Mạc Tử Quân vừa mới tắm xong, đầu tóc vẫn còn ươn ướt nước. Hắn ngồi
xuống ghế sofa, chán chường nhoài người ra đằng sau, hai mắt khép chặt.
Suốt buổi tối nay hắn luôn nghĩ đến chuyện của Đình Hạ, phân vân không biết
nên chủ động hỏi thăm hay đợi cô mở lời. Lỡ như đến lúc đó cô thật sự
nói với hắn, cô sẽ sang Pháp sống bốn năm, hắn làm sao chịu nổi?
Mi mắt khẽ giật, trên trán người đàn ông kia giăng kín một tầng mồ hôi
mỏng. Hắn cố gắng hít thở thật đều, nhưng bả vai đã gồng cứng lại, thật
sự rất đau lòng.
Cạch,
Cánh cửa mở ra, Đình Hạ bước vào
trong phòng, từ từ đi đến chỗ của Mạc Tử Quân. Nhìn thấy đầu tóc hắn còn vương nước, cô vội mở tủ quần áo, tìm ngay cái máy sấy tóc để hong khô
tóc cho người đàn ông này.
“Tử Quân…”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Mạc Tử Quân mới dần mở mắt. Hắn ngồi thẳng người, ánh mắt đờ
đẫn quan sát người con gái vừa đang đứng trước mặt mình.
Rốt cuộc vẫn là sự im lặng nặng nề. Cho đến khi Đình Hạ cắm phích máy sấy tóc
vào ổ điện, rồi ngồi xuống bên cạnh Mạc Tử Quân, tiếp tục cất lời:
“Để em sấy tóc giúp anh nhé?”
Hắn khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nghiêng đầu cho vừa tầm với của cô gái nhỏ.
Đình Hạ bật máy sấy, bàn tay thoăn thoắt luồn vào trong mái tóc người
đàn ông kia, xoa nhẹ.
Mạc Tử Quân cảm nhận được hơi ấm trên đỉnh
đầu, hắn muốn xoay người lại nhìn khuôn mặt của Đình Hạ, nhưng sợ ảnh
hưởng đến việc cô sấy tóc cho mình, nên ngồi yên không dám động đậy.
Mái tóc của Mạc Tử Quân chẳng mấy chốc đã trở nên bồng bềnh. Đình Hạ tắt
máy sấy, nhổ phích cắm điện rồi đặt nó trở về vị trí cũ.
Xong xuôi, cô đến bên cạnh Mạc Tử Quân, kéo tay, ánh nhìn trực diện vào gương mặt hắn.
“Tử Quân, anh không có điều gì muốn hỏi em sao?”
“Anh… không có.” Hắn ngập ngừng, lời định nói ra lại nuốt ngược vào trong cuống họng.
Người đàn ông kia cúi thấp mặt, chẳng hiểu vì sao bản thân lại trở nên nhu
nhược như vậy. Rõ ràng chỉ cần mở lời hỏi rõ quyết định của Đình Hạ,
nhưng hắn lại không đủ can đảm, suy đi tính lại, cũng vì sợ…
Sợ cô bỏ hắn mà đi mất!
“Tử Quân à, học viện IE sẽ giành các suất học bổng cho những người đoạt
giải trong cuộc thi Dominance, chiều nay bên phía họ cũng đã gửi thông
báo chính thức cho em rồi.” Đình Hạ từ tốn truyền đạt lại thông tin với
hắn. Nếu Mạc Tử Quân muốn né tránh, thì cô sẽ mở lời trước vậy.
Hắn vẫn im lặng không nói gì, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào gương
mặt cô gái nhỏ. Đình Hạ siết nhẹ bàn tay đang đặt trên đùi, giọng nói
bỗng trở nên nặng nề:
“Nếu em sang Pháp định cư một thời gian thì thế nào?”
“Sang Pháp? Hạ, em quyết định sang Pháp thật sao?” Mạc Tử Quân đến cuối cùng
không thể giữ nổi bình tĩnh nữa mà nắm chặt bả vai cô gái nhỏ.
Đình Hạ cảm nhận được sự run rẩy từ cánh tay hắn. Cô khẽ nhăn mặt, lại thấy
Mạc Tử Quân giảm bớt chút lực, có lẽ là sợ làm đau cô gái nhỏ.
“Tử Quân, anh có muốn em đi không?”
