Đình Hạ còn chưa hiểu hết ý tứ trong câu nói của Mạc Tử Quân đã bị hắn đẩy ngã xuống giường.
“Tiểu yêu tinh, chúng ta vào việc thôi!”
Giọng nói của hắn vang lên, Đình Hạ giật mình đưa tay che chắn trước ngực.
Nhìn bộ dạng lưu manh trước mặt, cô nuốt nước bọt ừng ực, bỗng nhiên
thấy hối hận vô cùng.
“Em… ưm…”
Người đàn ông kia bá đạo
cúi xuống mút lấy đôi môi mềm, hai cổ tay cô bị hắn cố định trên đỉnh
đầu, muốn vùng vẫy cũng chẳng có cơ hội. Cơ thể thơm ngát cách một lớp
lụa mỏng, tiếp xúc với da thịt của hắn, sinh ra phản ứng mãnh liệt.
Mạc Tử Quân kéo tay cô gái nhỏ, để cô sờ lên cơ bụng săn chắc của mình. Đôi môi hắn chạm vào chóp mũi thon gọn, hơi thở nam tính chờn vờn khắp
gương mặt thanh tú, thoáng cái đã làm Đình Hạ mềm nhũn cả người.
Khóe môi cong lên đầy kiêu hãnh, Mạc Tử Quân trượt dài xuống chiếc cổ trắng
ngần, chậm rãi cắn nhẹ lên đó, tạo thành những dấu hôn đỏ hồng. Đình Hạ
rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay như không còn sức lực, chỉ biết bấu víu vào thắt lưng người đàn ông này.
“Tử Quân, chúng ta…”
“Anh đói! Anh muốn ăn em.” Hắn nhắc lại câu nói ban nãy.
Đình Hạ thẹn thùng không nói gì, thân thể mềm nhũn mặc sức cho Mạc Tử Quân
càn rỡ. Hắn nhanh chóng kéo váy ngủ của cô xuống, rồi áp mặt vào đôi gò
bồng mềm mại, tham lam gặm mút.
“Ưm… a…”
Khuôn miệng há
to, ngoạm lấy một chiếc bánh bao trắng mềm, đầu lưỡi liên tục đùa bỡn
trên hạt châu đỏ, khiến nó sưng cứng lên, kích thích mãnh liệt vùng bên
dưới, trào ra một dòng dịch ấm làm cho Đình Hạ ngứa ran trong người.
Mạc Tử Quân áp bàn tay to lớn vào bên còn lại, đầu ngón tay dính chút nước
bọt, không ngừng xoa bóp, tạo ra khoái cảm mãnh liệt cho người con gái
nằm dưới thân mình.
Màn dạo đầu của Mạc Tử Quân kéo dài rất lâu,
như để Đình Hạ sẵn sàng đón nhận với sự xâm nhập sau đó. Hắn nhìn vết
sẹo trên bụng cô gái nhỏ, dù đã mờ đi rất nhiều nhưng vẫn có thể cảm
nhận rõ nỗi đau cô đã phải chịu đựng. Ánh mắt người đàn ông kia bỗng
chốc đỏ hoe, hắn cúi xuống, dịu dàng hôn lên vết sẹo dài.
“Đình Hạ, anh yêu em!”
Bàn tay Mạc Tử Quân lân la xuống bên dưới, kéo nhanh chiếc quần lót ren ném sang một bên, rồi thăm dò nơi cấm địa ẩm ướt kia. Ngay khi ngón tay hắn tiến sâu vào, Đình Hạ ưỡn cao người, bàn chân quắn quéo chà xát trên ga giường mát lạnh.
“Tử Quân… ưm… em khó chịu…”
Khoái cảm bị kích thích đến cao trào, Đình Hạ không ngại nói ra mấy lời xấu hổ với
hắn. Mạc Tử Quân càng trở nên gian tà, khoái chí trêu ghẹo cô gái nhỏ.
