Trong thành Trường An không có gì là bí mật, nơi nơi đều có tai mắt. Đêm qua Thẩm Hiếu mới cướp được ba vạn thạch lương thực, buổi sáng tin tức
đã lan khắp cao môn đại tộc.
"Nghe nói Thẩm đề cử mang theo
năm trăm binh lính đến cướp lương thảo, Bình Dương công chúa và Thôi phò mã cũng không ngăn được hắn, công chúa còn bị trẹo chân."
"Không phải, công chúa rõ ràng bị ngã gãy chân, chính là bị Thẩm đề cử đẩy một cái, ngã ở bậc thang. Công chúa bị dọa sợ lắm."
"Nghe nói Thẩm đề cử cướp đi ba vạn thạch lương thực."
"Có cái rắm, ta nghe nói cướp tới mười vạn thạch lương thực."
"Ta nghe nói hắn khoắng sạch toàn bộ kho lương của Bình Dương công chúa."
Tin tức lớn lớn bé bé cứ từ người này đến người kia truyền đi, sau cùng thêm mắm dặm muối không biết đâu là sự thật.
Nhưng dù thông tin có biến tướng thế nào, tóm lại là Bình Dương công chúa chịu thiệt, bị Thẩm đề cử đoạt lương.
Bên ngoài người ta bàn tán ồn ào huyên náo đến mức nào, kẻ một tay đảo loạn triều chính là Thẩm Hiếu lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
Chàng đứng bên ngoài Thừa Thiên Môn, giờ Tỵ mặt trời mới mọc không lâu, cũng không thấy nóng lắm.
Thẩm Hiếu mặc một bộ y phục xám nửa cũ nửa mới, cổ áo và tay áo bị giặt
nhiều đến bạc màu, trên đầu không đội quan mão, bên hông cũng không đeo
Ngư phù, thắt lưng cài điệp tiệp thất sự* một cái cũng không có.
*điệp tiệp thất sự: chỉ 7 món đồ đeo ở thắt lưng nam giới, ở thời Đường 7 vật đó bao gồm: bội kiếm, dao găm, đá mài, đinh chạm khắc, dùi tháo gút
buộc, ống tre, đá lửa.
Toàn thân toát ra vẻ bần hàn, nhưng
lại mang khí chất ngay thẳng sạch sẽ. Như thể chàng không có gì phải
vướng bận, nên sẽ không sợ hãi.
Thứ duy nhất trên người chàng liên quan đến chuyện triều chính là một phong tấu chương.
Thẩm Hiếu đang chờ Hoàng Thượng triệu kiến.
Đêm qua cướp lương, hôm nay cả thành Trường An náo loạn, bệ hạ sớm muộn sẽ
triệu kiến chàng. Nghĩ xem, cứ cho là bệ hạ có ý để chuyện nhỏ hóa
không, nhưng Thôi Tiến Chi cùng bè lũ Thái Tử sao có thể bỏ qua được.
Thẩm Hiếu đứng được một lát, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập,
chàng quay sang nhìn, một con lương mã Ðại Uyên vừa lúc dừng trước mặt
chàng, người trên ngựa ghìm cương, nhảy phắt xuống.
Nhị hoàng tử Lý Viêm, sắc mặt cực kỳ không tốt.
Lúc chuyện Thẩm Hiếu cướp lương truyền đến tai Lý Viêm, hắn tức đến lật bàn, lôi đầu Hộ Bộ thượng thư ra mắng té tát.
Nhưng Hộ Bộ thượng thư cũng có biết gì đâu, chỉ thấy Thẩm Hiếu nói chắc chắn
như đinh đóng cột, chỉ cần 500 tên lính đi chuyển về ba vạn thạch lương
thực. Ai mà biết chàng không phải đơn giản đi chuyển lương, mà là cướp
lương chứ.
Lý Viêm trong tay còn nắm roi ngựa, vọt tới trước mặt Thẩm Hiếu.
"Thẩm Hiếu, ngươi ăn gan hùm mật gấu chắc, đêm qua rốt cuộc đã làm gì? Bản
vương bảo ngươi đi mượn lương, không bảo ngươi cướp lương!"
