Trên giường gỗ
vẫn còn vương lại chút hơi thở nam nhân, mùi Long Tiên Hương ung dung,
lãnh trầm trên người hắn cùng với mùi máu tươi nhàn nhạt phảng phất như
chẳng thể gột sạch, hỗn loạn vào nhau tạo nên một loại khí vị dụ hoặc
đặc thù làm người hoa mắt say mê.
Ân Thần áp mặt xuống gối đầu hít sâu một hơi, đẩy chăn mỏng đắp trên người sang một bên, bước xuống giường.
Vén tầng tầng lớp lớp lớp rèm trướng lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lúc này đã tươi đẹp đến cực điểm.
Ân Thần đi đến trước bàn, mặt trên trống không có một vật, chỉ đặt một tờ giấy viết thư, rõ ràng như là sợ nàng không nhìn thấy.
Nàng cầm tờ giấy lên, chữ viết mỏng chắc lại không thiếu phần sắc bén của nam nhân ánh vào mi mắt.
“Vọng An có biến, Tề quốc có dị tâm, ta mang binh đi trước một bước, đoạt được Vọng An, nghênh Khanh* vào thành.”
*Vợ chồng cũng có thể gọi nhau là “Khanh” để thể hiện tình cảm vừa ý tứ lại vừa khăng khít, thương yêu. Vào thời Hán, các cặp vợ chồng đều gọi nhau theo cách này.
Góc dưới bên phải của lá thư, chữ viết của nam nhân ngược lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, từng nét bút viết: “Khanh khanh như ngô".
Ân Thần vô thức nhéo giấy viết thư trong tay cuộn lên một chút.
Lòng hắn tràn đầy chờ mong, hắn khí phách hăng hái, một lòng muốn đánh hạ
vương đô của địch quốc tới tạo niềm vui cho cô nương mà hắn âu yếm.
Nàng phải nhẫn tâm hơn mới có thể nói với hắn rằng, nàng phải rời đi.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên hai tiếng nữ đầy cung kính: “Điện hạ đã dậy?”
Ân Thần nhất thời không phản ứng được lời này là kêu nàng, nửa ngày mới
lên tiếng, cửa lớn nhẹ nhàng bị đẩy ra, bốn nữ tử mặt lạnh mặc một thân
kính trang kính cẩn bê một bộ váy hoa mỹ cùng trang sức châu ngọc bước
vào.
Các nàng nhìn thấy năm cái đuôi hồ ly của Ân Thần cũng không biểu lộ ra vẻ khác thường nào, hiển nhiên trước đó đã được người khác
dặn dò qua.
“Điện hạ.” Nữ nhân cầm đầu tuổi tác có chút lớn mang
theo mấy người hầu quỳ xuống: “Vương gia và đại quân đi trước một bước,
nô phụng mệnh bảo hộ Ngài đi sau đến Vọng An, quân hộ vệ cùng giá xa đã
chờ sẵn bên ngoài, thỉnh xin người để nô thay quần áo cho Ngài. ”
Ân Thần nhìn nàng, mím môi: “Vì sao kêu ta điện hạ?”
Nữ thân vệ trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó mỉm cười, cung
kính đáp: “Vương gia đã hạ chỉ sắc phong Ngài làm Vương phi, chỉ là hiện giờ hành quân bên ngoài có nhiều bất tiện, khi quay về vương đô sẽ lập
tức tổ chức lễ sắc phong trọn vẹn, tất cả chúng thần đều phải dùng lễ
tiết ra mắt Vương phi.”
Trả lời một câu dài, cuối cùng nữ thân vệ rốt cuộc cũng thấy rõ dung nhan của vị tân Nhiếp chính Vương phi Đại Chu này.
Đó là một dung mạo cực kỳ mỹ lệ, thánh khiết thanh lệ tới cực hạn, rồi lại mơ hồ thấp thoáng chút phong tình yêu mị. Nàng vừa tỉnh giấc sau đêm
xuân, hai gò má hơi hơi ửng đỏ, khoé mắt đuôi mày khi nhìn người mơ màng tựa như làn nước xuân, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ là, không biết có chuyện gì bối rối tới nàng, làm nàng mặt mày đều nhiễm ra chút sầu ý cùng ủy khuất, khiến người trông thấy tâm đều xoa nát, hận không thể
lên núi đao xuống biển lửa vì nàng phân ưu giải nạn.
Ân Thần rũ mắt, trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng: “Các ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình một lúc.”
