“Em nhớ ra chuyện tháng 11 có dịp gì quan trọng rồi đấy.”
“Ngày gì, nói anh nghe thử xem nào?” Khánh Minh vẫn còn dỗi lắm, nhếch mày nói.
“Ngày 16 có đúng không?”
“Thế là ngày gì?”
“Ờ thì, hôm ấy là thứ tư. Lớp em có hai tiết toán buổi chiều và không có học thêm với anh.”
Hạ Chi đáp xong liền phì cười.
Khánh Minh cau mày kéo tay Hạ Chi đến trước mặt mình rồi véo mặt cô bé: “Thì
ra là từ nãy đến giờ em giả vờ trêu anh đấy hả? Hay quá nhỉ? Em học ai
mà gan quá vậy hả?”
Còn học ai nữa, cái người hay trêu cô chứ ai.
Nhìn cái mặt tươi cười của ai kia một lúc, Khánh Minh thấy phát ghét làm sao.
Nghĩ vậy rồi người nào đó đột nhiên kéo tay con gái nhà người ta vào chân tường.
“Này, anh lôi em đi đâu thế?”
“Cho em biết như thế nào là lễ độ.”
Lần này không đợi người ta kịp phản ứng có người đã cúi đầu hôn lên môi người ta.
Hạ Chi giật mình theo phản xạ muốn đẩy Khánh Minh ra nhưng tay lại bị anh
nắm lấy, loay hoay một hồi thấy ai kia không phản kháng nữa, có người
hết sức tự nhiên dùng cả hai tay bưng lấy mặt con gái nhà người ta, hôn
người ta đến tối mặt tối mũi.
Mãi một lúc sau Hạ Chi cứ mãi cúi
thấp đầu không dám nhìn lên, dù không phải lần đầu bị anh hôn như thế
nhưng lần nào cô bé cũng đỏ mặt cả.
Cũng bởi vì mặt cô bé đã mỏng rồi mà còn gặp cái đồ đáng ghét mặt dày kia nữa, mấy lần trước anh hôn
xong thấy cô ngại mà vẫn cứ thích trêu. Lần này cũng vậy, cứ nhìn người
ta chằm chằm, hại mặt Hạ Chi sắp bỏng đến nơi rồi.
“Cục thịt ba chỉ bị sốt rồi à? Sao hai má em lại nóng thế?”
Cái đồ đáng ghét vừa nói vừa cười rõ tươi, tay thì cứ xoa xoa mặt người ta như cục bột.
Dù còn ngượng lắm nhưng nghe đến đây Hạ Chi liền cau mày giận dỗi, đẩy tay Khánh Minh ra rồi đi luôn vào nhà. May mà Khánh Minh phản ứng nhanh kịp thời nắm tay Hạ Chi kéo lại.
“Anh xin lỗi, đừng giận có được không?”
“...”
“Cũng đừng... đừng có bơ đẹp anh có được không?”
“Em không phải thịt ba chỉ đâu đấy.” Sau một hồi được Khánh Minh năn nỉ ỉ ôi, Hạ Chi mới chịu lên tiếng.
Tự dưng dạo này anh lại cứ hay gọi cô bằng cái biệt danh ấy, cô bé không
thích chút nào, chung quy vẫn là anh bảo cô mập thôi chứ sao. Anh hôn
người ta xong lần nào anh cũng thế, toàn chê bai người ta, thấy mà ghét.
Khánh Minh còn tưởng Hạ Chi giận vì nụ hôn vừa rồi, nào ngờ vì không thích
cái biệt danh thôi, nhưng trông cái điệu bộ ấy của cô bé làm cho hắn
phải bật cười, miệng cứ thích trêu: “Vậy là thịt mỡ hả?”
“Cũng
không phải luôn. Anh gọi nữa thì em không thèm quan tâm anh nữa đâu
đấy.” Hạ Chi quay ngoắt mặt đi không thèm nhìn mặt Khánh Minh.
“Ừm, anh biết rồi. Không gọi nữa đã được chưa?” Lần này Khánh Minh chịu
xuống nước rồi, nhưng lúc nắm tay người ta đi vào nhà vẫn cố hỏi thêm,
“Thế anh gọi em là Bé Thỏ hoặc Bé Răng Thỏ được không? Hoặc là Bé Đáng
Yêu, Bé Hay Dỗi thì sao?”
Hạ Chi bực mình mặt cau mày có nói: “Em tên là Hạ Chi, anh cứ gọi như vậy là được rồi. Mấy cái biệt danh của
anh em không thích cái nào hết.”
