Thẩm Bá Kiều khẽ nhăn mày, hiển nhiên là không tin Thẩm Thiệu Thanh thật sự sẽ làm như vậy. Mặc dù hắn biết Thẩm Thiệu Thanh hiện tại đã thay
đổi nhưng dẫu sao ngày trước cũng chỉ là một tên nhãi nhu nhược nói đông thì không dám đi tây.
Trước đây như vậy thì hiện tại vẫn sẽ như vậy, Thẩm Thiệu Thanh mãi mãi chỉ là con chó mà Thẩm gia nuôi mà thôi.
"Lục đệ, ta thấy ngươi hơi quá đáng rồi đó. Nương cũng chỉ muốn tốt cho
ngươi mới ngược xuôi chạy đến đây thăm ngươi. Chính ngươi lại không biết tốt xấu, còn cấu kết với 'nhà người khác' hại nương phải đứng bên ngoài đợi ngươi. Thân thể nương như thế nào ngươi còn không biết sao?"
Nói đến đây Thẩm Thiệu Thanh liền lười ứng đối với người nọ. Dẫu sao việc
bọn họ năm lần bảy lượt tìm đến cũng là muốn bắt hắn phải cõng cái danh
bất hiếu mà thôi: "Tóm lại các ngươi muốn cái gì? Vầy đi, nể tình công
sinh dưỡng của Thẩm gia các người ta nguyện ý trả ơn cho bên đó 100
lượng bạc. Cũng nhân đây nói với mọi người rằng, Thẩm Thiệu Thanh ta
chính thức không còn quan hệ gì đến Thẩm gia nữa. Có lý chính và người
trong thôn làm chứng, nếu Thẩm gia còn đến đây náo loạn nữa chiếu theo
luật pháp mà xử. Lý thúc phiền thúc viết khế ước làm chứng cho ta"
Hồ Nghị luôn đi theo phía sau Thẩm Thiệu Thanh, lúc này nghe hắn nói như
vậy liền biết ý chạy về trạch viện cầm theo giấy bút lại đây.
Lý
chính rất hài lòng với cách xử lý của Thẩm Thiệu Thanh nên hiển nhiên
đồng ý ngay tắp lự. Chỉ có hai mẹ con Thẩm thị là có chút bất mãn. Bất
quá cũng chỉ có Thẩm Bá Kiều là không đồng ý còn Thẩm thị sớm đã đứng
ngây như phỗng khi nghe Thẩm Thiệu Thanh sẽ đưa cho mình 100 lượng bạc
rồi.
Này đúng là tin tốt ngoài mong đợi a. Cả đời làm lụng vất vả chưa chắc đã kiếm được bằng đó huống chi bằng đấy tiền cũng đủ cấp cho
bà ta sống an nhàn tới cuối đời rồi. Dù sao bà ta cũng chỉ là lão phụ
nhân sớm tối núp trong nhà, đối với tham vọng của Thẩm Bá Kiều hoàn toàn không hiểu được, bà ta chỉ cần biết sắp tới có 100 lượng bạc rồi bản
thân sẽ dùng làm gì trước tiên.
Thẩm Bá Kiều thấy nương mình lộ
ra vẻ mặt thèm khát như vậy liền bực tức. 100 lượng bạc nghe có vẻ rất
nhiều nhưng đối với Thẩm gia chỉ có vào chứ không có ra thì sớm muộn gì
cũng tiêu hết. Hiện tại chỉ cần ép Thẩm Thiệu Thanh giao ra một vị trí
bên trong Trương Đỉnh lâu thì coi như nhà bọn họ dư sức ăn sung mặc
sướng cả đời rồi.
Đứng trước nhiều người như vậy Thẩm Bá Kiều
cũng không tiện khuyên răn đường lối cho nương mình, chỉ có thể tự mình
xoay sở mà thôi: "Nào có chuyện con cái Thẩm gia lại tự ý nói bỏ là bỏ.
