Mặt trời dần dần ló dạng, những tia nắng ban mai chui qua khe những tấm
rèn trong phòng ngủ. Hai thân ảnh trên giường dính chặt lấy nhau vẫn còn đang yên giấc.
Bỗng Gia Hân cựa mình, mở mắt thức giấc. Gia Huy
cũng vì hành động đó của cô mà thức theo. Cả hai nhìn nhau say đắm, Gia
Huy lên tiếng trước:
- Vợ yêu, chào buổi sáng.
Gia Hân nghe anh gọi thân mật như vậy thì bất giác ngượng ngùng nhưng cũng mở miệng chào lại:
- Chào buổi sáng.
Anh nhìn cô đỏ mặt, ngượng ngùng trong thật đáng yêu, bản thân trong vô
thức lại nhếch lên một nụ cười. Gia Hân nhìn nụ cười ấy đến mê đắm, bỗng chốc thất thần. Chồng cô vẫn đẹp trai như vậy, cười lên lại càng hấp
dẫn, đúng khiến cô không thể hết mê đắm.
Bỗng Gia Huy đặt xuống
môi cô một nụ hôn, lúc này thần trí cô mau chóng tỉnh lại, không suy
nghĩ lung tung nữa. Khác với nụ hôn nồng nhiệt tối hôm qua, anh chị hôn
nhẹ lên môi cô rồi thả ra, là một nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng.
Gia Hân vẫn tròn mắt nhìn anh, trong ánh mắt phản phất chút ngạc nhiên. Gia Huy nhìn biểu hiện đó của cô liền nổi hứng muốn trêu ghẹo:
- Anh hôn nhẹ quá khiến em thất vọng sao?
Gia Hân nghe vậy liền ngại ngùng quay mặt đi, ấp úng giải thích:
- Không có.
Nhưng anh vẫn không buông tha cố tình trêu ghẹo:
- Nhưng biểu hiện của em rõ ràng là vậy mà. Đừng ngại, hay để anh làm lại được không?
Gia Hân bị trêu đến đỏ cả mặt, thẹn quá hóa giận, không thèm nói nữa, quay
người đi chuyển bị bước xuống giường. Do hôm qua ân ái dữ dội quá mà ngủ quên mất, nên hiện tại cả hai vẫn trong tình trạng không mảnh vải che
thân. Gia Hân kéo chăn cuốn quanh người chuẩn bị chạy vào nhà tắm. Gia
Huy thấy vậy vội vàng kéo vợ trở lại, cô bất ngờ bị anh kéo không kịp
trở tay liền ngã ngược trở lại trên người anh.
Gia Huy nhân cơ
hội cơ hôi cơ còn chưa hiểu gì liền ôm chặt lấy. Lúc Gia Hân phản ứng
lại đã bị anh ôm chặt không thể thoát. Cô bất lực không giãy nữa, sau đó định lên tiếng kêu anh bỏ mình ra. Chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng
trước:
- Kể cho anh nghe được không?
Gia Hân nhíu mày khó
hiểu với câu nói của anh liền ngửng mặt lên nhìn. Gia Huy thấy thái độ
đó của cô liền biết cô chưa hiểu anh đang nhắc tới cái gì. Anh liền lên
tiếng nói tiếp:
- Trong 8 năm nay em đã làm gì, ở đâu anh đều muốn biết.
Gia Hân lúc này cũng đã hiểu anh muốn nói đến cái gì.
Thật ra hai người mới một tháng trước mới gặp lại sau 8 năm xa cách.
Chuyện là do ba anh đột nhiên bị đột quỵ, nguy kịch. Dù sao ông cũng là ông
nội của hai đứa nhỏ nhà cô, lỡ như ông có chuyện gì mà vẫn chưa gặp lại
cháu nội có lẽ sẽ thất vọng lắm, điều đó cũng khiến cô áy náy. Thế là
Gia Hân quyết định đưa An Phong và An Hạ về lại đây, gặp lại gia đình
anh. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua nhiều năm, cô cũng không còn muốn
trốn tránh nữa. Có điều nhiều năm như vậy rồi, không gặp lại, bây giờ
sắp phải gặp lại Gia Huy cũng khiến cho cô hồi hộp không thôi.