Thật ra cũng có thích thích, tại thấy anh chẳng nghiêm túc chút nào nên người ta không muốn nhận thôi.
Hạ Chi bực mình vội rút tay ra nhưng may mà Khánh Minh giữ lại kịp.
Hắn vừa đi vừa cười làm cô bé tức nghẹn.
Rồi không biết xui xẻo thế nào, lúc đi lên trên bậc thềm Khánh Minh tự dưng bước hụt chân một cái, trẹo cả chân, có người rít lên một tiếng rồi
ngồi thụp xuống.
“Này, anh đừng có giả vờ đáng thương nhé. Em cũng không có tin đâu.”
“Không có, anh đang đau thật đấy chứ.”
Hạ Chi nghe vậy cũng chả tin, còn đứng cười đùa tiếp: “Không phải chứ, quả báo của anh tới nhanh đến vậy hả?”
Vốn lúc đầu Hạ Chi cũng tưởng anh diễn nhưng một lúc sau cô bé mới phát hiện ra anh thật sự bị trẹo chân thật.
Kết quả là, bắt đầu từ thời điểm ấy có người phải đi cà nhắc.
Hôm sau đi học Khánh Minh được mẹ Hà đưa đi, và vừa đi vừa phải nghe mẹ
mắng muốn ù cả tay. Mẹ Hà luôn miệng chê bai thằng con trai, hết chê hắn yếu như sên, rồi lại chặc lưỡi lắc đầu bảo hắn không biết khi nào mới
trưởng thành nữa. Lúc ấy Khánh Minh chỉ có thể lẳng lặng khe khẽ thở dài sau lưng mẹ.
Thật lòng không hiểu nổi, cớ sao cùng bị đau chân thôi mà cũng bên trọng bên khinh nữa?
Nhớ đến hôm trước có người được mẹ hắn cưng như trứng mà phát sầu. Rốt cuộc thì ai mới là con ruột thế này?
...
Đúng thật là thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Hết ngày lại đêm, trải qua thêm mấy bài kiểm tra căng não, thắm thoát đã là đầu tháng 11.
Mối quan hệ của cả hai đứa vẫn cứ thế, lúc xa lúc gần, đối với người ngoài
đã rõ như ban ngày, còn với những vướng mắc trong lòng của ca hai thì
không hẳn thế. Đặc biệt là... còn lời tỏ tình vẫn lần lựa chưa kịp trao.
...
Lại là một buổi chiều đẹp trời, cả hai cùng dắt Trà Sữa đi dạo và rẽ qua con đường có cây hoa ngọc lan trắng.
Khánh Minh chợt đung đưa cánh tay đang nắm tay của Hạ Chi, quay sang hỏi: “Em đã nghĩ ra sinh nhật anh sẽ tặng quà gì chưa đấy?”
“Ờ thì, cái đó, sao em phải tặng nữa, em tặng anh rồi mà?”
“Hồi nào? Em đừng nói là em tính quà năm trước đấy nhé?”
Hạ Chi lắc đầu, cái mặt nhỏ cực kỳ bình thản: “Đâu có đâu, ý em bảo là cái khăn thêu hôm trước đấy. Em tặng rồi nên giờ sao anh phải tặng anh nữa
cơ?”
Hạ Chi chu môi nói, cái mặt nhỏ dày ơi là dày.
Thật ra là cô bé đã chuẩn bị xong rồi, nhưng Hạ Chi không thèm nói thôi.
Có người nghe ai kia nói xong mặt liền đen đi, bực dọc đưa tay véo má cô
bé ấy: “Em làm thế mà được hả? Cái đó không tính. Thế nên em mau suy
nghĩ ra quà sinh nhật cho anh đi.”
Thấy anh bực mình nên Hạ Chi cũng làm bộ hỏi, nhưng mà là theo cái kiểu muốn đánh nhau (giống người nào đó).
“Vậy, anh có thể nói cho em biết là anh thích quà gì không? Em cũng chẳng
biết phải tặng anh cái gì luôn. Cũng có quan trọng gì đâu mà phải nghĩ
nhiều thêm mệt.”
“Em...” Khánh Minh tức giận cốc đầu Hạ Chi một cái.
Nhưng vì vừa hay cũng đúng ý hắn nên đi đến trước cửa nhà, Khánh Minh quay
sang nói: “Là tự em hỏi đấy, vậy thì... vậy thì anh muốn em tặng cho anh một nghìn con hạc giấy.”