Cuối cùng vẫn cố kỵ nơi này là Thừa Thiên Môn, làm ra động tĩnh lớn cũng
không tốt, Lý Viêm nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp giọng chất vấn.
Chỉ là sắc mặt xanh mét như muốn giết người.
Thẩm Hiếu bị Nhị hoàng tử mắng mỏ một trận, biểu cảm trên mặt không đổi, còn trầm tĩnh lạ thường. Chàng thong thả đáp:
"Cướp lương là chủ ý của tại hạ, hậu quả cũng sẽ do hạ quan một mình gánh
vác, điện hạ và Hộ Bộ thượng thư không rõ sự tình, hạ quan sẽ không để
người bị liên lụy."
Lý Viêm giận quá hóa cười:
"Ngươi gánh vác kiểu gì? Chỉ bằng việc ngươi bỏ mũ cánh chuồn, cởi quan phục
chắc? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cướp không chỉ là lương thảo của Bình Dương, đắc tội cũng không chỉ một mình Bình Dương. Thái Tử sẽ vin vào
chuyện Bình Dương chịu thiệt mà náo loạn, đầu sỏ sẽ từ ngươi mà chuyển
sang bản vương!"
"Ngươi có tin không, lúc này trên bàn phụ hoàng ít nhất có thể bày mấy chục phong tấu chương, tất cả do Đông Cung chỉ thị, tất cả đều muốn dồn bản vương vào chỗ chết! Ngươi còn nói
ngươi không làm ta bị liên lụy?"
"Thẩm Hiếu, ngươi là do ta đề bạt vào Hộ Bộ, bản vương đối với ngươi có ơn tri ngộ, ngươi báo đáp ta như thế này đây?!"
Lý Viêm tính tình bảo thủ lại nóng nảy, nói đến nửa câu sau không kìm được lớn giọng.
Thủ vệ đứng bên ngoài Thừa Thiên Môn hai mắt nhìn nhau, rồi làm như không nghe thấy gì hết, nhìn thẳng như cũ.
Thần tiên đánh nhau, quỷ nhỏ tốt nhất tránh xa một chút.
Thẩm Hiếu vẫn bình tĩnh:
"Điện hạ, lợi hại mà ngài nói hạ quan đều đã nghĩ qua. Hạ quan đã suy tính
cẩn thận, mới dám đi cướp kho lương của Bình Dương công chúa. Đoạt lương thất bại, điện hạ muốn chịu liên lụy, hạ quan cũng nằm dưới lưỡi đao
trước, bất cẩn liền mất mạng."
"Hạ quan sẽ không dùng sinh mạng mình làm điều vô nghĩa, còn mong điện hạ tin ta, người buộc tội
ngài càng nhiều, ngài mới càng không xảy ra chuyện."
Chàng nhìn Lý Viêm một cách nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra uy nghi:
"Hạ quan nói không làm liên lụy đến điện hạ, thì nhất định sẽ không liên lụy đến điện hạ."
Lý Viêm buông cổ áo Thẩm Hiếu ra, khiến chàng lảo đảo. Hắn căn bản không tin.
Càng nhiều người buộc tội hắn lại càng an toàn?
Có cái rắm.
Thẩm Hiếu bị điên rồi.
Hắn lúc trước đúng là có mắt như mù, sao lại đi coi trọng Thẩm Hiếu cái thứ người liều mạng như vậy, còn thu về dưới trướng.
Lý Viêm vẫn còn muốn mắng chửi, lại thấy phía sau tốp năm tốp ba quan lại
áo đỏ áo tím đi tới, ngũ tự lục bộ tam tỉnh, tất cả quan lại có danh hào đều ở đây.
Bọn họ vừa đi, khóe mắt vừa liếc sang Lý Viêm một cái, lần lượt hành lễ:
"Tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ."
Sau đó ngó sang Thẩm Hiếu một thân áo quần cũ kĩ, trong ánh mắt hơi kinh
ngạc, lại khinh thường —— đêm qua vừa đoạt lương, hôm nay muốn từ quan
tạ tội sao.
