Bằng một thế lực nào đó mà Thẩm Thiệu Thanh cùng Trang Cẩm Ngọc đã lập
được thỏa thuận mua bán. Cũng trong lúc ấy, Thẩm Thiệu Thanh cũng mượn
được từ Trang Cẩm Ngọc 5000 lượng bạc để trang trải cuộc sống khó khăn
lúc này.
Hình như bọn họ đã hình thành một mối quan hệ vô hình nào đó rồi thì phải?
Thẩm Thiệu Thanh cũng chẳng buồn để ý mấy chuyện ấy, hắn chỉ cần biết sắp tới sẽ mượn được 5000 lượng bạc mà thôi. Truyện Phương Tây
Tiễn Trang Cẩm Ngọc và La chưởng quầy đi, Thẩm Thiệu Thanh liền chạy lại
khoe khoang một hồi với Trương Nhị Bảo. Trương Nhị Bảo nghe xong có chút hoảng hốt. Dù sao cũng là 5000 lượng bạc. Đây là một con số lớn a.
Tuy có sợ hãi nhưng Trương Nhị Bảo vẫn yên lặng nghe Thẩm Thiệu Thanh nói
chuyện. Trong đôi mắt ấy rực rỡ như ánh sáng vậy, ánh mắt linh động kể
về những chuyện sắp tới, trong câu chuyện ấy còn có y và gia đình của y
nữa.
Trước khi rời đi, Thẩm Thiệu Thanh có nói La chưởng quầy về
việc làm xe đẩy vậy nên khi ông trở lại quán đã cử hỏa kế trong tiệm đi
đến Trương Đỉnh lâu làm việc. Như đã hứa, Thẩm Thiệu Thanh dẫn hỏa kế
đến nhà Tiền gia trong thôn nói sơ qua về việc làm xe đẩy.
Tiền
gia nghe qua liền kinh hỉ vạn phần. Trước giờ nhờ có Trương gia mà tiền
bạc trong nhà cũng ổn định hơn. Nay lại nhờ Thẩm Thiệu Thanh mang khách
hàng tới khiến Tiền gia biết ơn vô cùng: "Ta sẽ cố gắng làm xong nhanh
nhất có thể"
Hỏa kế: "Làm phiền ngươi rồi, đây là một nửa tiền cọc"
Hai bên lập thành thỏa thuận, nói đôi ba câu liền cáo từ rời đi. Thẩm Thiệu Thanh cũng nhanh chóng quay lại hàng quán để trông coi.
...
Ba ngày trôi qua rất nhanh, mới sáng sớm xe chở thanh sắt và màng nhựa từ trên trấn đã lộc cộc được đem đến.
Thẩm Thiệu Thanh đếm đủ số lượng rồi mới đem tiền giao ra đủ. Ngay sau đó
nhóm người do Lý Ngọc tìm cũng đã đến đông đủ đang sắn tay áo nâng từng
thanh sắt đi làm việc.
Vì hôm nay là ngày khởi công nên cha
Trương cùng ở lại với Thẩm Thiệu Thanh. Trong thôn không có việc gì liền kéo theo một đám người tò mò đến gần xem nhà kính được xây dựng.
Trước đó mỗi ngày Lý Ngọc đều cùng Thẩm Thiệu Thanh dành ra tầm một canh giờ
để thảo luận về bản vẽ. Lý Ngọc rất thông minh, chân tay còn lanh lẹ
chẳng mấy chốc đã hiểu toàn bộ cơ cấu của bản vẽ và cách bố trí. Hiện
tại y đang ra sức chỉ huy những hán tử kia đào đất để cắm thanh sắt như
thế nào, mỗi một việc làm đến tỉ mỉ, cẩn thận.
Thẩm Thiệu Thanh
coi như an nhàn, hắn chỉ đứng kế bên quan sát nếu thấy sai sót mới đứng
ra chỉ đạo. Nhưng Lý Ngọc rất giỏi căn bản chẳng cần Thẩm Thiệu Thanh
phải nhúng tay vào làm gì.
Việc dựng nhà kính cũng không tốn bao
nhiêu thời gian cả. Trong lúc nhà kính đang thi công Thẩm Thiệu Thanh
cũng tranh thủ thuê vài người đến mấy miếng đất gần Trương gia để làm
việc. Đây là khu đất dành riêng cho việc trồng trà. Xung quanh vẫn chưa
có hàng rào nên Thẩm Thiệu Thanh lại quyết định thuê người về xây.
Khoảng thời gian này có lẽ là thời điểm tốn tiền nhất từ trước đến giờ. Nếu
không nhờ 5000 lượng bạc vay của Trang Cẩm Ngọc có khi Thẩm Thiệu Thanh
cũng chẳng dám làm hai ba công việc cùng một lúc như thế này.