Mệnh lệnh của vương phi không thể cãi, nữ thân vệ không chút do dự trả lời:
“Nô ở ngoài cửa chờ người, điện hạ có gì căn dặn thỉnh trực tiếp phân
phó chúng thần.”
Mấy người bọn họ nhanh chóng lui ra ngoài, trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Ân Thần chậm chạp ngồi xuống, không nói lời nào cầm lá thư kia.
Sau nửa ngày, Quy Tắc thở dài một hơi.
“Đau dài không bằng đau ngắn.” Nó nói: “Mau đi thôi, sau mười năm, các ngươi có thể gặp lại.”
“Nói thật nhẹ nhàng, suốt mười năm a...” Ân Thần lẩm bẩm, lại có chút cầu
xin nói: “Tốt xấu gì cũng nên tìm một cái cớ, ta nói ta nhớ núi tuyết
sao? Hay ta nói ta phải về Bắc Sơn dưỡng thương? Hoặc là nói bên kia của ta có dị bảo giáng thế cần ta về bảo hộ…”
“Không được.” Quy Tắc
chặt đứt ý niệm của nàng: “Ngươi có thể cứu mạng hắn, nhưng không thể
cứu trái tim của hắn, chỉ có Ngụy Nguyên Hành tuyệt tâm lãnh tình mới có thể trở thành thiên cổ nhất đế, đây là yêu cầu của cốt truyện, ngươi
không thể để lòng hắn mang theo nhớ nhung ngươi.”
Ân Thần bĩu môi, hai mắt ngân ngấn như sắp rơi lệ.
Da đầu Quy Tắc tê rần: “Ngươi đừng làm biểu cảm đó với ta, ta đã cho ngươi đi đủ cửa sau rồi, ngươi cũng không cần như vậy lo lắng như vậy. Theo
đánh giá của ta, cho dù lần này ngươi có vứt bỏ hắn, hắn vẫn sẽ yêu
ngươi như vậy, sau này vẫn sẽ tha thứ cho ngươi…” Tuy rằng trước khi tha thứ có lẽ sẽ đem đứa ngốc này giam cầm một thời gian.
Ân Thần
nghe không rất cao hứng, bẻ đầu ngón tay nói: “Vứt bỏ hay không vứt bỏ
cái nào ta cũng không muốn…Nghe ngươi nói xong ta càng xem càng thấy
giống như loại tra nữ tán tỉnh xong rồi bỏ chạy nha…”
Quy Tắc liếc mắt nhìn nàng.
Ngươi nói với ta thì có tác dụng gì, dù sao trong mắt Ngụy Nguyên Hành người
ta thì ngươi chính là một tra nữ ngủ xong rồi chạy —— Tối qua còn lời
ngon tiếng ngọt, hôm sau đã bặt vô âm tín!
Quy Tắc mất kiên nhẫn lên tiếng: “Đừng càu nhàu nữa, có viết hay không, không viết thì đi.”
“Viết viết!”
Ân Thần cầm bút, viết những lời muốn nói vào mặt sau lá thư của Ngụy Nguyên Hành, sau đó đem nó gấp lại, đẩy cửa ra.
Đám nữ thân vệ ở bên ngoài chờ thấy nàng liền cung kính lên tiếng vấn an: “Điện hạ.”
Thiếu nữ dung sắc khuynh thành chỉ khoác một lớp voan mỏng, năm chiếc đuôi
bạch hồ quấn quanh người nàng, nàng để chân trần, từng bước một đi xuống bậc thang. Hình ảnh kia, kỳ ảo mỹ lệ đến mức vô pháp dùng ngôn từ để
hình dung.
Nàng đi đến trước mặt nữ thân vệ đứng đầu, giơ tay lên, trong lòng bàn tay nhỏ trắng mịn là một lá thư.
“Thỉnh giúp ta, đem thứ này giao cho hắn.” Yêu Linh xinh đẹp khẽ mỉm cười, mặt mày lộ ra tình ý cùng chút u buồn: “Nói cho hắn, ta nhất định sẽ trở
về, mong Quân… Đừng quá giận ta…”
Nữ thân vệ ngạc nhiên, không dám nhận thư: “Điện hạ, người vẫn nên tự mình đến Vọng An nói với vương gia, nô không dám…”
Nàng ta bất động thanh sắc nâng tay lên, ám vệ bốn phía nhanh chóng lao đến vây quanh.
Trước khi vương gia rời đi, trong tình thế cấp bách vẫn đích thân triệu các nàng đến trước mặt.
