Công việc hôm nay bận hơn mọi ngày. Thậm chí ngày hôm nay Trương Đỉnh
lâu còn tiếp một nhóm công tử trên trấn đến quán ăn. Đây coi như là mở
đầu khá tốt đối với Trương Đỉnh lâu vậy nên Thẩm Thiệu Thanh đã chú ý
khá nhiều đến nhóm công tử này.
Vì để giữ chân nhóm khách quý nên Thẩm Thiệu Thanh đã tự tay xuống bếp nấu hết những món mấy người đó
gọi. Trước đó cũng đã để Trương Tam Bảo pha trà trung phẩm cho nhóm đó
thưởng thức qua. Nghe đâu bọn họ khá có thiện cảm về trà, thậm chí trong số đó còn có một người hỏi Trương Tam Bảo có bán trà này không hắn muốn mua một ít về.
Trương Tam Bảo theo lời Thẩm Thiệu Thanh dặn
trước đó nói ra: "Hiện tại trà dâng cho quý khách đều là trà thử nghiệm
không bán. Nếu ngài có nhu cầu đợi thêm nửa tháng nữa Trương Đỉnh lâu sẽ chính thức lên kệ bán các loại trà khác"
Qua một tuần trà món ăn mới được mang lên. Chỉ nhìn thôi mà cũng đã khiến bọn họ thèm đến chảy
nước miếng rồi. Ban đầu đám công tử bọn họ cũng chỉ mang tâm thế tò mò
mới đến đây thôi lại không ngờ nhờ cái sự tò mò ấy đã đem đến kinh hỷ
cho bọn họ.
Đợi đồ ăn được bày hết lên. Đám bọn họ không ai nói
ai câu nào đều nhanh chóng cầm đũa lên ăn. Bọn họ 4 người chỉ gọi 5 món, hiện tại vừa ăn miếng đầu tiền liền tiếc nuối vì ban đầu gọi quá ít. Vì vậy liền gọi Trương Tam Bảo vào kêu thêm đồ ăn. Trương Tam Bảo luôn túc trực bên ngoài nên khi được gọi vào để kêu thêm món y liền vui vẻ rời
đi báo cho Thẩm Thiệu Thanh.
Một bữa ăn mà cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Lúc tính tiền còn cho thêm Trương Tam Bảo vài lượng vì sự nhiệt tình của y.
Tất bật đến cuối ngày mọi việc mới coi như xong. Trương Đại Bảo đem xe trâu kéo đến cho mọi người ngồi rồi mới tự mình đánh xe về. Trên đường tiếng cười nói khúc khích, rôm rả kéo dài cho đến tận cổng Trương gia mới
ngừng. Lý do hiển nhiên là vì cả ba tiểu hài tử đều được nhận làm đồng
sinh trên trấn nên mọi người mới vui như vậy.1
Bởi vì có chuyện
vui nên tối đó Trương gia liền làm một bàn ăn thịnh soạn cho cả nhà cùng ăn. Trong bữa cơm Thẩm Thiệu Thanh cũng nhắc đến việc mua thêm đất cho
mọi người nghe. Dù sao nếu muốn kinh doanh thêm trà hiển nhiên hắn cần
phải mua đất về trồng rồi, không thể lúc nào cũng trốn đông trốn tây để
vào không gian hái trà được. Rất vất vả a.
"Được, sáng sớm mai ta sẽ qua nói chuyện với lý chính. Ngươi dự định mua nhiều không?" Cha
Trương đoán có thể lần này Thẩm Thiệu Thanh sẽ mua rất nhiều. Trước
Tết, lúc trồng rau Thẩm Thiệu Thanh có cùng ông nói qua về việc gây dựng nơi trồng rau lớn nhất huyện Tô Thành này. Nhưng là lúc đó ông không để ý lắm, dù sao hoàn cảnh gia đình ông lúc đấy cũng không cho phép ông
suy nghĩ những chuyện quá viển vông như thế.
Đến tận lúc này, khi đã được chứng kiến thực lực của Thẩm Thiệu Thanh ông mới hiểu, một khi
Thẩm Thiệu Thanh đã quyết định chuyện gì chắc chắn hắn sẽ làm cho bằng
được. Bằng chứng chính là việc hắn đã từng nói sẽ mở một tửu lâu trên
trấn đem toàn bộ Trương gia cùng trở nên giàu có như hiện tại.
Như đã quyết định, sáng hôm sau cha Trương đến nhà lý chính mời ông sang
bàn chuyện mua đất. Lần này sẽ mua nhiều hơn rất nhiều. Toàn bộ đất còn
xót lại quanh trạch viện Trương gia đều mua hết. Ngoài ra, Thẩm Thiệu
Thanh còn dặn ông mua thêm hai mẫu (20 sào) đất cách nhà không quá xa.
