Do cơn sốt của Lâm Hổ nên đường về đã được tính toán từ trước đã có thay đổi, Tây Tư Diên từ con đường lầy lội gập ghềnh lái vào một phòng khám
chuyên khoa điều trị vô sinh.
Phòng khám này tạo hình đặc biệt,
địa chỉ đặc biệt, khắp nơi lộ ra vẻ thê lương rách nát, sau tận thế
hoang vu không người dọn dẹp, không cần thêm filter cũng có thể trực
tiếp cho lên phim kinh dị.
Cũng vì xa xôi khó tìm nên từ cách mấy cây số đã thấy được quảng cáo của phòng khám, vách đất cũng không tha,
trên poster quảng cáo là hình ảnh ba cô y tá xinh đẹp đang ôm một đứa bé oe oe khóc, phía sau là hình ảnh hai vợ chồng khóe mắt rưng rưng dưới
làn gió xuân, trên đầu hi vọng, dưới chân chúc phúc, phía sau là hàng
chữ rực rỡ màu vàng: "Khám vô sinh đi về phía trước 500m, quẹo trái
300m, tiếp tục quẹo phải 100m."
"Cuối cùng là từ 5000m đến
4000m... Đến 500m, thật không dễ dàng!" Tiêu Tê không quan tâm đến âm
lượng của mình càn rỡ lớn tiếng hét lên với người đàn ông ngồi phía
trước, động cơ xe máy ồn ào nổi lên cát bụi, một hàng dài zombie thưa
thớt bị bỏ lại phía sau vài mét nhấp nhô liên tục.
Ban đầu Tây Tư Diên lái xe vẫn cẩn thận từng li từng tí, bị zombie quấy rầy cũng dừng
lại ngay để giải quyết nhưng càng về sau số lượng zombie quá nhiều, quá
đến gần bệnh viên mật độ càng thêm dày đặc, anh dứt khoát chạy đến tốc
độ tối đa bất chấp chạy thẳng.
Tiêu Tê từ đầu đến cuối đều không
đồng ý đi đường vòng đến một phòng khám không khõ tình huống, hắn nói
cũng chỉ là chuyện trong mười hai tiếng, Mèo Con chịu khó nhịn chút là
sẽ qua, kết quả vừa sờ trán Lâm Hổ suýt nữa bị nóng phỏng tay.
Lâm Hổ bắt đầu sốt, trực tiếp hôn mê từ bốn giờ chiều, không biết thấy ác
mộng gì mà vừa khóc vừa giãy dụa, sau một tiếng thì hôn mê hoàn toàn,
tai đỏ bừng màu hạt dưa không rút đi được, "... Thôi được rồi." Tiêu Tê
lòng còn sợ hãi, "Không phải lúc đầu anh cũng vậy à?"
"Anh vẫn khá hơn một chút." Tây Tư Diên nói rồi cúi thấp thân người, cơ thể như một cây cung chờ phát lực, "Ngồi vững."
Tiêu Tê nghe vậy siết chặt hai tay đang ôm eo Tây Tư Diên vững vàng bảo vệ
Lâm Hổ ở giữa lồng ngực và lưng của hai người. Lốp xe ma sát trên mặt
đất tạo ra âm thanh chói tai, Tây Tư Diên thắng mạnh bốc đầu xe trực
tiếp húc bay hai con zombie, sau đó quẫy đuôi xe một vòng rồi lao thẳng
vào cổng phòng khám dọc theo hàng rào sắt đã gãy.
So với trang bị sang trọng gồm phòng cấp cứu, căng tin, sân vườn... của bệnh viện Sơn
Loan thì cái phòng khám chữa vô sinh hiếm muộn này nhỏ như cái WC trong
khu biệt thự nhà giàu, chỉ có một tòa nhà ba tầng, hàng rào điện còn bị
bạo lực đụng gãy một miếng, một nửa kính cửa vào đã vỡ tung, một cánh
cửa khác bên cạnh không cánh mà bay, phòng khách tầng một hỗn loạn như
một nhà xưởng bỏ hoang bị nổ mìn, kính vỡ, gạch vụn, chậu cây thông
vương vãi khắp nơi.