Hắn nói: “Nàng ấy muốn làm cái gì đều tùy nàng ấy, nhưng chỉ cần vương phi
muốn chạy, các ngươi cho dù có trói nàng ấy lại cũng phải đưa nàng đến
Vọng An!”
Nữ thân vệ vốn còn không hiểu vì sao vương gia yêu
thương vương phi sâu đậm lại còn đưa ra mệnh lệnh như vậy, hay là nói,
nàng tuyệt không ngờ rằng, Vương phi người đã cùng vương gia lưỡng tình
tâm duyệt như vậy thế nhưng còn muốn chạy?!
Nhưng cho dù thế nào, các nàng cần thiết phải mang Vương hậu bình an đến thành Vọng An.
Ân Thần giống như không nhìn thấy những ám vệ đột ngột xuất hiện xung
quanh, chỉ bình tĩnh nhìn nữ thân vệ, chân thành nói: “Thỉnh nhất định
giúp ta truyền đạt, cảm ơn ngươi.”
Lời còn chưa dứt, trên người
nàng bỗng nhiên xuất hiện linh quang lập loè, dáng người yểu điệu duyên
dáng của nàng tấc tấc hư ảo tan biến trong không khí.
Con ngươi của nữ thân vệ co rụt lại, nàng ta cuống quít lao đến muốn bắt lấy góc áo của nàng, nhưng lại chẳng chạm được gì.
“Điện hạ—"
…
Ngụy Nguyên Hành dẫn quân nhanh chóng chạy qua ngàn dặm đến Vọng An trước quân đội của nước Tề.
Tám, chín phần mười lãnh thổ của nước Gia đã rơi vào tay giặc, sau khi quân
lính nước Chu đánh tan nơi đóng quân trên thung lũng Lạc Nhạn của thành
Ngu, vương thất nước Gia liền hoàn toàn luống cuống.
Gia Vương
yếu đuối ngu ngốc, vừa nghe nói Chu quân đã đánh hạ đô thành thứ hai,
Ung vương kiếm chỉ hướng vương đô nước Gia, liền kinh hoảng thất thố, đã nghe theo lời khuyên can của thần tử, gửi thư cho nước Tề cầu xin chi
viện, mưu đồ khiến nước Tề và nước Chu hai bên lưỡng bại câu thương để
bản thân ngư ông đắc lợi, vì thế sau khi nước Tề đồng ý xuất binh, họ đã đặc biệt buông bỏ canh phòng biên giới với nước Tề, để mặc đại quân
nước Tề tiến vào nước mình.
Đáng tiếc, tuy rằng Tề vương tuổi tác đã cao, nhưng mưu lược năm nào vẫn không hề suy giảm, sau khi đại quân
nhập cảnh đã trực tiếp phản bội thâu tóm lãnh thổ của nước Gia, thậm chí còn mượn cơ hội lần này tiến quân thần tốc đến Vọng An.
Hai bên
địch nhân giáp công trên dưới, Gia vương sợ tới mức hồn xiêu phách tán,
suốt đêm dắt thê thiếp nhi nữ cùng vàng bạc trân bảo, dưới sự bảo vệ của binh lính bỏ thành mà chạy.
Quốc quân từ bỏ thành mà trốn đi,
những người dân bị bỏ rơi ở lại vương đô làm sao có thể nghĩ tới, Vọng
An quân tâm đê mê, quân Chu bất quá chỉ tấn công hai ba lần đã đánh tan
đại thành vương đô đã từng vô cùng phồn hoa này.
Đại tướng thủ
thành nước Gia ngoan cố chống cự đều đã chết trận, sau khi được chiêu
hàng tuyệt đại đa số Gia quân đều hạ vũ khí nhấc tay đầu hàng, quân Chu
như nước chảy vọt vào Vọng An, đuổi giết tàn lưu quân Gia chưa chịu đầu
hàng.
“Các tướng sĩ phải luôn cảnh giới, không được đốt giết bắt
cướp, không được làm xằng làm bậy.” Cưỡi ngựa trên đường đến vương cung
nước Gia, Ngụy Nguyên Hành căn dặn Lý Tất, giọng điệu hắn lạnh băng:
“Nếu dám có kẻ dám bừa bãi đắc ý không tuân thủ quy củ, ấn quân quy xử
trí, tuyệt không nhẹ tha.”
Hắn không muốn một tòa thành chết, mà
là một tòa thành toàn tâm quy thuận hắn, hắn muốn nước Gia hoàn toàn trở thành một phần của Đại Chu, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bởi vì một
số người tùy ý làm bậy mà phá hỏng đại cục mất đi lòng dân.