Một ngón tay khuấy đảo bên trong cái động nhỏ còn chưa đủ, hắn tiếp tục
cho thêm một ngón vào.
“A… Tử Quân…”
Đình Hạ nức nở thành
tiếng, cả người cong lên như con tôm luộc. Mạc Tử Quân mới chịu rút tay
ra, rồi nhổm cao người, kéo quần của mình xuống.
Con cự long uy
dũng vung lên trước mặt Đình Hạ, một lần nữa cô lại cảm thấy hối hận vì
hành động của mình. Cái thứ kia to đến như vậy, một lát nữa làm sao cô
chịu nổi?
“Tiểu yêu tinh, em sẵn sàng chưa?”
Hôm nay cô
tinh nghịch dùng thức ăn trêu hắn, Mạc Tử Quân đã đặt hẳn cho cô một
biệt danh mới. Đình Hạ nghe giọng nói của hắn bên tai, chỉ biết ậm ừ
đồng ý.
Ngay lúc này, dục vọng của cô đã át dần lý trí, cảm giác đau đớn sao sánh được với kích thích nóng bỏng trên người?
Mạc Tử Quân không cần suy nghĩ, theo bản năng cầm vật lớn nóng hổi trên
tay, canh chuẩn đến cửa động nhỏ quen thuộc, nhấp nhẹ một cái rồi tiến
sâu vào. Đình Hạ nằm dưới thân hắn, gấp rút bám chặt lấy ra giường,
cuống họng phát ra âm thanh nhè nhẹ, nỉ non yêu kiều.
“Ưm… Tử Quân, chậm… chậm thôi...”
Người đàn ông kia tinh lực dồi dào, mỗi cú nhấp sâu khiến cô thể cô trở nên
tê dại. Hắn kéo cao chân Đình Hạ, choàng lên eo mình, dần dần đẩy nhanh
tốc độ.
“Hạ, thả lỏng… thả lỏng một chút, đừng kẹp chặt như vậy!”
Mạc Tử Quân rên rỉ, cô cũng ngâm nga theo hắn. Xúc giác nhạy cảm với từng
va chạm nhỏ nhất, kể cả giọt mồ trượt dài từ hõm cổ lăn dài xuống ngực,
cũng khiến Đình Hạ cảm nhận rõ ràng nhất hương vị của ái tình.
“Ưm… Tử Quân, em yêu anh…”
“Hạ, nói anh nghe, sau này có còn dám cho anh ăn bắp non không?”
Hắn khơi gợi chuyện cũ, Đình Hạ chỉ biết vùi mặt vào ngực hắn, muốn trốn
tránh như người đàn ông này chẳng để cô yên. Hắn thúc mạnh hông dưới,
đẩy vật nam tính công phá trong cái động nhỏ mềm.
“Á… hức, đừng mà… Tử Quân…”
“Hửm?” Hắn hỏi.
“Không, em… em không dám nữa!”
Đình Hạ nức nở thành tiếng, Mạc Tử Quân bèn cúi xuống hôn cô. Bàn tay trống vắng tìm đến hai bầu ngực đầy đã, bóp nhẹ vài cái.
Bên dưới giảm dần tốc độ, nhịp nhàng ra vào. Hắn cắn nhẹ vào vành tai Đình Hạ, nói khẽ:
“Em cứ nấu đi, anh sẽ ăn! Anh ăn bắp non trước, rồi ăn em sau cũng được.”
Vẫn là không ngừng trêu ghẹo, khiến cô gái nhỏ không có chút mặt mũi nào để nhìn hắn.
Hơn một tiếng đồng hồ, Mạc Tử Quân và Đình Hạ đã thử qua không biết bao
nhiêu tư thế. Đến cuối cùng cô xơ lụi nằm trong vòng tay của hắn, nhắm
mắt ngủ ngon lành.
Người đàn ông chu đáo lau người cho Đình Hạ, rồi mới chui vào trong chăn, ôm cả cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.