Rất nhiều thi thể zombie nằm ngổn ngang trên mặt đất bị vùi lấp trong gạch ngói, trên người dính đầy bụi đất.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tây Tư Diên trực tiếp lái xe chạy thẳng vào quầy đăng ký trong bệnh viện, giày da hung hăng đạp trên mặt đất, thân xe
còn dư lực xoay tròn suýt nữa hất văng Tiêu Tê và Lâm Hổ ở phía sau lên
mặt đất.
Tiêu Tê chỉ ngất xỉu trước những loại xe có mui như ô
tô, tàu hỏa, xe tải, nhưng xe máy của đụng của Tây Tư Diên cũng khiến
hắn ói ra, hắn nhét Mèo Con đang tỏa ra hơi ấm giữa mùa lòng tên đầu sỏ
rồi vỗ ngực đi ra cửa nôn khan.
"Vẫn ổn chứ?" Tây Tư Diên hỏi một câu rất không có thành ý, anh tháo mũ bảo hiểm cho Lâm Hổ rồi sờ trán
nó, vẫn nóng phỏng tay như trước, nhìn phòng bệnh bốn phía xung quanh
Tây Tư Diên chợt mím môi, "Tiêu Tê..."
"Hả?" Tiêu Tê ngửa đầu
uống một hớp nước, mấy giọt nước dọc theo khóe môi chảy xuống lướt qua
quai hàm và cổ, xuống hầu kết rồi biến mất trong cổ áo màu trắng.
"Mấy thi thể này..."
Tiêu Tê lại ừ một tiếng, hắn đứng ở ngưỡng cửa theo tầm mắt của Tây Tư Diên
nhìn vào. Tây Tư Diên đưa lưng về phía hắn nhưng Tiêu Tê hoàn toàn có
thể tưởng tượng được ánh mắt bình tĩnh sắc bén của anh lúc này.
"Cạch."
Trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh súng lên cò, ánh mắt Tiêu Tê lóe lên, nháy mắt hai cây súng đã xuất hiện trong tay hắn, "Vừa chết không lâu." Tây Tư Diên hoàn toàn không nghe thấy âm thanh này, anh đặt Lâm Hổ lên
yên xe máy cảnh giác lấy mũi tên ra, "Ở đây có người."
"Nhất định có người." Tiêu Tê lời còn chưa dứt đã nhanh như gió chắn trước người
Tây Tư Diên, hắn giơ cao nòng súng nhắm thẳng về phía phát ra âm thanh.
Mái tóc dài màu bạc bị gió thổi chắn mất tầm nhìn được Tây Tư Diên nhanh chóng vén ra sau tai.
Tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ,
nếu không phải có dị năng thính lực tiến hóa lần hai Tiêu Tê sẽ không
thể biết được phương hướng chính xác của người ở trên tầng, "Hai
người..." Hắn thấp giọng thông báo cho Tây Tư Diên những tin tức mình
biết, "Một người có thể chất yếu kém, không phải, rất yếu, ở trong phòng nhưng không cử động. Một người khác cao trên 1m8, thân hình to lớn,
từng tòng quân... Ở hướng 11 giờ của anh, giờ cũng đang bất động."
Tây Tư Diên nhanh chóng nhắm mũi tên về hướng đó, lại nghe Tiêu Tê bỗng
nhiên nghiêm túc, "Hiện tại ở hướng ba giờ... Là người dị năng tiến hóa
tốc độ lần hai."
"Có ác ý không?" Tây Tư Diên hỏi, Tiêu Tê trầm
mặc một giây cũng không quay đầu lại, nói: "Làm sao anh biết được, nhưng đã mở chốt bảo hiểm trên súng."
"Nếu không có ác ý thì nói cho bọn họ biết nơi đây rất nhanh sẽ bị zombie bao vây, để họ biết lối còn tiết kiệm đạn."
"... Sao anh cảm thấy nếu chúng ta nói vậy có khi họ sẽ giận đến mức cho chúng ta mỗi người một viên đạn?"