Lý Tất cung kính thưa vâng.
Đi ở phía trước, cung nữ thái giám trong vương cung dọc đường đều lộ vẻ
hoảng sợ, một số cung tần phi vị thấp mang theo tay nải vội vàng chạy
trốn bị lính canh giữ lại, khi bọn họ thấy quân Chu quân trang giáp sắt
khí thế lạnh lẽo, không nhịn được hít hà một hơi, có người còn trực tiếp mềm chân ngã khụy.
Ngụy Nguyên Hành ghì chặt ngựa, hất hàm nói với Lý Tất: “Đi bắt một tên biết đường đến tư khố.”
Ung vương không nặng việc hưởng lạc xa hoa lãng phí, nhiều năm công thành
như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Tất nghe loại mệnh lệnh này, ông
sửng sốt giây lát, sau đó vội đáp: “Vâng.”
Ông xuống ngựa đi đến trước mặt đám cung nhân của nước Gia lạnh lùng hỏi: “Có ai biết đường đến tư khố của Gia vương không?”
Cả đám bọn họ đều là quân địch, còn là sát thần, đám cung nhân run rẩy
không dám lên tiếng, hơn nữa chỉ là một cung nhân có mấy người biết tư
khố nằm ở nơi nào, kẻ biết đến đều đã bỏ đi cùng với Gia vương.
Lý Tất nhíu mày, đang muốn bẩm báo thì thấy một nữ nhân mặc áo xám dứt khoát đứng dậy: “Vị tướng quân này, dân nữ biết.”
Trên người nàng mặc áo vải thô dân thường hay mặc, nhưng lúc ngẩng mặt lên
lại lộ ra một dung mạo trẻ trung xinh đẹp, làn da trắng nõn, hiển nhiên
là được tỉ mỉ bảo dưỡng qua, nàng chí ít cũng phải là một phi tần được
sủng ái.
Lý Tất đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trong lòng
dâng lên một chút cảnh giác, nữ nhân kia không kiêu ngạo không siểm nịnh lướt qua mọi người đi lên phía trước, nói tiếp: “Tướng quân, đại khái
trong cung này chỉ có dân nữ biết tư khố nằm ở đâu, dân nữ không dám lừa gạt đại nhân.”
Lý Tất hỏi: “Ngươi là phi tần của Gia vương?”
“Vâng.” Nữ tử thản nhiên nói: “Ta vốn là Hiền phi của Gia vương.”
Là một trong bốn vị phi, còn là phi tần có địa vị cao nhất trong cung,
điều này càng khiến Lý Tất kinh ngạc: “Vậy vì sao ngươi không cùng Gia
vương kia bỏ trốn?”
“Bởi vì so với những phi tần bỏ nước chạy
trốn, dân nữ càng nguyện ý trở thành con dân Đại Chu dưới sự trị vì của
Ung vương.” Vừa nói, ánh mắt sáng ngời của nữ tử lập tức nhìn về nam
nhân một thân quân trang ung dung và lạnh lùng đang đứng một bên, giọng
điệu cung kính và ngưỡng mộ: “Ung vương của Đại Chu là một bậc thánh
quân oai hùng, trong thiên hạ không ai không biết không ai không rõ?”
Lý Tất cẩn thận đánh giá nàng ta, thấy nàng ánh mắt bằng phẳng thần sắc lỗi lạc thì biết lời nàng ta nói đều là thật.
Nữ nhân này thật thông minh, mà người thông minh sẽ không làm việc ngu ngốc.
“Ngươi đi cùng ta.” Lý Tất đi đến chỗ Ngụy Nguyên Hành, nói lại từng lời của
nữ nhân kia, ông nhỏ giọng nói: “Vương gia, mạt tướng cho rằng có thể
tin nàng ta.”
Ngụy Nguyên Hành khẽ liếc nhìn nàng ta một cái.
Nữ tử mỉm cười đứng ở nơi đó, cực lực tỏ ra thân thiện cùng ngưỡng mộ,
nhưng rất nhanh nàng ta phát hiện việc này thực vô dụng —— Ánh mắt Ngụy
Nguyên Hành nhìn nàng ta chẳng khác gì khi thấy một bức tường hay một
con đường.
Không nghi ngờ, không ngạo mạn, không cân nhắc, chính là loại ánh mắt rất bình tĩnh, giống như xem một vật chết.
Hô hấp của nữ tử cứng lại, đã thật lâu nàng ta chưa từng cảm thấy khẩn
trương như vậy, thế nên thậm chí nàng ta có chút thất thố nắm chặt tay.