Sau đó cô cùng ba mẹ và hai đứa nhỏ trở về. Cái đoạn mà ra mộ ấy không hoàn toàn là cô tưởng tượng ra, nhưng người nằm trong mộ đó chỉ là cùng tên
cùng họ cùng năm sinh với cô, cô và cô ấy đã quen nhau trong lúc cô điều trị bệnh. Cô ấy thì không may mắn bằng cô, cô may mắn gặp được bác sĩ
chữa trị giỏi nên bệnh tình khỏi. Còn cô ấy thì đã chết.
Trước
khi về cô và gia đình có đến thăm cô ấy, cô ấy là mẹ nuôi của hai đứa
nhỏ nhà cô. Nhưng đoạn nói đến chỗ đó vì để viết truyện cô đã sửa lại
chút, khiến cho người đọc nghĩ rằng người trong mộ đó là cô. Ngay cả Gia Huy cũng vì đọc đoạn đó mà giận dỗi bắt cô xóa đi.
Nhưng cũng chỉ có đoạn đó, chương đó thôi, còn lại tất cả đều là thật, hơn nữa những chuyện Gia Hân trải qua không chỉ có vậy.
Nói chung duyên phận là một thứ rất diệu kì, sau khi Gia Hân đưa hai đứa
nhỏ về và nói sự thật với mọi người, ai cũng ngạc nhiên cả, Gia Huy vừa
gặp cô, xúc động đến nỗi khóc nước mắt tùm lum tùm le.
Sau đó thì ngày nào anh cũng mua hoa xin lỗi kêu cô quay lại với mình, mặt dày đến nỗi ăn dầm nằm dề nhà cô không chịu về. Tuy cô đã có chút mềm lòng
nhưng vẫn chưa chấp nhận quay lại, cô còn muốn anh chịu khổ một thời
gian nữa, ai bảo lúc trước anh khiến cô khổ sở đến vậy.
Không
biết kì diệu thế nào, sau khi ông Minh biết rằng mình đã được làm ông
nội, mà không phải một mà tới hai đứa gọi ông bằng ông nội thế là bệnh
tình của ông liền tiến triển tốt lên. Mới chỉ một tháng mà ông có thể đi lại nhẹ nhàng được rồi, thật là vi diệu. Khiến cho cả nhà lại càng vui
vẻ, nhân đôi cả hạnh phúc.
Sau một tháng bị Gia Huy đem bám dai
dẳng, cô cũng chấp nhận tha thứ, quay lại với anh. Cô vì con và cũng là
vì chính mình, bởi cô vẫn còn yêu anh rất nhiều. Thế là bây giờ cô lại
có gia đình hạnh phúc. Nhắc mới nhớ, Gia Huy thật gian xảo, lúc trước cô gửi đơn ly hôn đến tòa mãi chẳng nhận lại phản hồi thì ra là đã bị anh
hủy đi lá đơn đó. Vậy ra từ trước tới giờ cô và anh vẫ là vợ chồng hợp
pháp, chưa có bao giờ ly hôn, nếu cô không đồng ý quay lại anh sẽ dùng
đó ép buộc cô sao, ôi gian xảo quá đi, nhưng mà cô thích. Tính ra chồng
cô cũng là cái kiểu tổng tài bá đạo đó à.kkk
Chắc vậy rồi, vừa
mới làm lành anh đem cô đưa đến căn nhà gần biết lúc trước hai người
từng ở, bỏ lại con cái cho nội ngoại, không thèm lo.
Trở lại với thực tại
Gia Huy đợi mãi chẳng thấy Gia Hân nói gì, mà cứ thất thần nghĩ cái gì
không biết rồi còn cười nữa. Anh không đợi nữa mà nhắc nhở cô:
- Gia Hân.
Cô giật mình từ tiếng gọi của anh, trở lại bình thường, vừa ngửng lên đã
thấy khuôn mặt không vui cảu anh, cô liền nhớ ra Gia Huy kêu mình kể về
cuộc sống 8 năm nay của cô. Thế vậy mà cô lại cứ nghĩ không đâu, không
biết đã để anh chờ bao lâu rồi. Gia Hân cười hòa hoãn lấy lòng anh, cô
nhào tới úp mặt vào khuôn ngực của anh làm nũng sau đó mới cất giọng
nói:
- Để em kể.