Tây Tư Diên liếc hắn một cái, cất cao giọng, "Hello? Anybody here?" Giọng
thiếu niên người nước ngoài nói tiếng Anh còn chút trong sáng ngây thơ,
Tiêu Tê nháy mắt ra hiệu đi theo anh giả vờ đáng thương, "Có ai không?
Chúng tôi..."
Người đàn ông ở trên lầu đúng là bị họ gọi giật
mình, Tiêu Tê nghe tiếng nhận ra người kia vốn đang cẩn thận dán tai lên tường hiện đã chuyển thành sốt ruột đi qua đi lại, nòng súng của hắn di chuyển theo từng bước chân, chợt một bóng người quen thuộc xuất hiện ở
lối vào của thang cuốn bằng gỗ kiểu châu Âu trên tầng hai, "Lâm Tây, Tây Tư Diên?"
Nụ cười từ tốn bên môi Tiêu Tê biến mất thay vào đó là nụ cười tươi rói từ tận đáy lòng, "Đội trưởng Thẩm, sao anh lại ở đây?"
Thẩm Trạch Đồng cất súng lục vào túi đựng súng ở bên hông rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang, hai mắt đảo qua Tây Tư Diên tóc bạc mắt xanh diện mạo
đặc biệt và Tiêu Tê tướng mạo xuất chúng, trong mắt là xao động khó che
giấu, "Một lời khó nói hết... Không ngờ lại gặp được mọi người ở đây."
Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại tại thiếu niên đang nằm trên xe mô tô, Thẩm
Trạch Đồng bỗng trợn to mắt, "Mèo Con!" Anh gần như không khống chế được âm lượng của mình, không chút suy nghĩ dùng dị năng tốc độ chạy đến bên cạnh Lâm Hổ.
"Nó đang tiến hóa!" Tiêu Tê không ngờ Thẩm Trạch
Đồng lại phản ứng lớn như vậy vội vã vòng nửa bước giải thích với bóng
lưng kia, Thẩm Trạch Đồng đã đỡ nửa người trên của Lâm Hổ dậy, nghe vậy
liền tự tay sờ trán Mèo Con, nhưng mi tâm nhíu chặt vẫn không hề tha
lỏng, cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng tôi tới đây tìm
thuốc hạ sốt." Tây Tư Diên nói rõ mục đích đến, Thẩm Trạch Đồng nhướn
lông mày, ngón tay chỉ vào tấm biển treo trên cửa kính đã vỡ một nửa,
"Tìm ở phòng khám chữa vô sinh hiếm muộn?"
"..." Tiêu Tê cười vươn tay với anh, "Vậy còn anh, tới phòng khám vô sinh hiếm muộn chữa gì đấy?"
Thẩm Trạch Đồng đùa một câu cũng không còn hứng thú nhây với Tiêu Tê nữa,
anh thở dài nói: "Lúc đầu tôi đi trực thăng đến khu an toàn Tây Dương,
không ngờ cái thằng ngồi bên cạnh lại nghĩ quẩn mở cửa trực thăng rồi
nhảy xuống, kết quả cái cúc áo của y mắc vào thắt lưng của tôi... Tôi
chỉ kịp túm lấy cái dù đã bị kéo xuống..."
"..." Tiêu Tê nghe câu chuyện này suýt chút nữa vỗ tay vì nội dung kích thích, "Ai thế? Y bị cắn không?"
"Không, anh có tin không, là cãi nhau vì chuyện tình cảm..." Dù Thẩm Trạch Đồng có giỏi nhẫn nhịn đến mấy thì khi nhắc đến người này vẫn có chút oán
trách, "Điện thoại di động rơi xuống vỡ mất rồi, tôi đang nghĩ có thể
tìm thấy dụng cụ sửa chữa ở đây không."
"Ở đây chắc chỉ có dụng
cụ sửa lại nửa người dưới của anh thôi." Nụ cười bên môi Tiêu Tê vẫn
không biến mất, còn có khuynh hướng càng thêm mê người, "Tiện nhắc luôn, mấy phút sau sẽ có rất nhiều zombie dần dần tới, chuẩn bị ác chiến
chưa?"
