Thẩm Thiệu Thanh ép cơn giận đã dâng
lên tới cổ mà phải dằn xuống. Hắn chưa suy đồi đạo đức đến nỗi đi đánh
trẻ chưa thành niên như vậy đâu.
Hắn cười cười tiếp lời: "Để các vị phải đợi lâu, thức ăn sẽ được mang lên ngay đây"
Vừa dứt lời, Trương Tam Bảo và Trương Đại Bảo đã nhanh chóng đem đồ ăn bưng lên mỗi bàn. Vì đám người này không ai ưa nhau nên tách ra từng bàn
ngồi, hại nhóm mẹ Trương và Tô Cẩm Hương phải nấu nướng lâu hơn.
Đám gia hỏa này có món ngon liền im lặng hết. Cũng đỡ cho Thẩm Thiệu Thanh
phải tốn nước bọt với bọn họ. Trương gia tuy không hiểu chuyện gì đang
xảy ra nhưng sau khi quan sát một hồi cũng bắt đầu hiểu vấn đề. Đây còn
không phải là để mắt đến tửu lâu của bọn họ hay sao.
Phải làm sao bây giờ?
Biểu hiện bối rối của mỗi người ở Trương gia đều thể hiện ra ngoài hết. Điều này lại khiến cho đám gia đinh mắt mọc dưới cằm khịt mũi khinh thường.
Hừ, được thiếu gia nhà bọn ta để mắt đến đó chính là phúc phận của các ngươi. Mau mau quỳ xuống mà nhận ơn đi!
Cơm nước xong xuôi, đám thiếu gia công tử này lại bày ra bộ dáng cao cao
tại thượng. Một tên trong số đó mở lời trước: "Ta thấy quán các ngươi
làm ăn cũng không tệ. Mà quý phủ chúng ta lại rất coi trọng những quán
ăn mới mẻ như vầy" Hắn ra vẻ suy tư. Đôi mắt khẽ híp lại, bên trong chứa đầy sự toan tính, hắn nói tiếp: "Như vầy đi, ta cũng không cần phải
vòng vo với các ngươi, ta muốn thu mua cửa tiệm và tất cả các bản công
thức nấu ăn ở đây. Giá cả đương nhiên sẽ có lợi cho các ngươi, ta cũng
khuyên các ngươi không nên chống đối. Đến lúc đó..."
Hắn nói
không hết câu nhưng ý tứ đằng sau khiến ai cũng ngầm hiểu. Gia đinh bên
cạnh nghe chủ nhân nói xong cũng nhàn nhạt nở nụ cười châm biếm. Dù sao
đối với đám người Thẩm Thiệu Thanh mà nói, thiếu gia của nó chỉ cần giơ
tay cũng đủ bóp chết đám dân thường này rồi.
Có tên kia đi đầu,
hai tên công tử còn lại cũng bắt đầu không ai nhường ai mà lên tiếng.
Tính cách Chung Tử Ngôn nóng nảy, vừa nghe tên kia nói ra mấy lời *** uy như vậy liền cả giận mỉa mai: "Hừ, cũng chỉ là một con sâu bệnh lại làm ra vẻ quyền thế" Hắn ta lại hướng đám Thẩm Thiệu Thanh nói: "Ta khuyên
các ngươi có mắt thì nên biết nhìn, chớ có chọc ta đến lúc đó hối hận
không kịp"
"Sâu bệnh? Ha, dù sao cũng tốt hơn một tên ngu dốt. Ta dù không chiếm được nơi này cũng chẳng mất mát gì, nhưng ngươi thì lại
không được may mắn như vậy đâu" Tên công tử bị nói móc kia cũng không
thua kém, trực tiếp nói ra những điều xấu hổ của Chung Tử Ngôn khiến hắn tức đến đỏ mắt. May mắn tiểu Hoàng bên cạnh lại kịp thời ngăn cản nếu
không sợ rằng hai tên này sẽ đánh nhau đến cha mẹ không nhận được.
Thẩm Thiệu Thanh đứng nghe hết thảy lại dửng dưng như hắn không phải người
trong cuộc. Nhưng Trương gia thì lại không bĩnh tĩnh được như hắn. Ngay
khi vừa nghe xong đám thiếu gia này nói rõ lý do Trương gia đều lâm vào
hoảng loạn. Bọn họ đều hiểu một đạo lý tất yếu thời này, chính là cá lớn nuốt cá bé.
Cho dù bọn họ không muốn thì đã sao. Đám thiếu gia,
công tử này đều là người có tiền có quyền ở huyện trên, Trương gia trong mắt đám người này chỉ như hạt bụi phủi cái là xong.
Cha Trương
len lén thở dài. Đôi mắt già nua nhiễm lên một tầng chua xót. Bản thân
ông dù sao cũng là người sắp gần đất xa trời, khổ sở thế nào cũng đã
chịu qua thêm một chuyện cũng chẳng đáng gì. Nhưng lũ nhỏ trong nhà mới
vừa thoát khỏi vũng bùn bây giờ lại bắt chúng quay về vũng bùn ấy ông
thật sự không cam tâm.
