, Giả Chính và Vương thị đều như người mất hồn, bất
luận là ai nhìn thấy đều không nhịn được rơi lệ thương cảm.
Nhan
Hoa trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát,
trong cảnh tượng bi thương này, cô lại càng chua xót hơn về kiếp trước
của Đại Ngọc, Giả phủ suy tàn, linh hồn Đại Ngọc trôi dạt lênh đênh
không ai quan tâm, cùng là người một phủ sao có thể không màng cốt ngục
tình thân, lãnh đạm đến vậy?
Giả Mẫn không tha thứ, đương nhiên
Nhan Hoa cũng sẽ không thay nàng ấy làm điều gì, trước đó những gì có
thể làm cô đã làm hết lòng rồi, cũng chỉ đành như thế thôi.
Năm
tháng kể từ khi Giả Châu qua đời, Lý Hoàn sinh hạ Giả Lan, Giả Chính vui mừng cảm thấy nhi tử có hậu liền lấy một cái tên rất ý nghĩa, nhưng
Vương thị lại giận chó đánh mèo, nhất định muốn đại phòng phân gia.
Những ngày gần đây Lâm gia xa cách với nhà mẹ đẻ, thậm chí cả đứa cháu
dâu Lý Hoàn vừa mới sinh hạ tôn tử cũng như vậy, cho nên cô đối xử với
tôn tử này vẫn luôn không nõng không lạnh.
Ngoại trừ Lý Hoàn thì không một ai để ý tới thái độ của Vương thị ra sao.
Sau khi Liễu thị náo loạn với Vương thị về về đính hôn của Giả Liễn, nàng
liền không còn tâm tư để giả bộ sống hòa thuận với nhị phòng. Nhưng
chuyện này được nhắc đến thì nàng cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút,
nhi tử của Giả Hô đều đã biết đi rồi, Giả Liễn cũng không còn nhỏ nữa,
đúng là đến tuổi thành thân rồi. Trước lúc Giả Châu xảy ra chuyện, Liễu
thị đã để ý tới không ít người, nhưng sau khi Giả Châu qua đời thì nàng
liền dừng lại, dù sao hắn cũng là tiểu bối, qua nửa năm nữa rồi nàng mới tiếp tục xem xét.
Giả Liễn không giống với Giả Hô, tính cách có phần giống với phụ thân hắn hơn, cho nên Liễu thị muốn tìm những cô
nương tính tình lợi hại. Giả Liễn ở trong học viện thì đang vò đầu bứt
tai, thà rằng trở về thành thân cũng không muốn đọc sách lại không biết
gì.
Cuối cùng, Liễu thị đã tìm được Khương thị, Khương thị có
quan hệ thông gia với nhà mẹ đẻ nàng, cùng là võ tướng. Khương phụ không phải quan lớn nhưng là người có chí tiến thủ, tính tình ngay thẳng.
Tính cách Khương thị giống phụ thân nàng, ngay thẳng, chính trực, bất
luận là ở nhà hay là đi ra ngoài đều chí khí rộng lớn, nhân duyên cực
tốt. Một cô nương tốt như vậy sẽ không để bản thân và phu quân đi sai
đường, cũng sẽ không tranh đấu gì với tẩu tử.
Hai nhà đính hôn, đầu xuân năm sau sẽ thành hôn.
Từng đại sự liên tiếp xảy ra, Nhan Hoa cũng không nhận ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt quay đầu nhìn lại, vậy mà cô không hay biết gì
đã vượt qua sinh tử kiếp của Giả Mẫn.
Thế giới đầu tiên cô mơ
màng xuyên qua, Nhan Hoa cũng không phải rất quen thuộc với nhiệm vụ
hoàn thành chấp niệm này, nhưng mà cho tới bây giờ, những tảng đá lớn cô âm thầm treo trong lòng suốt mấy mươi năm qua rốt cuộc cũng có thể
buông xuống, toàn thân cũng đều nhẹ nhàng hơn không ít. Dù gì cũng là
phu thê ở chung sớm tối nhiều năm, hai hài tử là cốt nhục cô hoài thai
chín tháng mới sinh hạ được, nếu phải rời xa bất kì ai thì cô đều không
thể không đau lòng.
Vì thế những ngày gần đây, trên dưới Lâm gia đều có thể nhận thấy dường như tâm trạng Nhan Hoa vui vẻ hơn rất nhiều.
Trong lòng Nhan Hoa thầm cảm ơn nhà mẹ đẻ yên tĩnh, Lâm gia thuận buồm xuôi
gió, cô liền nghiêm túc bắt đầu làm chuyện tốt để cải thiện dân sinh. Nữ tử ở nội viện, nếu chỉ yên ổn sống qua ngày thì trời sẽ chỉ là bốn bức
tường, nhưng nếu trong lòng có thiên hạ, chuyện có thể làm kỳ thật cũng
không phải ít.