“Dẫn đường.” Hắn trầm giọng nói.
Nữ tử theo bản năng đi lên trước dẫn đường, chờ tỉnh táo lại nàng ta mới
nhận ra, đến tên của nàng ta, hắn cũng không thèm hỏi đến.
Nàng hơi hơi cắn cắn môi.
Làm sao bây giờ, vị Ung vương của Đại Chu thật là so với đồn đại càng thêm lãnh khốc và uy nghiêm.
Nữ tử cũng không có tâm tư đùa giỡn, nàng ta trực tiếp dẫn bọn họ đi đường gần nhất đến tư khố, dọc đường đi nếu gặp phải chỗ bí ẩn nào sẽ cố ý
giải thích cho bọn họ, thành ý quy thuận là mười phần mười.
Nàng ta nỗ lực hết mình cho thấy giá trị của bản thân, hiển nhiên điều này đem lại hiệu quả không tệ lắm.
“Vương gia.” Lý Tất nhỏ giọng nói: “Nữ nhân này không tầm thường, có lẽ có thể giữ lại dùng.”
Ngụy Nguyên Hành chỉ nhìn con đường đến tư khố đang dần lộ ra, nhàn nhạt đáp: “Hữu dụng liền dùng, ngươi xem làm đi.”
Nữ tử dẫn bọn họ đến trước cửa tư khố, sau đó lẳng lặng lùi ra sau, Lý Tất bổ một đao vào khóa kho, đẩy cửa bước vào.
Gia vương vội vàng bỏ trốn, chỉ kịp mang theo vài món bảo bối trong kho,
giờ phút này các giá đỡ trong tư khố đều lộn xộn tán loạn, không ít
những món đồ sứ và bức họa trân quý cuộn tròn bị rơi rớt lại, vàng bạc
lộng lẫy quang hoa loá mắt.
Ngụy Nguyên Hành đảo mắt nhìn quanh một vòng, mặt mày chợt lạnh lẽo.
Nếu Gia vương đui mù dám đem linh châu đi… Thì cho dù hắn phải đuổi giết
tên kia đến chân trời góc bể cũng muốn đem đồ vật đoạt lại!
“Lục
soát! Tìm linh châu.” Hắn lạnh lùng nói: “Phái hai đội đến quốc khố và
tẩm điện của Gia vương, lật tìm từng tấc mang linh châu của nước Gia về
cho ta!”
Nữ tử nghe lời Ngụy Nguyên Hành nói, có chút bừng tỉnh.
Thì ra hắn đến vì linh châu.
Nàng ta nhìn mọi người lục tìm, lại nhìn Ung vương chau mày, bạo gan tiến
lên một bước: “Ung vương điện hạ, dân nữ cả gan, dân nữ từng thấy linh
châu kia, tuy rằng phát sáng lộng lẫy, nhưng không có tác dụng thần kỳ
như lời đồn đãi. Ngài nếu là muốn nó chữa bệnh cứu mạng, chi bằng tìm
đến dược liệu trân quý trong tư khố, Gia vương từng ngoài ý muốn có được một cây nhân sâm lớn niên đại tám trăm năm đặt ở đây, đã thành nhân
hình, dược hiệu như thần.”
Ngụy Nguyên Hành nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, mang theo tinh phong huyết vũ ẩn chứa sát
khí, cả người nữ tử phát lạnh, rốt cuộc ý thức được chính mình lỗ mãng.
Chỉ trong tình huống đối phương có hứng thú, xông ra thể hiện bản thân thì
mới có thể được trọng dụng và hảo cảm, còn nếu đối phương căn bản không
có… Vậy hắn chỉ cảm thấy nàng ta ồn ào và phiền chán.
Bịch một tiếng nàng ta quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, trái tim đập liên hồi như nhịp trống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Vương gia.”
Đúng lúc này, Lý Tất cầm một cái hộp nhỏ đi đến, cung kính hỏi: “Người xem có phải thứ này không?”
Ngụy Nguyên Hành mở nắp lên, bên trong là một hạt châu trơn bóng đặc oánh to như trứng bồ câu, toàn thân như băng tuyết trắng tinh, so với loại trân châu tốt nhất càng thêm sáng trong, khi cầm trên tay, phảng phất có thể cảm nhận được thủy sắc đang chảy xuôi bên trong.
Ngụy Nguyên Hành cầm lấy hạt châu, cảm giác ấm áp thoải mái như cầm một vũng nước suối tinh khiết.