Mẹ Trương so với cha Trương thì mềm yếu
hơn, dù sao cũng là nữ nhân, có chuyện xảy ra như vậy hốc mắt liền ửng
đỏ. Tô Cẩm Hương kế bên cũng sửng sốt sau khi nghe cuộc đàm luận kia,
khi thấy mẹ Trương như vậy liền nhanh chóng dìu lấy bà xuống hậu viện
nghỉ ngơi.
Trương Đại Bảo và Trương Tam Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh vẫn chưa lên tiếng cũng thức thời yên lặng đứng một bên. Hai người
không giỏi ăn nói vẫn là nên đứng quan sát thì tốt hơn. Nếu đám thiếu
gia này động tay động chân thì có thể kịp thời ứng cứu.
"Sao nào, các ngươi vẫn chưa suy nghĩ đủ hay sao?" Đám thiếu gia này trước khi
đến Trương Đỉnh lâu xem xét đã cho người đi điều tra về mọi chuyện của
quán. Biết được người gây dựng nên Trương Đỉnh lâu tiếng tắm như vậy đều là nhờ ca nhi tên Thẩm Thiệu Thanh làm ra. Vậy nên bọn họ lúc nói
chuyện đều hướng Thẩm Thiệu Thanh mà hỏi.
Thẩm Thiệu Thanh bị
nhắc cũng không cuống không vội, trên môi vẫn treo nụ cười công nghiệp
tiêu chuẩn, hắn đáp: "Quả thật vẫn đang suy nghĩ, chỉ là ta cảm thấy hơi lo lắng. Quán ta chỉ là quán ăn nhỏ, nhờ hương vị mới lạ nên mới được
mọi người ủng hộ. Nhưng là..."
Thấy Thẩm Thiệu Thanh đang nói lại dừng, đám thiếu gia liền kiên nhẫn vểnh tai lên nghe nhưng đợi hồi lâu
vẫn không thấy hắn tiếp lời. Chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của hắn khẽ
nhăn trông có vẻ thật sự rối rắm. Chung Tử Ngôn bản tính nóng nảy lại
thấy Thẩm Thiệu cứ ấp a ấp úng nhịn không được lên tiếng: "Có việc thì
cứ nói, đừng làm người khác phiền chán"
Thẩm Thiệu Thanh nghe
xong cũng không giận, trái lại còn bày ra vẻ mặt như được đại xá: "Thực
ra quán của chúng ta cũng không đáng giá bao nhiêu, ta bán cho ai thì
cũng được thôi. Nhưng là, quán bán là một chuyện, chuyện còn lại chính
là bản thân chúng ta sẽ gặp khó xử. Nếu ta bán cho một vị ở đây thì
những vị khác sẽ cảm thấy khó chịu. Chúng ta chỉ là những bá tánh nghèo
khổ, không quyền không thế, dù đã cầm tiền rồi thì sống cũng không yên
ổn"
Đám thiếu gia ngơ ngẩn nghe hết câu mà Thẩm Thiệu Thanh nói. Ý tứ như vậy chỉ có kẻ ngu mới không hiểu được thôi. Vốn dĩ bọn họ chỉ
cần mua được tửu lâu tới tay liền mặc kệ sống chết của đám thường dân
này. Nhưng nghe qua ý tứ của Thẩm Thiệu Thanh lại khiến bọn họ suy nghĩ
lại.
Chuyện này nói nhẹ thì cũng không nhẹ nói nặng thì cũng
không nặng. Nếu bọn họ cứ ganh đua nhau đến chèn ép Thẩm Thiệu Thanh thì đổi lại chỉ có mất thời gian lại còn chưa chắc cái tửu lâu này sẽ rơi
vào tay ai. Nhưng nếu bọn họ ban cho đám Thẩm Thiệu Thanh này một cái
ơn, coi như giúp đám người này có một đường lui thì khả năng cao sẽ
chiếm được thứ mình cần nhanh hơn.
Suy nghĩ chợt lóe, tên thiếu
gia được gọi là "sâu bệnh" lập tức tỏ vẻ thấu tình đạt lý mà nói: "Nếu
ngươi đã muốn có người chống lưng thì quý phủ ta chính là lựa chọn hợp
lí. Chỉ cần tửu lâu này thuộc về danh nghĩa của ta, về sau nhà các ngươi cũng không phải lo trước lo sau sẽ có người tính kế"
Tên đó vừa
dứt lời, một trong số ba người khẽ cười khẩy. Hắn ta một thân y phục
trắng, bên hông có đeo một miếng ngọc bội nạm hình trăng khuyết màu xanh lam nhạt. Gia đinh bên cạnh hiểu ý, đem bình trà đổ đầy vào ly hướng
hắn mời. Đợi làm (màu) đủ trình tự rồi hắn mới không nhanh không chậm
đem chiếc phiến (quạt) mở ra, tay khẽ động, chiếc phiến cũng theo đó mà
nhịp nhịp theo: "Quý phủ các ngươi mặt mũi quả thật đủ lớn. Thậm chí còn dám ở đây diễu võ dương oai, thật không nể mặt ai rồi"