Nhan Hoa không chỉ tự mình làm, mà còn mang theo
cả Đại Ngọc. Trước kia, lúc Hoàng Đế vẫn chưa đăng cơ thì hắn nghiên cứu về mùa màng, sau khi đăng cơ liền giao lại cho các quan đại thần. Nhan
Hoa cũng mang theo Đại Ngọc tới làm nông dân trồng thử các loại cây
trồng khác nhau, hai người còn có một ưu thế đó là Nhan Hoa biết rõ về
phương hướng nghiên cứu.
Lúc ở Cô Tô, bởi vì ngày đó cô sửa cầu
làm đường nên những thiệt hại do lũ lụt gây ra ít hơn so với những nơi
khác. Có Nhan Hoa dẫn dắt, dùng tất cả những kiến thức mà cô biết, đưa
ra không ít kiến nghị, còn có Đại Ngọc thông minh đồng hành, thành thạo
đọc đủ loại thư tịch, kết hợp với trí tuệ của cổ nhân, cuối cùng đưa cho Lâm Như Hải trình lên cho Hoàng Đế.
Nhan Hoa nhớ rõ trong sách
có viết Hương Lăng bị người ta lừa bán dẫn đến số phận bi thảm. Cho nên ở tất cả những nơi có sản nghiệp của cô, cô đều đã an bài người để cứu
giúp gia đình của nạn nhân, tận lực giúp bọn họ tìm người, đánh bại bọn
lừa bán người.
Phu nhân người ta đều là thắp hương lễ phật làm
việc thiện, còn Nhan Hoa thì không tiêu lấy một phân tiền cho các chùa
miếu hay đạo quán, nhưng cô lại trợ giúp vô số bá tánh trong phạm vi cho phép của bản thân.
Từ trước đến nay Đại Ngọc vẫn luôn là một tài nữ tâm tư nhạy cảm, mỗi ngày đều tiếp xúc với những việc này nên đã trở nên kiên cường hơn rất nhiều, đôi lúc sẽ vì nghe chuyện xưa đau lòng mà rơi nước mắt nhưng rất nhanh liền lau khô nước mắt, ngồi thẳng sống
lưng sau đó an bài mọi chuyện một cách gọn gàng ngăn nắp. Những tác phẩm theo chủ nghĩa lãng mạn, xuân hoa thu nguyệt trong quá khứ chậm rãi trở thành chủ nghĩa hiện thực than thở dân sinh tình đời. Tài văn chương
của Đại Ngọc vẫn nổi bật như cũ nhưng những giá trị mà tác phẩm đem đến
nay càng thêm sâu sắc, khắc sâu vào trái tim người đọc.
Mỗi khi
Lâm Như Hải đọc tác phẩm của Đại Ngọc vừa tán thưởng lại vừa lắc đầu
đáng tiếc, đáng tiếc vì Đại Ngọc là thân nữ nhi, không có cách nào để
thể hiện tài năng của nàng.
Thực lực của Lâm gia có giới hạn, làm những việc để tạo phúc cho quốc gia thiên hạ như này chỉ như giọt nước
trong đại dương, hạt cát trong sa mạc. Nhưng Hoàng Đế là một minh quân,
hắn nhìn thấy được chỗ tốt trong đó liền chọn một thời cơ thích hợp để
bắt đầu mở rộng. Lâm gia nên làm chuyện gì thì làm chuyện đấy, nhưng có
Hoàng Đế chính thức ủng hộ liền như hổ mọc thêm cánh.
Khi mọi
người bắt đầu làm những việc có ý nghĩa, bắt đầu cuộc sống bận rộn thì
những bất bình và không cam lòng trong quá khứ cũng dần dần biến mất.
Ngoại trừ thỉnh thoảng gặp mặt trò chuyện với Liễu thị, đi phủ Vinh quốc công thăm Giả mẫu, Nhan Hoa rất ít khi để ý tới kiếp trước, rất ít chú ý đến hai phủ Vinh Ninh.
Tận cho đến khi tang dán của Tần Khả
Khanh đưa tới Lâm gia, Nhan Hoa mới chợt bừng tỉnh, thế nhưng đã trôi
qua nhiều năm như vậy. Nhìn người đang đi vào nội viện, Lâm Như Hải tinh thần mạnh khỏe, Nhan Hoa vô thức mỉm cười. Bây giờ chỉ cần một nhà bình an vô sự là nàng mãn nguyện rồi!
Thân phận của Tần Khả Khanh
vẫn là một bí ẩn, Nhan Hoa nghĩ có lẽ Lâm Như Hải biết, lát nữa phải hỏi kỹ một chút, nếu không thì cô thật sự không biết nên chuẩn bị thái độ
như thế nào để đi tế điện.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, phủ Ninh quốc công đang trên đường tìm chết, còn phủ Vinh quốc công đi con
đường nào thì phải xem bọn họ lựa chọn ra sao.