Trương gia mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất. Chỉ cần ăn cơm tối xong
liền đắp chăn đi ngủ. Cũng nhờ có Trương gia mà gần như toàn bộ thôn Đại Lâm đều có công ăn việc làm. Bọn họ mỗi ngày thức dậy đều hừng hực ý
chí làm việc, bởi Thẩm Thiệu Thanh mỗi lần ra tay đều rất hào phóng. Cứ
đến giữa trưa nắng nóng liền đem nước đường cho bọn họ uống như vậy ai
mà chẳng không muốn làm.
Bên này Trương gia bận rộn thì bên kia
Thẩm gia cũng đang vắt óc suy nghĩ cách kiếm lợi từ Thẩm Thiệu Thanh.
Mỗi ngày Thẩm gia đều nghe được những lời bàn tán, ca ngợi Trương gia
bọn họ sớm đã chứa một bụng ghen ghét rồi. Không những thế, có mấy hộ
không ưa Thẩm gia liền lấy chuyện này ra châm chọc bọn họ, nói bọn họ
không có phúc, nói bọn họ vẫn còn sống bần hèn nhưng con bọn họ sớm đã
ăn sung mặc sướng rồi.
Trong khi bọn họ chật vật như vậy thì Thẩm Thiệu Thanh lại dám phớt lờ không coi bọn họ vào mắt. Từ lúc bị đuổi đi đến nay, hằng ngày bọn họ đều toan tính nghĩ cách để đến Trương gia
lần nữa nhưng những lời nói lúc trước của Thẩm Thiệu Thanh lại cứ văng
vẳng bên tai bọn họ. Bọn họ sợ rằng Thẩm Thiệu Thanh thật sự sẽ đem bọn
họ lên quan phủ đến lúc đó bọn họ cũng sẽ chẳng kiếm được tí lời nào
nữa.1
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi bọn họ liền tức giận. Trước nay
chỉ có bọn họ mới có quyền lên mặt với Thẩm Thiệu Thanh làm gì mà tới
lượt hắn làm ngược lại với mình như vậy.
Cuối cùng trước cám dỗ giàu sang, Thẩm gia lại một lần nữa mặt dày quay lại Trương gia đặt điều kiện với họ.
Lúc Thẩm gia tới Trương gia liền nhìn thấy sự thay đổi đến chóng mặt ở
đây. Không chỉ diện tích tường thành cùng đất đai tăng lên mà còn thấy
cả những người đang làm việc cho Trương gia cũng ngày càng nhiều.
Thẩm Bá Kiều chỉ cần nhìn đến đây thôi đã đỏ mắt thèm khát rồi. Lần này tới
chỉ có hắn và Thẩm thị đi thôi. Đi nhiều cũng không giải quyết được gì,
chỉ cần nói vài lời ngon tiếng ngọt bên tai Thẩm Thiệu Thanh khiến cho
Thẩm Thiệu Thanh đem công việc bên trong Trương Đỉnh lâu giao cho Thẩm
gia quản lý là được. Lại nhìn trạch viện to lớn trước mắt liền nghĩ
những thứ này từ từ cũng sẽ trở thành của Thẩm gia mà thôi.1
Thẩm Thiệu Thanh bên trong vườn trà làm việc cũng không biết sắp có "người
thân" đến tìm vẫn đang ra sức cầm cuốc để làm tơi đất. Giữa cái nắng
ngày xuân nhưng trên trán hắn vẫn lấm tấm mồ hôi. Làm xong hết hôm nay
coi như là hoàn thành rồi, đợi thêm hai ngày cho đất thoáng khí liền đem trà vào trồng là được.
"Nhị phu nhân, Thẩm gia bên kia lại đến"
Hồ Nghị từ cửa sau trạch viện chạy đến báo cho Thẩm Thiệu Thanh một
tiếng. Ông chỉ là người làm, không có quyền quyết định nên không có mời
bọn họ vào trong chờ. Lấy thái độ trước đó của gia chủ cũng đủ hiểu bọn
họ không coi trọng những người này nên mời hay không mời cũng không để
tâm lắm.
Thẩm Thiệu Thanh dừng việc trên tay lại quay sang nhìn
Hồ Nghị nói: "Bảo bọn họ trở về đi, Trương gia chúng ta không có chuyện
gì cần nói với bọn họ"
"Vâng"
Hai người Thẩm Bá Kiều và
Thẩm thị nghe được những lời đó liền tức giận. Nhất quyết đòi gặp Thẩm
Thiệu Thanh cho bằng được nếu không sẽ ăn vạ ngoài cửa đến khi nào hắn
ra gặp mới thôi.
Hồ Nghị khẽ liếc hai kẻ gây sự một cái rồi cũng
mặc kệ hai người mà đóng cổng lại. Thẩm Bá Kiều và Thẩm thị dù rất bực
tức nhưng lại không thể làm gì được ngoài chờ đợi. Bọn họ không tin Thẩm Thiệu Thanh và người Trương gia sẽ để hai người bọn họ đứng đợi như thế này. Dù sao bọn họ cũng là thông gia với nhau, nếu để người ngoài nhìn
thấy chắc chắn mặt mũi Trương gia sẽ bị mất hết. Vậy nên hai người chỉ
cần chờ mà thôi.