Ruộng nước hay khô đều được.
Lý chính nghe xong cũng không nói
gì, đem khế ước và giấy tờ đất giao cho ông rồi nhận tiền. Chiều hôm đó
nha dịch trên quan phủ xuống đo đất liền chứng thực đó là đất nhà Trương gia.
Làm xong hết thẩy việc cha Trương đem việc Thẩm Thiệu Thanh nhờ ông nói lại với lý chính: "Thanh nhi nhờ ta chuyển lời đến ngươi,
nó dự định sẽ gây dựng khu trồng rau lớn nhất huyện. Hiện tại mới chỉ là khởi đầu nên muốn nhờ ngươi báo đến người trong thôn một tiếng, ngày
mai ai muốn làm việc trồng rau liền đến chỗ ngươi đăng ký rồi đi làm,
một ngày 20 văn tiền" Nói xong lại uống thêm chén trà nữa. Đây là trà
Thẩm Thiệu Thanh biếu lý chính. Là trà thượng hạng Oolong thanh vị.
Trong nhà ông cũng có nhưng vị trà này quả thực rất ngon ông căn bản
không kiềm chế mà uống hơn phân nửa ấm của lão Lý (Lý Sơn Hùng - tên lý
chính)
Lý chính đồng dạng cũng đang đắm chìm trong hương trà thấy lão Trương lại rót thêm ly nữa liền lườm ông cháy mắt. Trà này rất
ngon. Mặc dù chưa từng uống qua nhiều loại trà lắm nhưng lý chính cũng
biết đây tuyệt đối là loại trà thượng hạng.
Đợi hai người uống đủ trà rồi lý chính mới quay lại chủ đề ban nãy: "Thanh ca nhi quả nhiên
nhiều chủ kiến. Việc hắn thuê người trong thôn cũng là vì muốn giúp họ
phần nào. Ta thân là lý chính đối với việc này đều thấy biết ơn hắn. Sau này có chuyện gì cần giúp cứ qua nói ta một tiếng. Khụ, nếu được thì
mang thêm chút trà qua cho ta nữa"
"Hừ, nể mặt ngươi là bạn nối
khố nên ta sẽ mang thêm trà cho ngươi. Phải rồi, Thanh nhi còn nhắn ta
kêu ngươi tối nay qua gặp hắn, có vẻ là chuyện tốt"
"Được, tối ta sẽ qua"
Hai lão bạn già cứ vậy hàn huyên đủ thứ mãi đến tận đầu giờ chiều cha
Trương mới quay về nhà. Trong lúc ấy, lý chính cũng kêu gọi thôn dân tập trung tại nhà mình để thông báo về việc thuê người làm rau tại Trương
gia.
"Ta muốn" Vừa nghe xong thông báo đã có người tức khắc nhảy
ra báo danh. Sau đó rất nhiều người nhao nhao lên sợ có người dành mất
phần mình.
Lý chính nhìn qua người đó rồi mới ghi tên vào sổ. Dù
sao đây cũng là việc lớn của thôn, nếu Thẩm Thiệu Thanh mở được khu
trồng rau lớn như hắn nói thì thôn Đại Lâm cũng sẽ được thơm lây. Vậy
nên ông phải chọn tỉ mỉ một chút nếu không sẽ khiến đám người hay chiếm
tiện nghi này đến quấy rối mất.
Ngay khi chọn xong đủ người lý
chính liền gấp danh dách lại rồi đi qua Trương gia chờ Thẩm Thiệu Thanh
về. Chờ được một lúc đám người Trương Đại Bảo mới đánh xe trâu trở về.
Buổi sáng có nghe cha Trương kể chuyện ba hài tử nhà ông được lên trấn làm
đồng sinh nên bây giờ thấy Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo dẫn ba hài tử về lý chính cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì. Ba hài tử thấy lý chính
liền ngoan ngoãn chào ông sau đó mới chạy đi kiếm muội muội và hai hài
tử Hồ gia chơi.
"Để Lý thúc chờ lâu rồi" Thẩm Thiệu Thanh cùng ba huynh đệ Trương gia vào gian chính chào hỏi lý chính.
"Ha ha không lâu lắm có lão Trương ở đây trò chuyện cùng ta mà. À phải rồi
đây là danh sách những người đăng ký làm rau. Ngươi xem qua đi" Lý chính rút tờ giấy trong ngực giao cho Thẩm Thiệu Thanh đọc.