Hắn từng cảm nhận linh khí chân chính trên người Ân Thần, trên hạt châu này cũng có từng đợt từng đợt hơi thở phiêu dật ra ngoài như vậy, khiến tâm cảnh bình ổn, thần thanh khí sảng.
Ngụy Nguyên Hành thưởng thức linh châu, nghĩ Ân Thần khi thấy nhất định sẽ rất thích.
Nàng không an phận chạy loạn khắp nơi, linh châu cho nàng cầm khẳng định sẽ ném mất, phải dùng thứ gì buộc lên người mới được.
Một chiếc vòng cổ, hay làm một chiếc nhẫn?
Không, đều không tốt, khi nàng biến thành tuyết hồ lắc lư vài cái sẽ rơi mất.
Tay Ngụy Nguyên Hành chợt cứng lại, trong lòng đột nhiên có ý tưởng.
Làm một chiếc vương miện nhỏ đội lên đầu đi, cho dù nàng chạy đi đâu thì đều thấy rõ.
Cho dù nàng biến thành tuyết hồ, hay biến thành người, khi thấy nàng, tất cả những người đều sẽ biết, nàng thuộc về hắn.
Ngụy Nguyên Hành nghĩ đến tiểu tuyết hồ xinh đẹp, mở to hai mắt đen nhánh to tròn, đầu đội vương miện nhỏ nằm trong lòng hắn lộ ra cái bụng trắng
mềm mại muốn được xoa xoa, liền cảm thấy mềm lòng không thôi.
Nữ
tử khiếp sợ nhìn Ung vương vừa rồi còn lạnh lùng vừa nhìn thấy linh
châu, ánh mắt dần dịu dàng, ý cười nhạt nhẽo từ mặt mày đều không che
dấu được mà toát ra, bất luận kẻ nào nhìn thấy, cũng biết đây là ánh mắt của kẻ si cuồng đang chìm đắm trong bể tình.
Nàng ta ngơ ngác nhìn hắn, đến khi tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu, trong lòng dâng lên tư vị khó hiểu.
Thì ra hắn đã có người trong lòng…
Thiên hạ đều nói Ung vương bạc tình ít ham muốn, không gần nữ sắc, quốc quân
nước Tề năm đó còn cố ý đưa nữ nhi mỹ lệ nhất mà lão ta yêu thương sang
hòa thân để kết hai nước chi hảo. Ung vương không chút do dự liền cự
tuyệt, nửa điểm cũng không nể mặt quốc quân nước Tề, những năm gần đây,
bên người vô thê vô thiếp, cũng chẳng nghe đồn thấy nửa phần phong
nguyệt.
Một nam nhân, hắn có xuất thân tôn quý, quyền thế ngập
trời, tuấn mỹ bất phàm, bên người lại không có lấy một thiếp thất hồng
nhan, trong thiên hạ có người nữ nhân nào không muốn gả cho người nam
nhân như vậy chứ? Cho dù không gả được, có thể trở thành hồng nhan tri
kỷ ở bên cạnh hắn cũng tốt…
Nàng ta không thể nói trong lòng
không có chút suy nghĩ, nhưng thái độ của hắn như vậy đã khiến tâm tư
trong nàng ta hoàn toàn nguội lạnh.
Cũng không biết là nữ nhân như nào, mới có thể có được trái tim của hắn…
Đuôi mắt nàng ta thoáng nhìn đôi ủng sắt đang bước vào tư khố của Ngụy
Nguyên Hành, Lý Tất đi đến hỏi nàng ta: “Ngươi tên gì, có nguyện ý đi
theo chúng ta không?”
Những lời chờ mong cuối cùng cũng đến, nữ tử hạ quyết tâm không chút chần chừ đáp: “Ta là Lâm Ca, ta nguyện ý!”
“Được, từ nay về sau, ngươi là người dưới trướng Ung vương của Đại Chu.” Lý
Tất nói: “Trước tiên ngươi đi cùng ta, trong cung Gia vương còn nhiều
chuyện cần ngươi đưa ra kiến nghị, chờ sau khi về Đại Chu sẽ sắp xếp
chức vị chính thức cho ngươi.”
“Vâng.”
Lâm Ca đi theo Lý Tất rời khỏi tư khố, một đường đi đến trước chính điện, từ xa nhìn thấy nơi Ngụy Nguyên Hành đang đứng.
Gương mặt hắn lãnh trầm thâm thúy như đao tước rìu khắc, đôi mắt giống loài
chim ưng bình tĩnh nhìn đường đi đến cung thành, nơi đó, có một đội kỵ
binh đang thúc roi đến.
