Nhìn bóng dáng Ngụy Nguyên Hành và binh lính nước Chu dần biến mất, Ân
Thần đột nhiên nằm liệt trên mặt đất, hư ảnh uy nghiêm phía sau cũng từ
từ tiêu tán.
“Mùi vị trang X thật là ngầu ha?" Quy Tắc lạnh lùng
nói: “Chỉ còn lại một mẩu ở cái đuôi thứ ba, còn lăn lăn lộn lộn nữa
ngươi sẽ không khác gì một con hồ ly bình thường”
Khi Ân Thần
nhìn lại, quả nhiên đúng như vậy, cái đuôi thứ ba mà nàng thật vất vả
mọc ra đã bị mất hơn một nửa, như thể bị gặm mất, chỉ còn lại cỡ một nắm tay và chút lông tơ, trông thật thê thảm.
Ân Thần đau khổ ôm lấy cái đuôi nhỏ bé đến lắc cũng không lắc được, nghẹn ngào nói: “Ta thật xấu xí, tự bế”
Quy Tắc: “Vậy ngươi còn sử dụng nhiều yêu lực như vậy để làm mánh lới, thật vất vả mới có thể biến hình, một chiêu này lại đánh cho hiện nguyên
hình”
“Ta phải làm như vậy, ta phải chống lưng cho bạn trai ta!”
Ân Thần u sầu nhìn về phía nước Chu: “Nghĩ đến việc bạn trai ta trở về lẻ
loi hiu quạnh, còn có tra cha mẹ kế ác độc ai ai cũng muốn hại hắn là ta lại đau lòng”
Quy Tắc nghĩ thầm, nam nhân có thể trở thành Hoàng đế trong tương lai còn cần ngươi đau lòng, tâm cơ thủ đoạn của hắn có
thể chơi chết tám trăm kẻ như ngươi! Nhưng nhìn sự ngốc nghếch chân
thành của Ân Thần, nó lại nuốt hết lời muốn nói xuống. Nó cho rằng dù
nàng mỗi một kiếp đều biến thành yêu ma quỷ quái trong mắt con người
nhưng lại khiến người tên Quân Hình kia, một nam nhân cho dù quên hết
tất cả ký ức vẫn cố chấp toàn tâm toàn ý yêu nàng thương nàng, không
phải là không có lý do.
Tuy nàng ngu ngốc, nhát gan, lười biếng,
tham lam, háo sắc nhưng lại có một trái tim quá đỗi trong sáng, chân
thành và tốt bụng đến chói mắt.
Thực sự có thể vượt qua lửa qua
sông vì tình yêu của bản thân, tiếp tục tiến về phía trước mà không mong đợi bất cứ điều gì được đáp lại.
"Được rồi, người cũng đã đi
rồi, nhanh đi tìm một chỗ bế quan tu luyện đi. Quy Tắc nói: “Tám năm sau ở cốt truyện tiếp theo hắn sẽ cần ngươi, ngươi không thể đi gặp hắn với bộ dạng thê thảm như vậy”
“Còn lại tám năm... Ân Thần lẩm bẩm, cuối cùng lưu luyến nhìn về phía xa một cái, ánh mắt trở nên kiên định: “Được, đi thôi."
Tu luyện trên núi chẳng rõ tháng năm, tu luyện trên núi tuyết phủ lại càng không. Trong hai năm đầu, Ân Thần còn thỉnh thoảng bấm đầu ngón tay
tính thời gian, nhưng mỗi ngày Quy Tắc đều ong ong bên tai nàng không
được lười biếng, phải tu luyện cho tốt, làm nàng phát phiền, dứt khoát
phòng thủ che chắn sự vật bên ngoài, một lòng một dạ đợi đuôi dài ra.
Cho đến một ngày Quy Tắc đánh thức nàng.
“Ai da..” Ân Thần duỗi người, ngáp một cái thật dài: “Cuối cùng đã qua tám năm rồi sao?”