Những người này đều là người của Thái Tử đảng, Lý
Viêm không cần nghĩ cũng biết bọn họ khẳng định sẽ góp một tay với Thái
Tử, buộc tội Thẩm Hiếu, nhân tiện hắt cho hắn một bát nước bẩn.
Lý Viêm và bọn họ đều được Chính Nguyên Đế triệu tiến cung.
Lý Viêm không muốn đi cùng đám người này, đợi bọn họ đi vào hết, hắn mới
phủi phủi áo choàng, hừ lạnh với Thẩm Hiếu một tiếng, rồi phất áo nhập
cung.
Thẩm Hiếu bị bỏ lại bên ngoài, không lâu sau từ Thừa Thiên Môn một thái giám đi tới.
Xưa nay nội thị trong cung luôn kiêu ngạo, đuôi mày khóe mắt đều toát lên vẻ âm lãnh, gã liếc xéo Thẩm Hiếu rồi thủng thẳng:
"Bệ hạ có khẩu dụ, tuyên Hộ Bộ đề cử Thẩm Hiếu vào triều yết kiến."
Thẩm Hiếu chắp tay thi lễ: "Còn nhờ công công dẫn đường."
Gã thái giám lại liếc chàng cái nữa, vốn định nhắc nhở chàng nên đi đổi
quan phục rồi vào diện thánh. Nhưng nghĩ lại, Thẩm đại nhân phạm vào
trọng tội, trên long án của Hoàng Thượng còn la liệt tấu chương tố cáo
kia, cái chức quan bát phẩm bé tí này còn giữ được sao?
Được, áo vải thì áo vải, đỡ cho bọn họ lát nữa phải giúp tháo mũ cánh chuồn.
Vào Thừa Thiên Môn, dọc theo đường Long Vĩ đi về phía trước, phía trên
những bậc thang cẩm thạch chính là Hàm Nguyên Điện. Đây là nơi bệ hạ
hằng ngày xử lý chính sự.
Nội thị đứng hầu ngoài điện thấy Thẩm Hiếu tới, vội vàng đi vào bẩm báo Hoàng Thượng, Thẩm Hiếu đứng ngoài điện chờ.
Trong chốc lát, liền thấy mấy tên nội thị khiêng một cỗ kiệu hướng về phía này.
Trong cung dám dùng kiệu, cũng thật phô trương.
Sau khi vào cung phải hạ kiệu xuống ngựa, đây là quy củ, trừ khi bệ hạ ban
cho kiệu liễn. Hiện giờ trong triều người được hưởng ân vinh như vậy
cũng chỉ có Trịnh bộc xạ, cũng bởi ông ta đã hơn 70 tuổi, tuổi già sức
yếu, chân cẳng không tiện, mới được khoan dung như vậy.
Nhưng người trong kiệu rõ ràng là nữ quyến.
Thẩm Hiếu nhìn một lát, thấy nội thị hạ kiệu dưới bậc, chàng mới thấy rõ —— người tới thì ra là Bình Dương công chúa.
Trên chân nàng là một tầng băng gạc dày, hiển nhiên vì đi đứng không tốt,
không có cách nào đi lại nên mới được khai ân cho người nâng đến đây.
Thẩm Hiếu hơi nhíu mày, mơ hồ nhớ lại hình như đêm qua lúc nàng xuống xe ngựa, sốt ruột lại vội vàng mà bị trật chân.
Nhưng trật chân thôi mà, cần gì khoa trương như thế. Nhìn độ dày của đống băng gạc đó, cứ như thể nàng bị gãy chân luôn ấy chứ.
Mà cũng đúng, không thể hiện ra ngoài thảm một chút thì lấy cớ đâu mà cáo trạng với Hoàng thượng.
Nội thị vừa vào thông báo đi ra, thấy Bình Dương công chúa tới, lập tức bỏ
qua Thẩm Hiếu, vội vàng cúi đầu khom lưng chạy xuống bậc thang, ân cần
như chó nuôi trong nhà.
"Nô tài ra mắt Bình Dương công chúa. Công chúa, chân của ngài......làm sao vậy ạ?"
Lý Thuật bảo gã đỡ mình, khập khiễng đi lên bậc thang, lúc nàng đến gần Thẩm Hiếu thấy sắc mặt nàng tái nhợt.