“Hẳn là xa giá của Vương phi đến.”
Lý Tất lẩm bẩm, nhịn không được lắc đầu.
Yêu Linh là thần vật ông tôn kính, Ung vương càng là quân chủ ông nguyện
thề trung thành đi theo. Nhưng cố tình, vương gia lại làm ra chuyện mà
thiên hạ không tán đồng, si ái Yêu Linh, còn muốn cùng Yêu Linh kết làm
phu thê.
Nhân yêu chi luyến, hay là ái tình giữa đế vương nhân
gian và Yêu Linh, hắn thật sự không biết, với Chu Quốc, với Ung Vương,
đến tột cùng là phúc hay là họa…
Vương hậu Đại Chu, cũng chính là mẹ đẻ của Ung vương đã mất sớm, nước Gia bây giờ cũng không có vương hậu.
Lý Tất tôn xưng Vương phi, vậy chỉ có thể là Vương phi của Ung vương, vô
danh chưa từng được biết đến. Nhưng nếu Ung vương muốn thì tùy thời cũng có thể khiến nàng ta trở thành Vương phi danh chính ngôn thuận.
Nhưng không phải Ung vương không có thê tử sao?
Vậy người này, chính là nữ nhân khiến hắn lộ ra nụ cười dịu dàng kia sao?
Nàng ta theo bản năng nhìn sang, ôm trong lòng một tâm trạng bản thân cũng không hiểu rõ.
Nàng ta có chút hy vọng đó không phải một nữ nhân quá xuất chúng, nhưng nàng cũng lại hy vọng, nàng có thể nhìn thấy một gương mặt đẹp như tiên
giáng trần.
Lâm Ca cảm thấy, chỉ có đại mỹ nhân phong hoa tuyệt
đại, mới xứng đôi với tình yêu toàn tâm toàn ý của người nam nhân tuyệt
vời kia.
Kỵ binh nhẹ nhàng nện bước qua cửa cung, đến trước thềm đá bạch ngọc ở chính điện.
Không nhìn thấy xe ngựa theo ở phía sau, Ngụy Nguyên Hành hơi hơi thất vọng, lại chưa nghĩ nhiều.
Trước đó hắn đã có dặn dò, nếu trong thành Vọng An hỗn loạn, trước tiên bọn
họ cứ tìm một nơi an toàn cho nàng ở, chờ hắn xử lý những việc vặt vãnh
xong sẽ tự mình đi đón.
Nhưng hắn hơi đánh giá cao khả năng nhẫn nại của mình, chỉ sợ không đợi đến
mấy ngày, hôm nay hắn đã giống như phát điên muốn được gặp nàng.
Sau đêm đó, quân tình khẩn cấp, hắn còn chưa lộ mặt đã rời đi, nàng lần đầu thừa hoan, tỉnh dậy sau một đêm xuân, dịu dàng ân cần gì cũng không có
ngược lại chỉ có phòng không gối chiếc, nói không chừng trong lòng còn
tức giận và ủy khuất biết bao nhiêu.
Hắn nhớ nàng vô cùng, thầm nghĩ hôm nay phải dỗ dành hống hống nàng, nàng chắc cũng không đành lòng nhốt hắn ngoài cửa đâu nhỉ…
Ngụy Nguyên Hành nghĩ ngợi lung tung, khóe môi khẽ cong lên, thậm chí còn
nhịn không được mà bước xuống vài bước, thuận miệng hỏi: “An trí ở đâu?
Nàng ấy có tức giận hay không? Đã đi đường nhiều ngày nàng ấy có mệt lắm không?”
Đối mặt với những câu hỏi của hắn, đoàn người vừa tới đều trầm mặc quỳ xuống.
Nhất thời bầu không khí bỗng yên tĩnh trầm lặng.
Ý cười trên môi Ngụy Nguyên Hành từ từ đông lạnh.
Nữ thân vệ cúi đầu giơ tay lên, đôi tay dâng lên một lá thư hơi mỏng.
Ngụy Nguyên Hành nhận lấy, mặt trên là dặn dò hắn lưu lại, lật qua mặt sau, chính là chữ viết mềm mại thanh nhã của nữ nhân.
“Mạt tướng vô năng, Vương phi đứng trước mặt thần hóa thành hư ảnh biến mất, gần trăm ám vệ không có người nào nhìn thấy rõ hướng rời đi của ngài
ấy.” Nữ thân vệ cắn răng: “Vương phi bảo nô chuyển lời, Vương phi điện
hạ nhất định sẽ trở về, chỉ mong vương gia chờ đợi một thời gian.”
