“Cụ ơi, mấy người này bắt
nạt chúng cháu!” Bùi Nặc nắm lấy tay Bùi Dĩ Chu, chỉ vào mấy người trước mặt bắt đầu mách. Cô bé thêm mắm thêm muối vào sự thật miêu tả câu
chuyện vô cùng ác liệt và nguy hiểm xảy ra lúc ấy. Hơn nữa cô bé còn giơ cái tay bị bọn trẻ hư kia đạp vào cho mọi người xem, “Cháu tới cứu mèo
con bọn chúng còn đánh cháu!”
Bùi Nặc trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, cả khuôn mặt không chỗ nào là không xinh xắn.
Nhưng lúc này đây, bím tóc của cô bé bị cắt một nửa, tay nhỏ sưng lên. Hai mắt khóc nhiều mà sưng húp, trông rất đáng thương.
Mọi người cùng nhìn Bùi Nặc rồi nhìn qua thằng nhóc mập kia, trong lúc nhất thời, không khí trở nên căng thẳng.
Ở mỗi khu chung cư đều có một vài đứa trẻ hư, thằng mập kia lại thuộc
nhóm đó. Mấy đứa trẻ này hôm thì phá hoa cỏ, hôm thì ngược đãi động vật, thỉnh thoảng còn tốc váy của các bé gái khác nữa. Nhưng vì phụ huynh
nhà chúng quá ngang ngược và vô lý nên cũng chẳng ai đứng ra nói lý với
bọn họ, dù sao cũng chẳng ai muốn dây vào loại người như thế này.
Giờ đây xảy ra chuyện này, có người đứng về phía thằng mập, cũng có không
ít người lén lút đứng đằng sau xem kịch vui, còn âm thầm cổ vũ cho hai
bên đánh nhau.
“Anh, anh là quản lý ở đây?” Ba thằng mập trừng to mắt, nhìn Bùi Dĩ Chu từ trên xuống dưới.
Phong độ của Bùi Dĩ Chu không giống người bình thường, dáng người còn cao hơn cả bảo vệ đứng đằng sau.
Có vài người cảm thấy Bùi Dĩ Chu quen mắt nhưng không nhớ đã gặp anh ở
đâu. Đột nhiên trong đám người có người hô to tên của anh, ánh mắt của
mọi người từ soi mói chuyển sang ngạc nhiên.
Bùi Dĩ Chu, chủ tịch của công ty Hoa Tinh, ở lĩnh vực kinh doanh nào cũng có cổ phần của anh.
“Nếu anh là quản lý ở đây vậy anh tới đây phân xử cho chúng tôi đi. Chúng
tôi tuyệt đối không cho phép cái loại tạp chủng, quái vật này làm hàng
xóm của nhà mình!”
Lời này chọc Bùi Ngôn tức giận: “Ai thèm làm hàng xóm với mấy người dở hơi như các người chứ?”
Vẻ mặt của ba thằng mập khó coi hẳn lên.
Bùi Dĩ Chu làm lơ mấy con hề đứng đối diện. Anh nhìn chằm chằm vào An
Tưởng. Đầu tiên anh nhìn xung quanh cô một lần, sau khi chắc chắn cô
không bị thương thì dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, anh tới trước
mặt cô, hỏi: “Cô có ổn không?”
Giọng nói anh trầm ấm, lông mi anh rủ xuống dưới, tuy rằng anh vẫn mang khí thế của người bề trên nhưng
khuôn mặt anh dịu dàng, lập tức làm người ta cảm thấy thâm tình và chiều chuộng trong mắt anh.
Mọi người đứng xung quanh thi nhau đoán
quan hệ giữa hai người, thậm chí có người còn nhỏ giọng bảo An Tưởng
được Bùi Dĩ Chu bao nuôi.
Lời đó quá xúc phạm người nghe. Bùi Dĩ Chu liếc ánh mắt hình viên đạn qua, đám người lập tức im bặt.