Theo chuyển động của nàng, sáu cái đuôi nhung dài đung đưa sau lưng nàng. Ân Thần trân quý kéo một cái qua, vui vẻ nói: “Ta thực sự là thiên tài,
tám năm đã tu luyện ra ba cái đuôi rưỡi.”
Quy Tắc cười ha ha:
"Đừng dát vàng lên mặt, nếu ngươi muốn tự mình tu luyện ra sáu cái đuôi
chắc phải mất đến tám trăm năm, đó là bởi vì huyết mạch của ngươi nối
liền với long mạch đế quốc của Ngụy Nguyên Hành, mấy năm nay hắn dẫn
theo nước Chu nam chinh bắc chiến, thôn tính vô số nước nhỏ, mở rộng
lãnh thổ của nước Chu gấp ba lần, đưa quốc gia vốn đã suy tàn nay lại
hùng cứ một phương, trở thành nước mạnh nhất trong bốn cường quốc tại
thiên hạ hiện nay. Đế vận của nước Chu thịnh vượng hưng thịnh, ngược lại là ngươi, trong thời gian ngắn mới tu luyện đến trình độ như vậy."
Khi Ân Thần nghe xong cũng không hổ thẹn, đúng lý hợp tình nói: “Bạn trai
ta lợi hại chính là ta lợi hại, đều giống nhau không có sự khác biệt."
Cuộc đời này Quy Tắc chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như vậy!
Quy Tắc nhận ra rằng ở hạn cuối phương diện này nó không thể làm gì Ân
Thần. Để ngăn chặn bản tính “ Ưa thích tú ân ái ngược cẩu” của An Thần,
nó dứt khoát lưu loát nói sang chủ đề khác: “Vừa nãy nói đến đâu rồi,
đúng rồi, theo cốt truyện Ngụy Nguyên Hành bị thương nặng trên chiến
trường sắp 'lạnh' rồi, ngươi mau chạy tới cứu mạng hắn đi."
“Ta
biết ngay mỗi lần đổi cốt truyện là không có chuyện gì tốt!” Ân Thần lập tức tức giận, sáu cái đuôi dài xẹt qua như một luồng sáng lao ra khỏi
sơn động: “Tại sao bạn trai của ta lần nào cũng thảm như vậy, không phải trọng thương thì cũng là hấp hối."
"Thiên kiếp sao, chính là
muốn làm chết hắn, nếu như hắn không thảm, ngươi đi vào giấc mộng cứu
vớt hắn còn có ý nghĩa gì?" Quy Tắc lười biếng nói: "Đừng hoảng, đừng
hoảng, với tốc độ tu luyện hiện tại của ngươi sẽ không có vấn đề gì,
cùng lắm người chịu thiệt một chút."
Ân Thần sắp tức chết vì giọng điệu nói chuyện không đau eo của Quy Tắc!
Nhưng thật là mơ mộng hão huyền khi để Quy Tắc không có tình cảm - độc thân
từ trong bụng mẹ - này cảm nhận được sự lo lắng và xót xa giữa những
người yêu nhau, Ân Thần chỉ có thể vừa mắng nó vừa gấp gáp chạy nhanh,
để bạn trai thiếu chịu thêm đau đớn.
Tại lãnh thổ nước Gia, bên ngoài thung lũng Lạc Yến, nơi đóng quân của ba mươi vạn quân Chu.
Trời đã chạng vạng tối, ánh chiều tà lúc mặt trời lặn hôm nay đặc biệt u ám và thê lương, giống như một điềm báo xấu.
Trong soái trướng, rất nhiều tướng lĩnh cấp cao tụ tập, tất cả đều đứng ngồi
không yên sắc mặt hoảng sợ, không khí như căng như dây đàn, chỉ cần thêm một chút sức nữa là sẽ sụp đổ hoàn toàn!
“Vương gia ở đâu!” Lý
Tất chạy suốt đêm từ chiến trường bên cạnh đến, xoay người xuống ngựa,
trên người đầy máu và mồ hôi, mọi người đều sôi nổi đứng lên gọi tướng
quân. Hắn mặc kệ, chỉ tùy tiện túm lấy một người: “Ung vương thế nào
rồi!”
Người nọ run rẩy trả lời: “Ở trong phòng, Ung vương bị một
mũi tên bắn trúng ngực. Tình hình nguy cấp. Các ngự y của triều đình
đang thảo luận cách rút mũi tên ra!”
Lý Tất nghiến răng đẩy hắn
ra, sải bước vào phòng trong, vừa đi vừa hỏi: “Võ công của vương gia vô
song thiên hạ, lại ở giữa chúng quân, sao có thể gặp phải chuyện này!”
“Là Xuyên Vân Trọng Tiễn." Phó tướng nói với vẻ đau buồn và phẫn nộ: “Quốc
bảo của nước Tề - Xuyên Vân Trọng Tiễn, không biết làm sao lại xuất hiện trong tay Gia quân, hôm nay hai quân đối đầu với Gia quân thất bại thảm hại, đại tướng Tiêu Cảnh của nước Gia một đao phá trận, vương gia khâm
phục hắn kiêu dũng lại trung tâm, tự mình chiêu hàng, Tiêu Cảnh giả vờ
đầu hàng, khi đến gần lại lấy Trọng Tiễn muốn đâm vương Gia, vương gia
còn có vết thương cũ trong người nên tránh không kịp, chịu đựng trở về
soái trướng liền rơi vào hôn mê”
Còn chưa dứt lời, cảnh tượng trong phòng cũng đã bày ra trước mắt mấy người.
Ngự y mồ hôi đầy đầu thấp giọng thảo luận cái gì đó, bên cạnh bếp lửa than
hồng còn có một chậu máu, trên chiếc ghế dài bằng gỗ bọc da hổ nằm một
nam nhân trẻ tuổi mặc áo giáp đã cởi ra một nửa. Dung mạo hắn tuấn mỹ
lại tái nhợt như tuyết, trên ngực cắm Trọng Tiễn nhìn thấy mà ghê người, máu phun ra nhuộm đỏ cả lớp băng dày quanh người.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Lý Tất lập tức đỏ lên: “Tại sao chưa rút mũi tên ra?!”
Các ngự y trong triều nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống: "Lý tướng quân, xuyên Vân Trọng Tiễn là do nước Tề dùng vẫn thiết bí bạc chế tạo theo phương
pháp cổ xưa, là mũi tên lợi hại bậc nhất thiên hạ, mũi tên bình thường
còn lâu mới sánh được. Mũi tên này hiện đang cắm xiên vào ngực Ung
vương, nó đã đâm sâu vào xương lại gần phổi. Ta e rằng nếu chúng ta di
chuyển tay cầm của mũi tên một chút thôi, đầu của mũi tên sẽ đâm thủng
tim phổi vương gia, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu! Thật sự không dám rút ra!”
Lý Tất run lên tại chỗ, hung tợn nói: “Vậy phải làm thế nào! Chẳng lẽ cứ mặc cho vương gia như vậy! Ngay cả các ngươi cũng
không dám rút ra, trên đời còn có ai dám rút ra?”
Các ngự y trong triều đều nhìn về phía Khương ngự y cầm đầu, ông ta do dự một chút rồi
thở dài: "Lý tướng quân, y thuật của sư huynh Ngô Đạo Tử hơn hẳn ta. Mấy năm nay du lịch tứ phương nổi danh là thần y, bây giờ chỉ có hắn rút
mũi tên mới có thể có một tia hy vọng, ta đã để chim bồ câu đưa thư cho
hắn, hắn đã hứa sẽ đến càng sớm càng tốt, có lẽ chỉ trong vài ngày
tới..."
Lý Tất nhìn Ngụy Nguyên Hành hơi thở thoi thóp trên
giường gỗ, cười khổ nói: “ Thương thế hiện tại của Ung vương, làm sao có thể trụ được đến mấy ngày?”
Khương ngự y và những người khác chỉ có thể im lặng.
Nếu mũi tên không được rút ra, Ung vương còn có thể giữ được chút hơi tàn,
nhưng một khi mũi tên được rút ra, việc xuyên tim băng huyết gần như là
chắc chắn mười phần!
Bất kể là vì lý do gì, Ung vương chết ở trên tay bọn họ đã không phải là chuyện bọn họ có thể lấy cái chết để tạ
tội, mà là toàn bộ cửu tộc sẽ bị liên lụy! Dù là về công hay tư, bọn họ
cũng không dám rút mũi tên này!
Lý Tất cũng hiểu điều này. Hắn
đau đớn nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, lạnh lùng nhìn Khương ngự
y: "Vương gia là trụ cột của nước Chu, là trời của nước Chu! Ta không
hiểu y thuật, không biết khi nào nên hay không nên rút mũi tên, nhưng ta biết, nếu bầu trời nước Chu sụp đổ, tất cả chúng ta đều chết không đáng tiếc!”
Khương ngự y sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Ý
của Tướng quân ta đã hiểu, ta đã dùng bí dược tục mệnh cho vương gia,
cầm cự thêm một đêm nữa, nếu ngày mai sư huynh ta không tới kịp, ta sẽ
rút tên vì vương gia."
Lí Tất nhắm mắt lại, cuối cùng nhìn Ngụy Nguyên Hành đang nằm trên giường gỗ, hạ quyết tâm xoay người nhanh chóng rời đi.
Mấy năm nay nước Chu nhỏ bé đột nhiên nổi lên, từ một quốc gia yếu ớt suy
tàn trở thành một trong những bá chủ của thiên hạ, đều là nhờ có Ung
vương như Định Hải Thần Châm uy hiếp, bây giờ Ung vương ngã xuống, kẻ
thù bên ngoài như hổ rình mồi sẵn sàng tấn công, hắn phải vì vương gia
giữ vững trận chiến, hắn muốn trấn thủ ở phía trước chờ vương gia tỉnh
lại!
Nghe thấy âm thanh loáng thoáng của Lý Tất bên ngoài để cho
các tướng sĩ giải tán, các ngự y ở trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt trầm
trọng.
“Khương ngự y, việc này...
“Đêm nay ta và Hồ ngự y, Lưu ngự y ở lại, những người khác đi lật xem sách cổ tìm xem có phương
pháp hữu dụng nào không” Khương ngự y nhìn về phía giường gỗ, thở dài
một hơi nặng nề, nói với giọng điệu gần như tuyệt vọng: “Chỉ mong ông
trời mở mắt... Để Ung vương có thể sống sót sau tai nạn này..”
Màn đêm buông xuống từng chút một, rất nhiều người trong đại doanh quân Chu cả đêm không ngů.
Trong soái trướng, các ngự y bận rộn đến đêm khuya, những dược liệu và phương thuốc tốt nhất lần lượt được chất thành đống, nhưng sinh mệnh của Ung
Vương vẫn dần lụi tàn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Khương ngự y..” Canh sâm cuối cùng còn chưa kịp đổ vào, các ngự y cũng đã cố
hết sức rồi, Hồ ngự y nhìn về phía Khương ngự y, run giọng nói: "Cứ tình huống này, Ung vương chỉ sợ là... Sợ là đêm nay cũng..." Những lời bất
kính còn lại đều bị ông ta nuốt vào trong miệng, nhưng ai cũng biết rõ.
Khương ngự y nhìn về phía giường gỗ.
Vị này từng làm uy chấn thiên hạ bằng thủ đoạn cùng chiến tích quân sự của mình, bậc vương giả uy nghi tứ phương trị vì nước Chu với tư cách là
Nhiếp chính vương, giờ đang nằm đó với hơi thở mong manh, ngực bị Trọng
Tiễn xuyên thủng, mỗi lần phập phồng đều có máu trào ra thấm đỏ cả băng
gạc, thấm ra cả giường, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất nhìn thấy
mà ghê người.
Khương ngự y ngẩng đầu lên, nhắm mắt khàn khàn nói: “Đợi thêm một canh giờ rồi rút mũi tên ra."