“Gì chứ, cái... cái đó...”
“Không được sao?”
“Tự dưng anh đòi tặng mấy cái đó làm gì. Gấp mệt lắm đấy.”
Nghe cô bé kia ca thán nhưng lần này thiếu niên nọ không cộc lên như lúc bình thường, chỉ thành thật nói:
“Bởi vì... anh cũng muốn có một điều ước. Có một chuyện, anh muốn biến nó thành hiện thực.”
Lúc ấy, Hạ Chi vẫn cứ lơ ngơ chả rõ, cứ gật gù nhưng cũng chẳng hứa với
anh. Bởi vì cô bé đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi, món quà ấy cũng mang theo một ý nghĩa đặc biệt nữa đó. Nếu tặng anh hạc giấy thì món
quà ấy làm sao tặng được cơ?
Khánh Minh nhìn cái mặt nhỏ đang suy tư bên cạnh, lòng thoáng buồn rầu, có khi, là ai kia thật sự đã ném hết số hạc lúc trước rồi cũng nên.
...
#mèo
Ngoại truyện về gia đình nhỏ:
Ngoại truyện về gia đình nhỏ:
Vào một ngày của rất lâu sau đó, Khánh Minh ngồi trên ghế sô pha, tay ôm
một cục cưng với hai cái má y hệt ai kia trong lòng. Trên tivi đang bật
phim hoạt hình “Nàng Tiên Cá Phương Đông”.
Em bé ấy tên ở nhà là
Cà Rốt, Cà Rốt khi ấy mới được hơn 6 tháng tuổi thôi. Mũm mĩm đáng yêu
cực kỳ, cái mặt xinh gái y đúc ba Minh. Không biết có hiểu gì không
nhưng em bé ngồi xem rất ngoan ngoãn, còn ba Minh của bé thì vừa ôm bé
vừa ngủ từ đời nào rồi.
Không biết là ba trông bé hay bé trông ba nữa.
Lúc mẹ của bé đi ra thì suýt nữa thót cả tim, vì Cà Rốt xem hết phim rồi
đang với tay định bò xuống ghế. Nếu phát hiện trể một chút nữa có khi
cục cưng đã bị té xuống sàn rồi cũng nên.
“Anh dậy, dậy nhanh lên.” Mẹ bé đánh lên vai chồng mấy cái, lay ba Minh dậy.
“Hả? Làm sao cơ? Hôm nay là cuối tuần không có đi học mà mẹ?”
Ba Minh trả lời một câu được ghi sâu trong tiềm thức suốt bao năm.
Mẹ của Cà Rốt nghe vậy liền bực hết cả lên, sợ em bé trên tay giật mình,
ai kia bịt kín hai tai của con lại rồi quát ầm lên với chồng:
“Cái đồ đáng ghét! Anh dậy mau lên! Anh nói anh chăm con mà suýt nữa làm con té rồi này!”
“Hả? Cà Rốt? Cà Rốt đâu mất rồi?”
Ba Minh nghe thế ngồi bật dậy, xoay xoay đủ hướng, hết lật cả đệm ghế sô pha lên lại chui xuống gầm bàn tìm con.
Người nào đó vò đầu bức tóc, mặt mày cực kỳ hoảng loạn. Nhà có một cục cưng
thôi, con gái mà mất cọng tóc nào thì ba Minh bị ông bà hai bên và mấy
cụ vặt trụi cả tóc luôn mất.
Lúc định thần lại, ba Minh quay đầu
nhìn lên liền trông thấy vợ đang bế con trên tay, con gái vẫn lành lặn
không bị mất miếng thịt nào. Ba Minh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì
nghe thấy tiếng nóc nhà nói:
“Từ giờ em không cho anh chăm con nữa. Anh chẳng đáng tin chút nào cả.”
Mẹ Chi nói xong liền ôm Cà Rốt đi ra khỏi vòng tay ba Minh.
Để rồi cả ngày hôm ấy có người phải tốn công tốn sức dỗ vợ dỗ con, năn nỉ lắm mới lại được bế con gái yêu.
Thật sự không phải hắn lười nhác không chăm được con đâu, chỉ là mấy hôm nay Cà Rốt ốm, ban đêm quấy khóc nhiều làm hắn mất ngủ mấy hôm, hôm nay mới tranh thủ chợp mắt có tí đã bị giận rồi. Đúng thật là để làm một ông bố bỉm sữa thật sự không dễ dàng chút nào mà.