“Tôi cũng biết được tổng thể câu chuyện rồi, chúng ta đi vào phòng làm việc nói chuyện.”
An Tưởng nắm lấy tay An Tử Mặc cùng Bùi Dĩ Chu đi ra khỏi đám người, vào phòng quản lý của khu chung cư.
Bùi Dĩ Chu là chủ đầu tư của khu chung cư Lệ Cảnh Giang Sơn này. Đừng nói
là một khu chung cư nho nhỏ này, xung quanh chỗ này đều là sản nghiệp
dưới trướng Hoa Tinh. Ông chủ đến, đương nhiên ban quản lý khu chung cư
không dám chần chờ, nhanh chóng bưng trà rót nước, phục vụ ân cần.
Bùi Dĩ Chu ngồi ở vị trí trung tâm của bàn họp, hai bên là luật sư, đằng
sau anh là bảo vệ. Anh được đám người vây quanh, tuy rằng anh chẳng nói
lời nào nhưng khí thế của anh không phải là nhỏ. Mấy vị phụ huynh vừa
làm loạn thấy tư thế này của anh lập tức im chặt miệng, chẳng còn kiêu
ngạo như vừa rồi.
Luật sư của Bùi thị nổi tiếng là giỏi, có thể
nói là giỏi nhất nhì trong nước. Đám người không hiểu Bùi Dĩ Chu mang
luật sư tới đây làm gì.
“Tóm lại là cháu nhà anh động tay đánh người trước.” Ba thằng mập cắn chặt lý do này không buông.
“Ừ.” Bùi Dĩ Chu không vội, vẻ mặt anh bình tĩnh, “Nếu Tử Mặc cùng Bùi Ngôn
thật sự cắn con nhà mấy người, chúng tôi cũng sẽ bồi thường đầy đủ.”
Mấy vị phụ huynh đứng đối diện không ngờ Bùi Dĩ Chu lại dễ nói chuyện như
vậy. Nghe xong, bọn họ lén liếc nhìn nhau, trong lòng mừng thầm.
Trong lòng Bùi Ngôn cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là đám người này bắt nạt người ta trước, tại sao bên cậu lại phải đền tiền. Cậu đang định nói gì đó
thì tay cậu bị An Tử Mặc giữ chặt. An Tử Mặc lắc đầu ra hiệu cho cậu.
Bùi Ngôn ngậm chặt miệng không nói gì nữa.
Bùi Dĩ Chu quay đầu ra đằng sau ra hiệu cho bác sĩ riêng nhà mình.
Bác sĩ riêng của Bùi Dĩ Chu nhanh chóng mang mấy tờ giấy chẩn đoán cùng ảnh chụp CT đặt lên bàn, nói: “Đây là giấy khám bệnh của Bùi Nặc, tất cả
vết thương trên người cô bé đều là do “hòn ngọc quý” của quý ông bà gây
ra. Còn vết thương của cậu Tử Mặc và Bùi Ngôn thì lát nữa chúng tôi sẽ
tiến hành kiểm tra, phân tích mức độ thương tật cụ thể sau.”
Từ “hòn ngọc quý” kia được nói ra vô cùng châm chọc.
Ba thằng mập trừng mắt: “Mấy người có ý gì?”
Luật sư giải thích: “Nếu có bằng chứng chứng minh cô chủ, cậu chủ nhà chúng
tôi làm con các vị bị thương, đương nhiên chúng tôi sẽ bồi thường cho
các vị theo đúng quy định của pháp luật. Ngược lại, các vị làm tổn
thương Bùi Nặc, Bùi Ngôn và An Tử Mặc chúng tôi cũng nhất định sẽ truy
đuổi đến cùng. Dù sao cũng là con các vị động tay trước, đương nhiên các vị phải chịu trách nhiệm.”