Thẩm Trạch Đồng không cười nổi, anh cẩn thận phân tích lời Tiêu Tê, lại nhìn cái xe máy có tiếng động cơ không nhỏ, Tây Tư Diên
chuẩn xác nhận ra trong mắt anh thoáng lóe lên cảm xúc muốn đạp bay ba
người họ.
Một phút đồng hồ sau Tiêu Tê cõng Lâm Hổ và Tây Tư Diên đứng bên cạnh hắn cùng nhìn Thẩm Trạch Đồng xách xe máy lên tầng hai
như xách một con gà.
"Tiến hóa sức mạnh lần hai?" Tiêu Tê thử hỏi dò một câu, không ngờ Thẩm Trạch Đồng phóng khoáng gật đầu xác nhận,
anh đá văng thi thể con zombie vắt vẻo trên tầng hai dựng xe máy bên
tường, lúc này mới nhìn vào mắt Tiêu Tê chậm rãi nói: "Các anh có biết
thành quả nghiên cứu mới nhất của khu Đông Biện không?"
"Thuốc tiến hóa lần hai." Tây Tư Diên nhíu mày, "Có vấn đề?"
Thẩm Trạch Đồng gật đầu, "Đúng, là thuốc tiến hóa lần hai, chỉ cần người dị năng tiêm vào sẽ nhanh chóng sốt cao, sau hai giờ có thể tiến hóa lên
cấp hai. Thế nhưng tôi có một người bạn ở khu Đông Biện, khoảng thời
gian trước có gửi cho tôi một đoạn tin nhắn mã hóa... Từ sau lần đó
không còn tin tức gì nữa."
"Nói gì?" Tiêu Tê tiến lên một bước,
thuốc tiến hóa lần hai này nhất định có liên quan đến Ân Hách, Đông Biện tiến triển nhanh như vậy khiến hắn không thể không suy nghĩ liệu Ân
Hách có thật sự tiêu hủy tài liệu nghiên cứu của chị mình hay không, vậy chẳng phải Ân Hách đã nắm trong tay bí mất hắn có toàn bộ dị năng hay
sao?
Thẩm Trạch Đồng vừa mở miệng chuẩn bị trả lời phía sau bỗng
truyền đến tiếng bàn đổ, Thẩm Trạch Đồng vẻ mặt thống khổ nhìn như muốn
đập đầu vào tường, Tiêu Tê chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ sục sôi đuổi theo anh mở cửa vào nhà.
Gần vào đêm bên trong gian phòng trải
đầy ánh nắng chiều màu vỏ quýt, một người đàn ông gầy yếu ngã trên mặt
đất, trên trán chảy máu, Tây Tư Diên quay đầu nhìn về phía bức tường màu xanh trắng của bệnh viện, bên cạnh cửa có vết máu bắn tung tóe, người
đàn ông này đúng là muốn chết thật, không tìm được vật gì sắc bên nên
trực tiếp đập đầu.
Chỉ tiếc tâm chí kiên định nhưng không chết
được, Thẩm Trạch Đồng thăm dò hơi thở của người đàn ông, sau khi xác
nhận còn sống mới bất đắc dĩ để y nằm thẳng trên mặt đất.
"Nếu y
đã muốn chết, chờ lúc nữa zombie tới để y đi một vòng là được, nhất định sẽ chết đến mức xương cũng chẳng còn." Tiêu Tê khều mặt người đàn ông,
trên cổ và xương quai xanh gầy yếu vẫn có vết trầy do cành cây và đá
nhỏ, vết thương lộ ra ngoài không có dấu vết trông giống bị zombie cắn.
Thẩm Trạch Đồng rất không đồng ý mà lắc đầu, "Có thể cứu thì vẫn nên cứu,
Lâm Tây, tôi nhớ Tôn Bằng Phi nói miệng anh rất lợi hại, chờ lát nữa y
tỉnh anh thử khuyên nhủ xem sao?"