Lâu lắm không mặc quần áo, Lâm Đường gần như đã quen với tình trạng trần như nhộng rồi.
Con quỷ ngồi trên giường vẫn tươi cười đầy lễ độ, đợi Lâm Đường tỉnh táo
lại mới chậm rãi mở miệng: “Hình như em trai tôi rất thích cậu.”
Vẻ mặt Lâm Đường đầy mờ mịt. Cậu nhận ra “em trai” mà Chử Khang Ninh nói
chính là quỷ nam vẫn luôn giày xéo mình, nhưng đương nhiên cậu không cho rằng hành vi của con quỷ nọ đại diện cho yêu thích.
Có lẽ Chử Khang Ninh giống người sống hơn, hoặc vì Lâm Đường chẳng còn ai
để dựa vào, nên cậu không quá sợ hay đề phòng hắn. Im lặng trong giây
lát, cậu bỗng mở miệng, vẻ mặt tràn đầy bàng hoàng và sợ hãi đối với
tương lai: “Anh Chử, em trai anh… em trai anh không thích tôi đâu…” Đột
nhiên cậu như tìm thấy một cọng rơm cứu mạng, tha thiết nhìn Chử Khang
Ninh, nói: “Tôi phải làm sao đây, anh có thể cứu tôi không? Anh là anh
trai hắn, hắn phải nghe lời anh chứ?”
Chử Khang Ninh nhìn người nọ, có vẻ khá kinh ngạc: “Sao lại thế? Tôi nghĩ
nó rất thích cậu, nó chưa từng đút thức ăn cho người khác đâu.”
Lâm Đường lắc đầu, không giải thích. Khi còn nhỏ, cậu cũng từng đút cơm cho kiến ăn, nhưng tất cả cũng chỉ vì hiếu kỳ thôi.
Chử Khang Ninh “ồ” một tiếng: “Tôi không giúp được cậu đâu. Cậu thấy đó, em trai tôi đã biến thành ác quỷ, mà tôi chỉ là một hồn ma.” Chử Khang
Ninh cười khổ: “Không sợ cậu cười chê, tôi thậm chí ngay cả căn phòng
này cũng không ra được. Nếu cậu không phá khóa, mở cửa ngầm, chẳng biết
khi nào tôi mới có thể ra đây.”
Được Chử Khang Ninh nhắc nhở, Lâm Đường mới nhớ ra: “Sao anh lại bị nhốt? Anh, anh mới là chủ căn biệt thự mà.”
Chử Khang Ninh lộ vẻ đau thương, như không muốn nhắc đến, lại như không thể không nói: “Là em trai tôi… Sau khi chết, nó biến thành ác quỷ, quay về giết tôi.”
Nghe vậy, Lâm Đường càng tái mặt. Một ác quỷ nhẫn tâm giết chết anh ruột, cậu còn trông mong đối phương tử tế với mình sao?
Lâm Đường suy sụp ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng. Hy vọng
duy nhất của cậu đã bị câu nói của Chử Khang Ninh chặt đứt mất rồi.
Thấy Lâm Đường suy sụp tột cùng, Chử Khang Ninh lập tức đỡ cậu dậy. Hắn lộ
vẻ khó xử, tựa như không đành lòng, nói: “Cậu đừng khóc, để tôi nghĩ
cách đã.”
Cánh tay đang đỡ Lâm
Đường rất hư ảo, không có độ ấm như người sống nhưng cũng chẳng lạnh lẽo giống quỷ nam. Nếu buộc phải hình dung thì nó gần như được ngưng tụ từ
không khí. Có lẽ đúng như lời Chử Khang Ninh nói, hắn chỉ là một hồn ma
suy yếu, thậm chí còn không được tính là quỷ nữa.
Dù là anh em, nhưng Chử Khang Ninh trông khác hoàn toàn với quỷ nam làm
nhiều việc ác. Hắn khẽ nhíu mày, dáng vẻ suy tư có vẻ rất chân thành.
Lâm Đường hít mũi quan sát hắn, hy vọng nghe được phương pháp cứu mạng
nào đó từ miệng đối phương.
Cuối
cùng Chử Khang Ninh thở dài, lời nói mang theo tự trách: “Tuy đã biến
thành ác quỷ, nhưng dù sao nó cũng là em trai tôi. Nó thương tổn cậu,
cũng coi như tôi không đúng.” Dừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Khi còn
nhỏ… nó đã không giống với những đứa trẻ bình thường, nhưng tôi lại
không nhận ra. Nếu tôi phát hiện sớm hơn, có lẽ sẽ không đi đến bước
đường này. Suy cho cùng, cũng là tôi không đúng.”
Nói đến đây, vẻ mặt Chử Khang Ninh bỗng trở nên kiên định: “Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu.”
Lâm Đường lập tức gật đầu. Cậu nhìn chằm chằm vào Chử Khang Ninh, trong mắt tràn đầy tín nhiệm và ỷ lại. Cậu bị nhốt quá lâu, lại luôn sống trong
sợ hãi, yếu đuối cùng hoảng hốt không thể che giấu, hệt như một đóa hoa
trắng mong manh vừa bẻ liền gãy.
Chử Khang Ninh thẳng thắn đón nhận ánh mắt của Lâm Đường. Hắn ngừng một lát rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng hiện giờ, thực lực của tôi kém nó quá xa.
Trước khi tôi nghĩ ra cách, cậu phải nhẫn nhịn một thời gian nữa. Chẳng
hay cậu…”
Lâm Đường lập tức gật
đầu thấu hiểu. Cậu quá kích động, thậm chí còn nắm chặt cánh tay Chử
Khang Ninh: “Anh Chử, anh là người tốt, nhất định tôi sẽ nhớ ơn anh!”
Lâm Đường nắm quá chặt, Chử Khang Ninh tỉnh bơ rụt tay về. Trên mặt vẫn là
nụ cười hòa nhã như trước, càng nghe lời người kia nói, nụ cười trên môi hắn càng sâu: “Đây vốn là chuyện tôi phải làm mà.”
Hồn ma Chử Khang Ninh vô cùng suy yếu, hắn chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất.
Lâm Đường bọc chăn ngồi dưới đất, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên
ngoài. Phải một lúc sau cậu mới dám chắc tiếng động kia không phải là ảo giác. Kỳ quái, bên ngoài là ai?