Chỉ là ánh mắt vẫn lãnh đạm mà thông thấu như cũ, nàng liếc xéo Thẩm Hiếu:
"Chân? Đây đều là nhờ phúc của Thẩm đại nhân đấy. Đêm qua Thẩm đại nhân đoạt
lương, thật là đã tặng cho bổn cung một niềm vui kinh hãi......"
Thẩm Hiếu cũng nhìn lại nàng, không nói lời nào, chỉ im lặng cười mỉm.
Đúng như Lý Viêm nghĩ, Chính Nguyên Đế từ sáng sớm đã nhận được không ít tấu chương. Không cần đếm cũng biết có khoảng sơ sơ gần trăm cái, nội dung
bên trong tương tự nhau.
"Hộ Bộ đề cử Thẩm Hiếu dung túng binh lính cướp bóc điền trang của Bình Dương công chúa, ý đồ đáng chết!"
Nhìn lạc khoản*, đều là người thuộc phe Đông Cung.
*lạc khoản: phần kí tên
Người dâng tấu chương quá nhiều, Chính Nguyên Đế cũng rảnh gọi tất cả tới,
chỉ chọn quan viên từ chính ngủ phẩm trở lên, dù vậy, Hàm Nguyên Điện
vẫn đông đúc tầm hai mươi người, đều là tay chân đắc lực ở mỗi công bộ.
Đông Cung đúng là lợi hại, chuyện vừa xảy ra đêm qua sáng hôm sau đã có thể
triệu tập chừng ấy người, nếu để thêm mấy ngày, có khi tất cả quan lại
trong triều đều sẽ dâng tấu lên Hàm Nguyên Điện không!
Chính
Nguyên Đế sắc mặt âm trầm, không rõ hỉ nộ, nặng nề ngồi sau long án, bên dưới hai nhân vật chính của câu chuyện cũng chậm rãi tiến vào.
Chúng quan viên quay đầu lại, thấy Bình Dương công chúa khập khiễng đi phía
trước, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Bình Dương
công chúa xưa nay có tiếng đa mưu túc trí, không giống con gái bình
thường tỏ vẻ yếu đuối nhu mì để lấy lòng người khác. Nhu nhược đáng
thương chẳng bao giờ liên quan đến nàng.
Thế mà giờ phút này nhìn lại, mới phát hiện thì ra nàng cũng rất gầy yếu, bỗng nhiên lại trông
nhu nhược yếu ớt như vậy, càng thấy càng thương xót.
Đối lập với nàng, Thẩm Hiếu đứng bên cạnh trông thật đáng ghét.
Lấy binh đoạt lương, khinh nhục công chúa, gan chó cũng lớn thật!
Chính Nguyên Đế ngồi ngay ngắn bên trên, vui buồn mừng giận không lộ ra
ngoài. Chẳng qua thấy Lý Thuật khập khiễng, vẫn là có chút tấm lòng
người cha, cho phép nàng ngồi.
Lý Thuật hành lễ xong không nói
lời nào, ngồi xuống ghế, chân còn bó một lớp băng vải thật dày, nàng rũ
mắt, càng lộ vẻ đáng thương.
Thẩm Hiếu quỳ xuống hành đại lễ,
không nói lời dư thừa, đôi tay dâng lên một phong tấu chương. Lưu Thấu
vội vàng nhận lấy đặt lên long án.
Chính Nguyên Đế nhìn lướt qua tấu chương, sau đó nhìn Thẩm Hiếu, cũng không cho chàng bình thân, chỉ hỏi:
"Thẩm Hiếu, ngươi biết vì chuyện gì mà trẫm triệu ngươi đến đây không?"
Thẩm Hiếu quỳ mà sống lưng vẫn thẳng, một thân áo xám mơ hồ toát lên kiêu ngạo:
"Vi thần biết, là bởi vì đêm qua thần đã lấy đi của Bình Dương công chúa ba vạn thạch lương thực."
Lời còn chưa dứt, Thôi Tiến Chi đã cười khẩy:
"Lấy? Thẩm đại nhân nói thật dễ nghe, ngươi rõ ràng là cướp bóc!"