Gia Huy thấy cô đáng yêu như vậy cũng mềm lòng không để ý chuyện lúc nãy nữa, anh ôm lấy cô trong lòng, bắt đầu
nghe cô kể. Gia Hân kể hết từ lúc tại sao mình lại không lên chuyến bay
bị tai nạn kia, rồi lại kể chuyện biết mình mang thai, sau đó lại phát
hiện bản thân bị bệnh tim, bác sĩ khuyên cô nên bỏ đứa bé, nhưng cô
không bỏ vẫn quyết tâm sinh ra. Cô chữa trị đau khổ thể nào nào cũng nói hết, cả chuyện khi An Phong Và An Hạ được hai tuổi cô đã xém chết ở Tây Ban Nha.
- Anh đọc chương 81 cái đoạn mà em viết chưa?
- Ừm đọc rồi.
- Đoạn đó là y chang những gì em đã trải qua đó, lúc đó em tưởng mình
chết rồi, thế vậy mà cuối cùng sắp chết em vẫn nghĩ đến anh đấy.
Gia Huy không nói gì, anh chỉ lẳng lặng nghe cô giãi bày hết mọi chuyện đã
trải qua. Anh trìu mến nhìn cô gái nhỏ trong lòng, không ngờ cô đã trải
wua những sự việc như vậy. Tuy mọi chuyện đã qua, nhưng nghe cô kể anh
vẫn không thể không đau lòng cho cô gái nhỏ của mình, nghĩ thế anh lại
tự trách mình nhiều hơn.
Tuy 8 năm qua anb sống cũng chẳng tốt đẹp gì, thế nhưng so với những nỗi đau mà Gia Hân chịu thì chẳng là gì cả.
Gia Hân thấy anh im lặng không nói gì liền chui từ khuôn ngực của anh ra,
ngừng mặt lên nhìn anh. Cô hết hồn với sự việc đang xảy ra, Gia Huy đang khóc. Tuy bữa gặp lại anh cũng khóc nhưng do cô vẫn còn bất ngờ chưa
kịp định hình thì anh đã trở lại trang thái bình thường. Còn nay anh lại khóc, cô mới có dịp từ từ cảm nhận, Gia Hân cảm thán, mỹ nam khóc mà
cũng đẹp như vậy.
Cô giật mình với ý nghĩ của mình, bây giờ đâu phải nên nghĩ đến chuyện đẹp hay xấu. Gia Hân vội vàng luống cuống hỏi:
- Anh sao thế? Đau ở đâu sao?
Nhìn thấy cô gái nhỏ vì mình khóc mà hoảng loạn lo lắng anh lại càng thấy ấm áp trong lòng. Gia Huy lại gia tăng sức ôm càng chặt cô hơn, anh ôn tồn nói:
- Không sao? Em kể tiếp đi.
Gia Hân ngập ngừng nhưng vẫn là thuận theo ý anh kể tiếp:
- Lúc nguy cấp đó, may mà bác sĩ Emily, người mà em muốn tìm vừa đến, thế là em được cấp cứu qua cơn nguy kịch. Sau đó em làm phẫu thuật cấy ghép tim. Cũng may nhờ có bác sĩ giỏi nên em không sao cả. Nhưng để bình
phục phải mất 3 năm sau đó. Cuối cùng thì hai năm trước em cũng khỏi
hẳn. Hai năm tiếp theo thì em gầy dựng sự nghiệp nuôi con vậy thôi,
trong hai năm đó cũng không có gì đặc sắc.
Bỗng Gia Huy lên tiếng cắt ngang giọng cô:
- Sau đó sao không về tìm anh?
Gia Hân nghe câu hỏi của anh cũng chẳng có biểu cảm gì, vẫn bình tĩnh trả lời:
- Lúc đó em còn nghĩ anh đã lấy Bảo Vy rồi có một gia đình hạnh phúc. Em
đâu có ngờ vì em mà anh đẩy người yêu cũ vào tù đâu chứ.
Chuyện Bảo Vy vào tù cô cũng mới biết đây, là chính anh nói cho cô biết.