“Nếu anh nói không muốn… vậy em… em có ở lại không?” Hắn nói nghẹn từng chữ, lồng ngực đè nén chẳng dám thở mạnh ra ngoài.
Mạc Tử Quân luôn đấu tranh tư tưởng với chính bản thân mình. Một mặt hắn
thật muốn vui vẻ ủng hộ Đình Hạ theo đuổi ước mơ, vì hắn biết nếu cô
theo đuổi việc học ở ngôi trường IE danh giá, thì bước chân tiến đến
thành công sẽ không còn xa nữa. Mặt khác Mạc Tử Quân lại muốn ích kỷ giữ Đình Hạ bên cạnh, bởi khoảng thời gian bốn năm kia không hề ngắn chút
nào. Rời xa cô ngần ấy thời gian, hắn sẽ phát điên lên mất!
Đình
Hạ im lặng nhìn Mạc Tử Quân, bộ dạng giống như hắn từ nãy đến giờ đối
với cô vậy. Bất giác người đàn ông kia cảm thấy run sợ, hắn lao đến ôm
chầm lấy cô gái nhỏ, bật khóc:
“Hạ, em ở lại với anh có được
không? Cầu xin em đấy… một lần thôi, hãy vì anh mà ở lại! Hèn mọn cũng
được, ích kỷ cũng được, nhưng thật sự, anh không dám tưởng tượng những
năm tháng không có em bên cạnh sẽ sống như thế nào nữa.”
Mạc Tử
Quân thật sự đang khóc, nước mắt hắn rơi xuống bờ vai mảnh khảnh, thấm
qua lớp áo mỏng xuống chảy xuống tận da thịt Đình Hạ, vẫn còn nóng hổi.
Vì muốn giữ người con gái này bên cạnh, hắn không cần mặt mũi, thậm chí
vứt bỏ cả dáng vẻ tự cao tự đại trước kia mà cầu xin cô ở lại với mình.
“Em đã trả lời với cha mẹ nuôi rồi!” Đình Hạ nói một câu nhẹ bẫng, rồi ngừng lại một lúc để xem biểu hiện của hắn.
Cô dứt lời, trái tim Mạc Tử Quân như thể ngừng đập. Buông cô ra, gương mặt người đàn ông kia vẫn còn ướt đẫm nước mắt mà nhìn cô gái nhỏ. Hắn lắc
đầu nguây nguẩy, khó khăn nói vội từng câu:
“Em từ chối đi! Đình
Hạ, bây giờ chúng ta đến nhà họ Vương, em nói với vợ chồng Vương chủ
tịch sẽ không đi sang Pháp nữa, được không? Anh xin em đấy…”
Bầu
không khí nghẹn thở, Đình Hạ khẽ cười, thoáng cái đã ôm lấy bả vai hắn,
siết chặt lại. Cô rướn người, hôn sâu vào mái tóc hắn, nói khẽ:
“Ai bảo rằng em sẽ đi chứ? Em sớm đã từ chối rồi! Tử Quân, cả đời này em sẽ ở cạnh anh, mãi mãi không chia xa nữa.”
Lúc ở Vương gia, Đình Hạ đã nói với chủ tịch Vương và Cẩm Linh rằng: “Nơi
này có những người thân yêu, có người con xem là cả sinh mệnh. Vì vậy,
con sẽ không đi đâu hết. Cơ hội phát triển bản thân còn nhiều, chỉ có
thời gian là hữu hạn.”
Đình Hạ không sợ xa mặt cách lòng, chỉ sợ
khoảng thời gian bốn năm kia sẽ bỏ lỡ nhiều kỷ niệm với người thân, gia
đình của mình. Trải qua sóng gió tận sáu năm trời, Mạc Tử Quân và cô mới được ở bên nhau, lần này, cô nhất định phải trân trọng từng phút giây ở bên cạnh hắn.
Kim đồng hồ trên tường vẫn điểm từng tích tắc,
nhưng thời gian lại giống như ngừng trôi vậy. Mạc Tử Quân ôm chặt người
con gái trong lòng, nước mắt đau thương biến thành mãn nguyện.
“Đình Hạ, cảm ơn em! Đời này kiếp này, Mạc Tử Quân thề chỉ yêu mỗi mình em, quyết không nửa lời gian dối.”
Đời người thật lắm thăng trầm, sóng gió có to gấp mấy, chỉ cần tâm hướng về nhau sẽ cùng nắm tay vượt qua tất cả!
Cô và hắn, hai người, đều xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn…