—— Vị đã từng khống chế quyền lực tối cao của Mật đảng và tộc đàn, tượng trưng cho vô thượng quyền uy của Huyết tộc, mà nay đã
ngủ say hơn hai trăm năm, Ventrue nữ vương Augustus!
Tỉnh lại, ngài ấy tỉnh lại khi nào!
Không phải nói……. không phải nói nữ vương sẽ ngủ say vĩnh viễn sao!
Chúng không dám tin, nhưng sau đó, theo giọng nói của cô, một ý nghĩ còn đáng sợ hơn tràn ngập trong tâm trí.
Nữ vương tỉnh lại, mà chúng, lại trước mặt cô, đang lén giết ca giả của cô?!
Giết ca giả, đó là không thể tranh luận, là thâm thù đại hận không
chết không ngừng,càng huống chi, đó là nữ vương a!
Phản ứng cơ thể nhanh hơn ý thức, cả đám quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
Cô cầm quyền trượng, dùng lực đi xuống, tàn nhẫn đập lên nóc xe, những hoa văn huyền diệu phức tạp lan tràn trên mặt đất, đột
nhiên từng kẻ từng kẻ phía xa tự bốc cháy, trong tiếng la hét hóa thành tro tàn.
—— Huyết tộc tôn ti rõ ràng, mạo phạm thượng vị giả, sẽ bị hình liệt hỏa thiêu thân.
Ân Thần duỗi tay ra, cuối cùng Huyết tộc cấp bậc cao nhất bay
thẳng tới trước mặt cô, dưới uy áp của cô nhanh chóng quỳ
xuống.
Cô lạnh lùng nói: “Là ai cho các ngươi đến đây?!”
Thiên tính của Huyết tộc làm cho hắn không cách nào nói dối huyết
thống cao hơn, hắn vừa mở miệng vừa muốn nói, bỗng mở to mắt,
cả người nổ tung hóa thành tro bụi.
Trong mắt Ân Thần hiện lên tia lạnh lẽo.
“Tốt, rất tốt.” Cô cười lạnh một tiếng, vươn tay cầm quyền trượng,
đột nhiên viên huyết ngọc cực lớn được khảm ở quyền trượng phát
ra một luồng sáng mạnh, cô cầm quyền trượng, dùng sức chấn
động thật mạnh xuống mặt đất.
Có những sóng âm cổ xưa
vô hình tấu vang trong đêm tối hắc ám, giống như tiếng chuông vượt
qua ngàn năm từ từ truyền vang.
Một
Huyết tộc, chỉ có một ca giả, ở trong biển người mênh mông, e
rằng cả đời cũng sẽ không gặp được, nhưng một khi gặp được,
đó chính là sự tồn tại vĩnh viễn không thể rời bỏ của họ!
Cô nói, anh là ca giả của cô.
Anh là sự tồn tại độc nhất vô nhị của cô!
“ Ngươi cười cái gì!” Nữ vương kiêu ngạo dường như đột nhiên bị
chọc giận: “Ngươi rất đắc ý, đắc ý có thể nắm giữ ta? Không có khả năng, ngươi cũng chỉ là con mồi của ta, từ trước đến nay
chưa từng có đạo lý thợ săn bị con mồi dắt mũi! Tôn nghiêm của Ventrue chí cao vô thượng, không ai có thể vượt qua, cho dù là
ngươi cũng thế!”
“Tôi không đắc ý.” Bạc Chi Chu dùng ngón
tay chống mũi, cố gắng kiềm chế ý cười không làm nữ vương xù
lông tức giận, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn không che giấu được ý
cười dịu dàng như nước: “Chỉ là tôi rất vui, vui vì tôi rất
quan trọng đối với em, em sẽ không nỡ vứt bỏ tôi.”
Ân
Thần hơi sửng sốt, nghe anh tiếp tục nói: “Người thân của tôi
đều cho rằng tôi là quái vật, quả thật tôi nghĩ mình cũng là
kẻ không bình thường, cũng chỉ có em không sợ tôi, ruồng bỏ tôi,
cho nên nếu em cũng vứt bỏ tôi, vậy tôi thật sự không biết,
mình còn có giá trị sống gì nữa.”
Sắc mặt anh nhợt
nhạt, không thấy rõ được nỗi buồn tủi thân, nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy một loại tự chán ghét bản thân và
tuyệt vọng thấu xương.
Ân Thần mím môi, nhìn thẳng phía
trước, lại nói: “Có thể có được sự coi trọng của ta, ngươi đã là người may mắn trong hàng tỷ người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho phép ngươi ở lại bên cạnh ta, cho ngươi sự
che chở và sủng ái.”
Ừm, tuy trải qua một chút rắc rối, nhưng lặng lẽ hóa giải lúng
túng khi gặp lại, Ân Thần cảm thấy vẫn rất tốt.
Vào phòng, cô trực tiếp ngồi trên sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô đang đợi bộ hạ cũ của mình, quyền trượng Huyết tổ vang lên, bọn họ chắc chắn sẽ đến bái kiến cô trước.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
Nhưng Bạc Chi Chu lại hiểu lầm.
“Hôm nay em, có vẻ như rất vất vả…..” Anh khẽ cụp mắt xuống, chậm rãi cởi nút cổ áo ra: “Có cần hay không…….”
“Không cần!” Ân Thần nhớ lại khi đó mất khống chế, theo bản năng quát
lên: “Không nên làm động tác ám thị như vậy ở trước mặt Huyết
tộc!”
Ý định ban đầu của cô là suy xét vì Bạc Chi Chu,
nhưng có lẽ giọng điệu của Ân Thần quá nghiêm khắc, uy nghiêm,
khiến Bạc Chi Chu coi đây là quở trách.
Ân Thần thấy Bạc Chi Chu giật mình, chợt nhàn nhạt cười khổ một tiếng, cúi đầu nói: “Đã biết.”
Mẹ nó!
Ân Thần hận không thể tự tát chết chính mình!
Nhân thiết chết tiệt này! Nhìn bạn trai đau lòng, cô thật hận không thể xông lên đi ôm anh ôm ấp hôn hít nâng lên cao!
Nhưng mà hình tượng không thể sụp đổ! Làm sao nữ vương Ventrue thống
trị Huyết tộc nghìn năm tối thượng lại xin lỗi! Làm sao có
thể vì cảm xúc của một nhân loại yếu đuối mà nhìn trước ngó
sau! Ngay cả khi người đó là ca giả mà cô mới phát hiện ra.
Lúc Ân Thần không biết nên làm như thế nào, Bạc Chi Chu đã buông
tay, để lại một câu tôi đi xử lý công vụ, liền đi lên lầu.
Ân Thần trơ mắt nhìn hình bóng anh rời đi, nhịn không được vừa
định gọi anh lại, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến năng lượng dao động mãnh liệt.
Làm cho một vị thân vương đời thứ năm, Aure cũng nhìn cô chờ mong.
“ Ngô tỉnh lại mấy ngày nay, xem các người thống lĩnh tộc đàn
rất tốt, sau này tất cả như thường là được.” Ân Thần đưa tay
đỡ Kevin và Aure lên: “Giao tộc đàn cho các ngươi, ta rất yên tâm.”
Aure hổ thẹn nói: “Chúng thần vẫn không phụ sự mong đợi của vương,
quản thúc không đủ nghiêm ở phương Đông, lại có kẻ to gan chọc
giận ngài.”
“Bọn họ không nhằm vào ngô, mà là ca giả của
ngô, chúng xem thường giới luật, miệt thị khế ước với Thánh đình,
tự tiện nhúng tay vào thị phi nhân tộc, suýt nữa dẫn đến thảm
họa! Tuyệt đối không được mặc kệ!” Ân Thần lạnh lùng nói: “Từ
hôm nay trở đi, triệu tập tộc đàn Mật đảng, điều tra kẻ chủ mưu phía sau, Ngô ngược lại muốn xem xem, là ai tùy ý càn rỡ như
vậy!”
“Vâng!”
Kevin: “Thần sẽ phái hai người đến bảo vệ sự an toàn cho ca giả của ngài.”
“Không cần, anh ấy do ngô tự bảo vệ.”
Kevin và Aure liếc nhìn nhau, biết ý nghĩa của ca giả đối với Huyết tộc, cũng không cưỡng cầu: “Vâng.”
Trong phòng sách tầng hai, Bạc Chi Chu nhìn hình ảnh tầng một hiển thị trên màn hình máy tính, vẻ mặt ảm đạm.
Nhất là khi Ân Thần mỉm cười vỗ vai Kevin, khi Kevin ngẩng đầu đáp
lại với vẻ ngưỡng mộ và vui mừng, anh mím môi, trong mắt hiện
lên vẻ u ám.
Cô là duy nhất của anh, nhưng cũng là vua của rất nhiều người.
Nghĩ bao nhiêu, muốn cô thành một mình của anh, để trong lòng và trong mắt cô, cũng chỉ có thể nhìn thấy anh!
Anh nhìn máu đó
khá lâu, nhắm mắt lại, xoay người vào phòng tắm. Nhóm người
Kevin rời đi, sắc trời đã muộn, Ân Thần cũng không quấy rầy
Bạc Chi Chu, chỉ có thể trở về phòng của mình.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, cô đi làm với Bạc Chi Chu.
Bạc Chi Chu sắp xếp thân phận thư ký cho cô, bàn làm việc cũng sắp xếp ở trong văn phòng của mình.
Nữ vương Ventrue đương nhiên sẽ không làm công việc của thư ký, trên
thực tế, từ rất lâu cô đã không làm bất cứ công việc gì,
những công việc bình thường đó đều có Kevin đến thu xếp, cô là đời thứ tư duy nhất của Huyết tộc, tồn tại như một vị vua,
đã sớm là kẻ bề trên chế định quy tắc, kinh sợ bốn phương, là lãnh
đạo tinh thần, sự tồn tại có ý nghĩa giống với quyền trượng Huyết tộc.
—— Anh có thấy quyền trượng nhà ai còn phải sắp xếp lịch trình hội nghị à?
Cho nên mỗi khi có thư ký hành chính, giám đốc và các lãnh đạo
cấp cao của tập đoàn vào văn phòng mời Bạc Chi Chu ký văn
kiện, đều nhìn thấy cảnh tượng vị thư ký mới kia nhắm mắt
nghỉ ngơi, hoặc là lật sách xem tin tức.
Không thể không
nói, lớn lên xinh đẹp chính là có ưu thế, nếu người khác làm
như vậy, sẽ bị cả tập đoàn chỉ trích không làm việc đàng
hoàng, ôm đùi thượng vị, nhưng nhìn gương mặt diễm lệ lại uy nghiêm
của Ân Thần, cả người khí thế bá liệt ung dung kia, thậm chí
ngay cả tư thế lúc nghỉ ngơi cũng tao nhã cao quý làm cho người ta không dám khinh nhờn, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy dường như tổng giám đốc Bạc lãnh đạm nhã nhặn của họ mới
là người bị bao bọc!
Chị đại không làm việc có thể gọi
là không có việc gì sao?! Đó gọi là tùy ý! Đó gọi là hào
phóng! Đó gọi là……. Dù sao quả thật cũng là không làm việc.
Nhưng không làm việc có liên quan gì chứ! Cô có thể hoàn toàn hòa giải không khí trong văn phòng!
Nghĩ lại mỗi lần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tổng giám đốc Bạc
dịu dàng quyến luyến nhìn khuôn mặt của người đẹp; nghĩ lại
khi tổng giám đốc Bạc nhíu mày muốn phát hỏa, lại vô thức
liếc nhìn xem có ầm ĩ tới người đẹp hay không….
Từ trước
đến nay văn phòng tổng giám đốc là khu vực cao áp tử thần, không
biết từ khi nào đã tản ra mùi ngọt ngào của thức ăn cho chó.
Rất nhiều tinh anh mặt lạnh cấp cao ngoài mặt bình tĩnh, sau lưng
đã thành lập vô số nhóm nhỏ bắt đầu điên cuồng yy rạp nhỏ
của hai người!
Ân Thần hoàn toàn không biết gì về tất
cả những chuyện này, cô vì bảo vệ sự an toàn của bạn trai mà
tận tâm tận lực, ngoại trừ lúc Bạc Chi Chu đi vệ sinh có thể
nói là như hình với bóng.
Cho đến ngày hôm nay, sắc mặt
Kevin nặng nề báo cáo: “ Vương, vừa nhận được tin, không biết
vì nguyên nhân gì mà phong ấn ở cấm địa dần dần nới lỏng.”
Vẻ mặt Ân Thần nghiêm trọng.
Bạc Chi Chu họp trở về, thấy Ân Thần đứng bên cửa sổ sát đất, vòng ngực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay cô mặc một thân váy đen, bên hông váy đính đóa hoa Bỉ Ngạn
nở rộ bằng hồng ngọc, nhìn từ phía sau, loại mê hoặc quyến
rũ trí mạng đó đủ khiến người ta nghẹt thở.
Đây là anh chọn vì cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy này, anh biết, cô mặc lên chắc chắn rất đẹp.
Ân Thần nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, đi lên nói: “Ta
có việc cần phải trở về một chuyến, ta sẽ để người đáng tin
ở lại bảo vệ ngươi.”
Bạc Chi Chu chợt cứng đờ.
Anh khống chế không để lộ ra vẻ mặt méo mó của mình, chậm rãi
ngồi trên ghế văn phòng, không nói tốt hay là không tốt, chỉ
thản nhiên nói: “Tôi cũng không có tư cách ngăn cản em, không
phải sao.”
Ân Thần cau mày nhìn anh.
“Cấm địa Huyết tộc xảy ra chuyện, ta cần phải trở về xem thử.” Nể tình anh
là ca giả của cô, nữ vương miễn cưỡng hạ mình giải thích nói: “Ta sẽ mau chóng quay lại.”
Cô cho rằng Bạc Chi Chu nghe
xong sẽ cao hứng một chút, nhưng anh cũng không có, anh chỉ cười cổ quái: “Dẫn theo hai người đàn ông kia, tên là Aure và Kevin
phải không?”
Ân Thần không hiểu lý do tại sao: “Họ là con
của ta, là thuộc hạ đắc lực nhất của ta, đương nhiên ta phải
dẫn theo họ.”
“Đúng vậy, họ là con do chính em tự mình sơ ủng, mới là người đồng hành của em nhiều năm, được em vô cùng
tín nhiệm và để tâm.” Bạc Chi Chu tự giễu cười, lại thu hết
tất cả biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Ngài muốn đi thì đi, tôi ở
đây không có gì phải lo lắng.”
Nữ vương nhìn anh một hồi lâu, trong lúc
đó lại nhíu mày, giống như là đang do dự có nên giáo huấn cho
loài người bị làm hư này, dám cau có nổi giận với nữ vương hay không, nhưng cuối cùng, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đến cố chấp
của anh, lại thầm thở dài.
Lông mày của cô hoàn toàn
giãn ra, giống như là nghĩ thông suốt điều gì đó, điều này làm cho bộ dáng của cô đều trở nên thoái mái hơn, mang theo ý cười dịu dàng, ấm áp.
“Ngươi luyến tiếc ta, hay là ghen vì Kevin họ?” Cô hơi cong môi, đột nhiên cúi người, hôn lên khóe môi anh một cái.
Bạc Chi Chu khẽ run lên, hơi ngạc nhiên nhìn cô.
—— Có lẽ anh cho rằng, cô sẽ cười lạnh quở trách anh.
“Thật đáng yêu.” Cô cười nhẹ: “Được rồi, ca giả của ta, ta thu lại
những lời nói lúc đầu, cho dù ngươi không đủ ngoan ngoãn, không
đủ nghe lời, ta cũng vẫn vì ngươi mà rung động.”
Lời ngon tiếng ngọt đến bất ngờ, Bạc Chi Chu chỉ mím môi nhìn cô, dường như vẫn không dám tin.
“Nếu là ghen tuông, vậy cũng không cần, họ là đứa con ta dốc vô số
tâm huyết, là tâm phúc ta tín nhiệm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây, bạn đời của ta, có thể khiến trái tim mục nát của ta
đập lên một lần nữa, chỉ có một người.” Trong ánh mắt sâu
thẳm của cô phản chiếu gương mặt của anh, nhu tình của vương
giả có thể khiến người ta chết chìm trong đó, cô nói: “Không ai
có thể chống cự sự an bài của số phận, ta phải thừa nhận, ta
thua, nhưng cho dù mất đi oai phong của đế vương, ta vẫn muốn nói
cho ngươi biết, Bạc Chi Chu, ta vì người mà mê muội.”
Ngực có cái gì đó đang dâng trào, Bạc Chi Chu bình tĩnh nhìn cô, khàn
giọng nói: “Em không phải đang dỗ dành tôi đấy chứ.”
Phản ứng của Ân Thần là hôn anh một cái.
Vành tai của Bạc Chi Chu nháy mắt đỏ lên.
“Mà nếu ngươi luyến tiếc ta…..” Ân Thần tiếp tục nói, nhướng mày:
“Vậy thì đi với ta, chỉ cần ngươi nỡ buông công việc của mình
xuống.”