Ngụy Nguyên Hành nhìn chữ viết trên lá thư.
Nàng nói nàng yêu hắn, nàng nói nàng quyến luyến hắn, rồi nàng lại nói nàng
cần thiết phải rời đi, trong tương lai nhất định sẽ quay về.
Nàng nói nhiều như vậy, lại không có một lời giải thích…
Hắn bình tĩnh nhìn nửa ngày, mỗi một chữ mỗi một từ đều nhìn kỹ quá ba lần, sau đó chậm rãi đem giấy viết thư nắm trong tay, bàn tay dùng sức, tờ
giấy mỏng ngay lập tức hóa thành tro bụi.
Hắn ngẩng đầu, biểu tình một mảnh hờ hững.
Hắn giống như một trò cười.
Hắn chính là một trò cười.
Hắn muốn thập lí hồng trang, hắn muốn xây một toà tuyết lầu trích tinh,
muốn bình định thiên hạ, đánh hạ Cửu Châu làm sính lễ để nghênh thú
nàng, hắn hận không thể móc tim mình ra dâng lên trước mặt nàng, làm
nàng biết hắn có bao nhiêu yêu nàng.
Nhưng nàng lại rời bỏ hắn,
ngay cả gặp mặt lần cuối cũng chẳng thèm, chỉ để lại vài câu ngắn ngủn,
không chút giải thích cứ thế biến mất.
Rõ ràng trước đó ngoan
ngoãn như thế làm nũng trong lòng hắn, rõ ràng nói ra những lời ngon
tiếng ngọt đầu độc lòng người, rõ ràng đêm hôm đó còn ôm cổ hắn, quấn
lấy hắn, kiều kiều nhược nhược làm thế nào cũng không buông ra.
Nàng coi hắn là cái gì?
Một công cụ tận tình với nàng? Một món đồ chơi có chút thú vị?
Một lần trước đó, nàng ở trước mặt hắn xoay người đi về hướng cánh đồng
tuyết, hắn đợi nàng tám năm. Lúc này đây nàng thờ ơ để lại một câu “Chờ
nàng”, hắn lại phải tuyệt vọng đợi chờ trong vô vọng bao nhiêu năm
tháng!
Sao nàng dám, làm sao nàng dám!
Làm sao nàng dám
đùa giỡn với hắn! Đùa giỡn với một Quân vương đã không màng dâng lên tất cả chân thành và thiệt tình để tôn thờ nàng?
Hắn chậm rãi quay
người đi từng bước đến đỉnh thềm ngọc, nhìn ra xa, nơi đó là vương cung
xa hoa tráng lệ của nước Gia, đó là kinh đô Vọng An to lớn hùng vĩ, là
non sông gấm vóc, là cẩm tú sơn hà.
Vì sao hắn phải vì một nữ nhân vô tâm vô tình, đầy miệng nói dối, mà không nhìn thấy hết thảy những thứ như vậy!
Trong ánh mắt của hắn, dịu dàng ít ỏi chầm chậm tan đi, băng sương lạnh lẽo
và hờ hững bao trùm lên mọi cảm xúc, thay thế vào đó là thứ thuộc về
Nhiếp chính vương Đại Chu, tham vọng, quyền mưu, thiết huyết, tàn nhẫn
cùng… Tuyệt tình!
“Nếu đi rồi, thì vĩnh viễn đừng quay về.” Hắn lạnh nhạt nói, giọng nói trầm thấp như núi lửa đè nén bạo ngược và điên cuồng.
Tình cảm dối trá như vậy, chờ đợi dối trá như vậy, cùng nữ nhân dối trá như vậy.
Đời này, ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước mặt hắn, ngàn vạn lần đừng để hắn tìm được nàng.
Nếu không, hắn sẽ cho nàng biết, kẻ lừa gạt hắn, phản bội hắn, hướng lồng
ngực hắn hung hăng thọc đao khuấy nát tâm hắn, sẽ yêu cầu trả giá đại
giới thảm thiết cỡ nào!
“Vương gia.” Lại có thám báo cưỡi ngựa tới báo: “Quân Tề đã đến sườn núi, cách thành Vọng An ước chừng ba mươi dặm.”
Ngụy Nguyên Hành ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt, bước xuống thềm ngọc, áo
choàng đỏ rực tung bay sau chiến giáp chói lóa như màu máu.
“Đi.” Hắn nói: “Bổn vương muốn, phàm là binh lính Tề quốc bước vào nơi này, chỉ có đến mà không có về!”