"Nếu đã
nhờ Lý thúc thì ta đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì rồi" Thẩm Thiệu
Thanh đưa tờ giấy cho Trương Nhị Bảo bên cạnh cất đi. Còn tranh thủ lúc
Trương Nhị Bảo giơ tay cầm liền khẽ nhéo vài cái vào lòng bàn tay y
khiến cho y đỏ mặt rụt tay lại.
Đợi hai người chim chuột xong
Thẩm Thiệu Thanh mới nhớ tới chính sự đem việc mời lý chính sang đây để
nói rõ với ông:"Lần này lượng công việc bên nhà chúng ta quả thực rất
nhiều. Thêm việc mở rộng trồng rau nữa mà nhân lực trong nhà thì lại
không đủ. Ta nghe cha nói Lý ca làm xong vụ xuân rồi hiện tại cũng chưa
đi làm nên mới hỏi thúc xem không biết Lý ca có muốn qua bên ta làm
không. Nếu có thêm Lý ca nữa thì chúng ta liền bớt lo rồi, có một người
giỏi giang và biết chữ bên cạnh quả thực là rất tốt"
Lý chính
nghe Thẩm Thiệu Thanh nói xong cũng chỉ nhấp một ngụm trà nhưng không có trả lời ngay. Hiển nhiên ông hiểu tại sao Thẩm Thiệu Thanh lại nói như
vậy rồi. Thực ra con trai ông Lý Ngọc hai năm trước từng bị tai nạn khi
làm việc dẫn đến một bên mặt bị sẹo.
Lý Ngọc là con trai trưởng
của ông, lúc còn nhỏ mỗi ngày đều được ông dạy chữ nên khi lớn liền được một tửu lâu trên trấn nhận về làm hỏa kế. Lúc đó khi Lý Ngọc được nhận
làm việc trên trấn, dù chỉ là một hỏa kế nhỏ bé nhưng đối với người
trong thôn chỉ biết làm ruộng mà nói thì đó là việc vô cùng tốt. Không
những thế tiền công cũng rất cao. Khi đó chính Lý Sơn Hùng ông cũng cảm
thấy như vậy. Sau khi được nhận vào làm việc trên quán Lý Ngọc cũng thú
được nương tử người thôn Hà cách thôn Đại Lâm khá xa. Sau này cũng sinh
được ba hài tử, một nữ tử và hai hán tử. Công việc trên trấn cũng rất
tốt, gia cảnh Lý gia lúc đó cũng coi như là khấm khá, thậm chí còn đủ
tiền để nhi tử thứ ba là Lý Bách lên trấn làm đồng sinh nữa. Nhưng cách
đây hai năm, khi Lý Ngọc đang làm việc trên trấn bỗng dưng trong quán
xảy ra chuyện đánh nhau trong số đó đột nhiên có kẻ trong lúc nóng giận
đã cầm bình trà còn nóng hất về phía người kia nhưng không may lại trúng mặt Lý Ngọc. Cũng vì sự việc đó mà trên mặt Lý Ngọc lại nhiều thêm một
vết sẹo bỏng, khuôn mặt nhìn qua có chút đáng sợ. Người gây ra chuyện
này tuy có đền bù tiền thuốc men nhưng giữa chừng trị liệu liền cắt
ngang, nói Lý Ngọc vô duyên vô cớ tự tiện nhảy mới xảy ra chuyện nên hắn không muốn trả tiền chữa trị nữa, tiền lúc trước hắn không đòi coi như
bố thí cho Lý Ngọc vậy. Lý Sơn Hùng lúc đó thực sự rất giận dữ, dù đã
đâm đơn kiện người kia nhưng vì không đủ chứng cứ cùng với người kia đã
cho tiền Lý Ngọc chữa trị rồi nên quan phủ không truy cứu nữa. Chính vì
lần đó Lý Ngọc mới bị tửu lâu trên trấn cho nghỉ việc vì khuôn mặt y rất đáng sợ sẽ khiến khách nhân không dám đến quán để ăn. Lý Ngọc vì chuyện đó liền trở về thôn làm ruộng, bởi vì có Lý Sơn Hùng làm lá chắn nên
cuộc sống lúc đó của y cũng coi như tạm ổn. Nhưng Lý Sơn Hùng biết sau
lưng mình đều sẽ có rất nhiều người chê bai và dè bỉu con của ông. May
mắn nhất của Lý Ngọc có lẽ chính là thê tử cùng các con của y vẫn luôn ở bên y động viên y mỗi ngày. Cũng vì vậy mà Lý Ngọc mới không còn canh
cánh chuyện làm ăn trên trấn nữa.1