Đồng hồ cát tự chảy xuống, một canh giờ chậm như trăm năm, nhưng dường như chỉ trong một cái chớp mắt.
Ngay khi Khương ngự y nặng nề đứng dậy, một bóng đen chợt lóe lên như một
bóng ma bên ngoài lều, tất cả ngọn nến trong lều đều vụt tắt ngay lập
tức.
"Ai?"
“Có thích khách!”
Các ngự y hoảng sợ,
lính canh đứng ngoài lều lập tức xông vào, lúc này một luồng sáng đỏ rực chiếu sáng cả căn lều, mọi người kinh ngạc nhìn thì thấy Ung vương đang bị thương nặng sắp chết, trên người xuất hiện một con tiểu tuyết hồ từ
trong hư không.
Màu lông bóng loáng và thuần khiết hơn hơn tuyết, tứ chi giống như đạp lửa mà đi, sáu cái đuôi lông tơ xoã tung, uyển
chuyển duỗi ra đung đưa phía sau như tước bình.
Đôi mắt của nó
trong trẻo như nước, trong sáng mà thuần tịnh, phảng phất như có thể
trực tiếp nhìn thấu lòng người, khiến cho mọi âm u đen tối không nơi nào có thể che giấu. Tất cả mọi người đều sững sờ, bóng người hỗn loạn
trong soái trướng cũng im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, mới có người hoảng hốt lẩm bẩm nói: "Đây là... Tuyết Hồ Yêu Linh sao...?”
Nếu thực sự có Yêu Linh trong truyền thuyết phù hộ cho nước Chu thịnh vượng, chỉ sợ cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Mọi người còn đang chìm đắm trong kinh hãi thì nhìn thấy Lục Vĩ Tuyết Hồ giơ chân trước nhẹ nhàng ấn vào ngực Ung vương.
....Dừng lại!
Đồng tử của Khương ngự y co rút lại, gần như muốn hét lên, nhưng ông ta kinh ngạc nhìn vết thương cực kỳ nguy hiểm không vì động tác của nó mà chảy
máu như nước trút, ngược lại máu vẫn không ngừng trào ra ngược lại đọng
lại.
Khương ngự y không thể tin được, thậm chí còn thô lỗ dụi mắt, tin chắc những gì mình nhìn thấy không phải ảo giác.
Những gì tiếp theo là một sự sung sướng dâng trào!
“Ung vương được cứu rồi, Ung vương được cứu rồi!”
Một tiếng này đánh vỡ không khí đang đông đặc, mọi người hai mặt nhìn nhau, lo lắng cùng mong mỏi quỳ xuống.
Trong ánh mắt tha thiết của mọi người, Tuyết Hồ chậm rãi lắc lắc cái đuôi,
bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, sau khi định thần lại phát hiện bản thân
thế nhưng đã ở bên ngoài lều trại.
“Cái này.”
“Sao ta lại..”
“Tại sao lại như vậy..."
Khương ngự y nhìn soái trướng nhuộm đỏ ánh đèn, hít sâu một hơi.
Bây giờ chỉ mong dưới sự phù hộ của Tuyết Hồ Yêu Linh thực sự có thể mang lại kỳ tích.
Bên trong soái trướng, Ân Thần nhìn Ngụy Nguyên Hành sắc mặt tái nhợt như giấy, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Này, ngươi đừng khóc." Đứa nhỏ ngốc không tim không phổi đau lòng lên cũng
làm người khác nát tâm, Quy Tắc lập tức hoảng sợ: “Không chết được,
ngươi đừng lo lắng, sau này loại chuyện này sẽ còn nhiều hơn... Không
phải, ý của ta là muốn cứu rất dễ dàng, quá mấy ngày nữa là có thể tung
tăng nhảy nhót."
Ân Thần sắp bị Quy Tắc thối tha này làm cho tức chết rồi, khịt mũi khàn giọng nói: “Cứu như thế nào?”