Lục đệ, ta là thấy ngươi còn trẻ người non dạ chưa hiểu hết tình người
là gì nên mới bồng bột như vậy. Hiện tại ngươi có chút của ăn của để nên bọn họ mới coi trọng ngươi, đợi sau này ngươi không còn gì nữa bọn họ
sẽ chẳng thèm nhìn đến ngươi đâu. Nhưng Thẩm gia chúng ta thì khác,
chúng ta đều là người một nhà, dù sau này ngươi có xảy ra chuyện gì một
nhà chúng ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi"
Thẩm Thiệu Thanh thực sự phục
rồi. Phục cái sự giả dối đổi trắng thay đen của cái con người này rồi.
Những câu từ đó vậy mà Thẩm Bá Kiều dám thốt ra ngoài bằng cái vẻ mặt đó hay sao? Thẩm Bá Kiều thực sự coi mọi người đều bị mù hết hả?
Thẩm Thiệu Thanh không tỏ thái độ gì cả nhưng những người khác nghe Thẩm Bá
Kiều nói xong đều xúc động không thôi. Vốn còn muốn thay hắn khuyên vài
câu nhưng nhanh chóng bị trượng phu trong nhà đè lại. Thậm chí còn chửi
bọn họ ngu dốt, nếu muốn giúp thì đừng có kéo theo bọn họ. Toàn bộ cái
thôn này đều đang nhờ cậy vào Thẩm Thiệu Thanh đấy, chỉ cần làm hắn phật lòng thì chỉ có nước mà cạp đất thôi.
Thẩm Bá Kiều không nghe
được Thẩm Thiệu Thanh trả lời thì càng thêm oán hận. Mắt thấy Hồ Nghị đã mang bàn và giấy bút ra tới liền kéo Thẩm thị còn đang đắm chìm bên
trong mộng tưởng ra dặn dò bà ta: "Nương mau tự nói mình không nhận tiền đi" Thấy sắc mặt Thẩm thị đang càng ngày càng khó coi hắn liền hiểu mà
bổ sung: "Người bỏ con tép mà bắt con tôm. Đợi sau này chúng ta không
chỉ có 100 lượng bạc mà còn rất nhiều 100 lượng bạc khác"
Thẩm
thị ngơ ngác một hồi cũng không biết là có hiểu hay không. Bà ta vừa
muốn 100 lượng bạc này mà cũng muốn thật nhiều 100 lượng bạc khác. Nhưng nếu bà ta nói không cần tiền liệu Thẩm Thiệu Thanh liền không đưa tiền
nữa không.
Không! Bà ta không muốn như thế. Bà ta muốn tiền, bây giờ và cả sau này nữa.
"Ngươi như vậy là có ý gì?"
Thẩm Bá Kiều khẽ thở phào một hơi. Cảm thấy có thêm Thẩm thị nói chuyện ắt
sẽ khiến Thẩm Thiệu Thanh chột dạ mà ngoan ngoãn giao Trương Đỉnh lâu
ra. Nhưng ai ngờ còn chưa đợi hắn thở xong hơi đó đã nghe thấy Thẩm thị
bên cạnh nói tiếp: "Người làm con như ngươi hiếu thuận chúng ta là đúng
rồi. Không chỉ bây giờ giao ra 100 lượng bạc mà sau này hàng tháng cũng
phải chu cấp tiền phụng dưỡng cho chúng ta. Ít nhất cũng phải 10 lượng
bạc một tháng"
Những người chứng kiến khẽ hít một hơi khí lạnh.
Đây mà là phụng dưỡng sao? Đây là cắt thịt trên người con mình mà ăn
đấy. Bà ta có thật sự yêu quý đứa con này không? Hay chỉ là đến đây diễn trò rồi bắt Thẩm Thiệu Thanh phải giao tiền ra.
Đến bây giờ mọi
người mới bừng tỉnh. Bọn họ cứ như vậy mà bị Thẩm thị đùa bỡn bấy giờ.
Nào có người mẹ nào suốt năm năm qua không hề đoái hoài gì đến con mình
nhưng đột nhiên khi hắn giàu có lại chạy tới đây diễn một màn kịch yêu
thương rồi nhớ nhung ngoại tôn.
Đều là lừa gạt mà!