Gia Huy nghe ra trong giọng nói của cô có mùi giấm liền cười vui vẻ hôn xuống chỏm đầu, dịu dàng nói:
- Em thật ngốc.
Gia Hân nghe vậy liền xù lông như con mèo nhỏ giận dữ, chu môi cãi lại:
- Anh dám nói em ngốc. Không vì chuyện ba anh bị bệnh em cũng không thèm về, ở đó mà nói em ngốc.
Gia Huy bỗng bất động trong giây lát, mặt anh cũng trầm xuống. Gia Hân nhận ra bản thân đã lỡ lời liền ấp úng giải thích:
- Em...em không phải có ý đó.
Gia Huy vẫn chẳng phản ứng lại, anh buông cô ra chuẩn bị xuống giường. Gia
Hân thấy vậy liền hoảng hốt, ôm lấy anh từ phía sau, ngăn không cho anh
xuống giường, vội vàng nói:
- Em xin lỗi, em không nên nói thế.
Thật ra em đã muốn về tìm anh từ lâu rồi chỉ là còn một chút đắn đo, và
công việc hơi bận thôi. Từ lúc rời xa anh tới giờ em vẫn chưa bao giờ
ngừng nhớ anh, cũng chưa bao giờ ngừng yêu anh.
Gia Huy muốn rời
đi không phải giận cô vì câu nói kia, nhưng là anh cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng nghe được những câu nói vừa rồi của cô, trong lòng ngọt ngào không kể xiết. Cô vợ nhỏ là đang tỏ tình với anh sao.
Gia Huy từ từ quay người lại đối diện với Gia Hân, anh cật giọng:
- Anh không phải là giận em, không cần xin lỗi.
Gia Hân nghe vậy nhưng vẫn cúi gằm mặt. Anh thấy vậy liền dùng hai tay nâng mặt cô lên đối diênj với mình ôn nhu nói:
- Anh cũng yêu em rất nhiều. Thế nên đừng bao giờ rời xa anh nữa có được không?
Gia Hân đôi mắt lúc này đã rưng rưng, nghe Gia Huy nói vậy thì gật đầu lia lịa.
Bỗng tầm mắt của anh đang rơi trên mặt cô lại bị dời xuống dưới mắt anh hơi tối đi. Gia Hân thấy vậy mới giật mình nhận ra, lúc nãy sợ anh bỏ đi mà cô vội vàng bỏ cả chăn ra đuổi theo trong khi bản thân không mặc đồ. Cô bất giác đỏ mặt ngượng ngùng lấy hai tay che lấy ngực, bản thân thì
quay đầu muốn chạy đi. Nhưng gương mặt vẫn đang bị anh cầm lấy không thể đi.
Gia Huy không đợi cô phản kháng lại liềng choàng tay tới ôm
lấy eo cô ép sát vào người anh. Cả hai cùng không mặc đồ da thịt dán sát vào nhau khiến cho nhiệt đôn tăng cao, không khí cũng trở lên ái muội.
Gia Huy đặt xuống môi cô một nụ hôn nóng bỏng, cả hai cùng chìm đắm
trong hương vị của tình yêu.
Mặc kệ tương lai phía trước có khó khăn gì chỉ cần cả hai có nhau thì mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.
Thời gian 8 năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Nhưng đủ khiến
cho cô và anh hiểu ra rất nhiều điều. Cô nhận ra bản thân đã quá tự tin
khi nghĩ rằng thời gian sẽ giúp mình quên đi anh, nhưng thực thế thì
khác. Cả anh cũng thế càng ngày tình yêu dành cho cô càng thêm sâu đậm.
Tình yêu của họ tuy không mãnh liệt quá mức nhưng lại là thứ khiến cho cả
hai có hy vọng để tồn tại. Phải chăng đây chính là thứ tình yêu đẹp đẽ
mà mọi người luôn hướng tới, một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng dù là
loại nào thì miễn sao cả hai đều hạnh phúc là quá hoàn mĩ rồi.
Người ta nói không quan trọng quá trình ra sao, miễn sao kết quả tốt là được. Vậy thì câu chuyện này quá đúng với câu nói đó rồi.