Trước đây Quy Tắc phải nói vài câu BB trêu chọc, nhưng lần này nó rất dễ nói
chuyện, tuy rằng nội dung lời nó nói thực hung tàn: “Cắt một cái đuôi
tục mệnh cho hắn, đuôi của Cửu Vĩ Hồ là thần dược, cho dù chỉ còn lại
nửa hơi tàn cũng có thể cứu được”
Ân Thần không chút do dự kéo một cái đuôi, dùng hàm răng hung hăng cắn đứt.
Cốt nhục chia lìa, máu bắn tung tóe khắp nơi, vẻ mặt của Ân Thần vặn vẹo
đau đớn trong giây lát, nàng nôn nóng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Kéo mũi tên, cắm cái đuôi vào trái tim hắn ngay lúc mũi tên được rút ra."
Ân Thần mím môi, nắm lấy nửa mũi tên Trọng Tiễn lộ ra trên không trung rồi dùng một lực tàn nhẫn rút nó ra. Cùng với một tiếng gần như không thể
phát hiện, tiếng kêu đau đớn của nam nhân quen thuộc, máu tanh ngọt phun đầy mặt nàng, nàng nhanh chóng nhét chiếc đuôi đứt lìa của mình vào lỗ
máu đáng sợ trong ngực hắn.
Gần như ngay lập tức, chiếc đuôi
nhung trắng như tuyết biến thành ánh sáng huỳnh quang và tan vào trong
da thịt, trái tim gần như ngừng đập bắt đầu nhảy trở lại, da thịt nhanh
chóng sinh trưởng, xương cốt đứt gãy cũng lành lại.
Nhìn thấy
cảnh này, Ân Thần rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngậm lấy miếng
gạc, nhẹ nhàng đắp lên ngực hắn rồi từ từ nằm cạnh cổ hắn.
Ngàn dặm bôn ba, nỗi đau đứt đuôi, nhưng ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy không là gì cả.
Nàng lặng lẽ lắng nghe nhịp thở lên xuống dần dần của hắn, duỗi bàn chân mềm mại như bông áp lên mặt hắn, nhẹ nhàng lau mồ hôi và máu đọng lại trên
mặt hắn.
Tám năm trôi qua, thiếu niên non nớt ngày nào giờ đã trưởng thành thành một thanh niên cao lớn cường tráng.
Mày kiếm nhập tấn, mặt mày sắc bén, mi tâm nhíu chặt trong lúc hôn mê giống như một bức bình phong xanh ba thước treo nơi đại điện, uy nghiêm lạnh
lùng, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Ân Thần nhìn hắn, đệm
thịt lau đi đôi mày cau lại của hắn, thân thể chậm rãi dịch qua, nhẹ
nhàng buông xuống một nụ hôn trên mặt hắn.
Đó là một cái chạm nhẹ nhàng như bông tuyết, nhưng lại làm chấn động nam nhân vốn luôn an tĩnh hôn mê.
Đầu ngón tay của hắn bắt đầu run lên, hơi thở dần trở nên gấp gáp, mí mắt
nhắm nghiền khẽ nhúc nhích, giống như đang giãy giụa tuyệt vọng muốn
tỉnh lại.
Ân Thần giật mình, sợ hắn động đến miệng vết thương,
càng cọ vào cổ hắn, đuôi hồ ly quấn lấy cánh tay hắn: “Ta ở đây, ngươi
đừng lo lắng, ta không rời đi.”
Nàng thì thầm bên tai hắn hết lần này đến lần khác, nam nhân theo bản năng nắm lấy một cái đuôi nhung,
như thể hắn đã nhận được một sự bảo đảm nào đó, lúc này mới dần bình
tĩnh lại.
Ân Thần nghẹn ngào một tiếng.
Thật là khổ a.
Thuận theo Quy Tắc, thuận theo thiết lập nhân vật, thuận theo mạch phát triển của vị diện, ở trong Thiên kiếp, duy nhất không thể thuận theo trái tim của mình.
Nhưng dù khổ đến đâu, cũng muốn tiếp tục kiên trì.
Nàng cuộn tròn cơ thể ghé vào bên người hắn giống như thiên nga quấn cổ tương triền, hoạn nạn nâng đỡ, không thể tách rời.