"Đúng
là quá quắt, người làm nương như ngươi sao lại trơ trẽn như vậy. Thanh
ca nhi cũng mới có chút của ăn của để ngươi liền chạy đến khóc nháo đòi
tiền"
"Nói mới nhớ, chẳng phải bà ta bán Thanh ca nhi cho lão Trương sao? Như thế nào còn đòi tiền phụng dưỡng?"
"Đúng vậy, người đã bán đi rồi liền cùng các ngươi không có nửa điểm quan hệ nữa"
Tiếng mắng chửi càng lúc càng hăng. Thẩm thị chanh chua trước giờ nào chịu
yếu thế liền chống nạnh hướng mấy người đó một sống một còn: "Phi, ai
nói ta bán hắn? Có chứng cớ không? Hắn vẫn là con do ta mang nặng đẻ đau vậy vì cớ gì ta lại không được đòi tiền phụng dưỡng?"
Thẩm Thiệu Thanh đứng ngoài cuộc tranh luận, căn bản hắn không muốn cùng đám người Thẩm gia này mà phí nước bọt. Đợi lý chính viết xong khế ước rồi mới
mệt mỏi lên tiếng: "Được rồi, như đã nói ta chỉ đưa 100 lượng bạc cho
các người tiền công sinh dưỡng mà thôi. Đạo làm con ta cũng trả đủ rồi,
về sau cùng Thẩm gia các người không có quan hệ gì nữa"
Thẩm Bá
Kiều còn muốn nói gì đó nhưng ngay lập tức bị Thẩm thị giành được mà
nói: "Ngươi đúng là cái đồ bất hiếu, cái gì mà cùng Thẩm gia này Thẩm
gia nọ. Chúng ta là nương và đại ca của ngươi đấy. Nuôi ngươi tốn cơm
tốn gạo bây giờ có chút dư dả liền không coi chúng ta vào mắt à. Ai ui,
sao ta khổ thế này, nuôi nó lớn khôn đến tiền phụng dưỡng cũng không
muốn cho người nương già này mà"
"Nếu không muốn thì 100 lượng
bạc này ta cũng không đưa nữa. Các ngươi tự chọn. Hoặc là ấn dấu tay rồi nhận 100 lượng bạc hoặc là lên nha môn làm rõ mọi chuyện" Tiếng Thẩm
Thiệu Thanh không mặn không nhạt nói ra. Hắn còn không thấu ý đồ của đám người này sao. Bất quá dù sao cũng là đang dùng thân xác con người ta
nên hắn mới phải trích một khoản tiền cho bọn họ nếu không sớm đã tống
cổ hết một đám này lên nha môn cho nhanh rồi.
Thẩm Bá Kiều cùng
Thẩm thị cả khinh. Không nghĩ Thẩm Thiệu Thanh mềm cứng không ăn như
vậy. Thẩm thị nhát gan, dù chanh chua nhưng chỉ cần nghe đến việc lên
nha môn liền co rúm lên vì sợ. Không đợi Thẩm Bá Kiều nói gì liền chạy
nhanh đến điểm ngón tay lên khế ước.
Khế ước chia làm hai bản,
một bản Thẩm Thiệu Thanh giữ và một bản lý chính giữ. Sau khi ấn dấu tay Thẩm Thiệu Thanh tự mình về nhà cầm 100 lượng bạc đưa cho hai mẹ con
Thẩm thị dưới sự chứng kiến của người trong thôn.
Vừa nhận được
bạc hai mắt Thẩm thị bất giác sáng lên như hai ngọn đuốc. Hận không thể
cầm bạc ra ngay tại chỗ mà cắn thử nhưng sợ nhiều bạc như vậy sẽ có
người nhắm vào nên vội vội vàng vàng cùng Thẩm Bá Kiều thuê xe lừa về
lại Thẩm gia.
Người trong thôn thấy đã hết chuyện cũng lục đục
kéo nhau về nhà. Bọn họ cũng âm thầm thở phào vì Thẩm Thiệu Thanh không
truy cứu việc bọn họ đứng ra nói đỡ cho Thẩm gia. Về sau lại càng phải
dốc sức làm việc cho Trương gia hơn để Thẩm Thiệu Thanh không ghi hận
bọn họ nữa.