Luật sư đưa giấy tờ qua, “Đây là giấy tờ bồi thường ban đầu, xin mời các vị xem qua. Nếu có chỗ nào không hài lòng, các vị có thể nói ra, đoàn luật sư chúng tôi sẽ xem xét, sửa chữa ngay lập tức, không làm lãng phí thời gian của mấy vị.”
Có vài
ba mẹ của lũ trẻ hư kia thò đầu qua xem, tuy rằng bọn họ đọc không hiểu
trong giấy tờ viết gì nhưng bọn họ đã hiểu số tiền mình phải bồi thường
là bao nhiêu.
“Trong này cũng đã bao gồm tiền đền bù việc phá
hoại các công trình công cộng,” Luật sư nói như một chú robot không có
chút tình cảm nào, “Khi nào các vị trả xong chỗ tiền bồi thường này,
chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường trở lại cho các vị. Đương nhiên các vị cũng có thể gọi luật sư đến đây để nói chuyện nếu còn chỗ chưa vừa ý.”
Gọi luật sư?
Con mẹ nó vì chuyện cỏn con này ai mà gọi luật sư cơ chứ?!!
Ba thằng mập đập bàn đứng dậy, “Con mẹ nó mấy người ỷ vào mình có tiền nên định bắt nạt người khác đúng không? Mấy người có tin tôi báo người của
cục quản lý tới để xử lý mấy người không?”
Cảnh sát loài người
không quản được quỷ hút máu, vì vậy để quản lý quỷ hút máu, người ta đặc biệt lập ra cục quản lý quỷ hút máu, nhờ hiệp hội thợ săn quản lý quỷ
hút máu. Cũng vì quỷ hút máu có những năng lực đặc biệt nên các quy định trong đó vừa khắc nghiệt vừa biến thái.
Bùi Dĩ Chu không nói gì, nhưng một người khác mặc bộ đồng phục của cục quản lý lại đứng dậy,
“Tôi chính là người của cục quản lý.” Cô ấy cười nhạt, “Dù là loài người hay là quỷ hút máu, chúng tôi đều sử dụng pháp luật để làm việc và phân xử, không thiên vị bất kỳ bên nào.”
Ba thằng mập nghẹn họng. Tiếp theo anh ta nói: “Thế chứng, bằng chứng của mấy người đâu?”
Bằng chứng?
Bùi Dĩ Chu cười.
“Tiểu Vương.” Bùi Dĩ Chu gọi, “Bảo bên bảo vệ khu chung cư trích xuất camera an ninh, trực tiếp gửi qua bên này.”
“Vâng.”
Bên quản lý khu chung cư không dám chần chờ, vội trích xuất camera sau đó gửi vào trong máy tính. Mọi người mở máy tính ra xem.
An Tưởng quay đầu nhìn qua máy chiếu, thấy rõ ràng hành động làm người ta phẫn nộ của những đứa trẻ hư kia.
Dường như chúng không biết mình làm sai, ngược đãi, đánh đập mèo con như một
thú vui của mình. Ban đầu mèo con còn vùng vẫy định chạy trốn, sau khi
bị chúng đánh đập một hồi thì nó chỉ còn co ro rên rỉ. Đang lúc bọn
chúng cắt lỗ tai mèo thì Bùi Nặc đuổi tới nơi.
Đương nhiên việc Bùi Nặc tới ngăn cản bọn họ đã khiến cô bé trở thành đối tượng tiếp theo bị những đứa trẻ hư kia bắt nạt.
Những hình ảnh vừa được chiếu ra, cả phòng họp yên lặng lại ngay lập tức. Ánh mắt Bùi Dĩ Chu lạnh lùng, cả người như tỏa ra hơi lạnh. Bùi Ngôn nắm
chặt tay lại, răng nanh của cậu lại bắt đầu lộ ra.
Mấy người ba mẹ của lũ trẻ hư kia xem xong không nói thêm câu nào.
“Chiếu tiếp đi.”
Tiếp đó, hình ảnh Bùi Ngôn bảo vệ cho em gái mình được phát ra, đồng thời
cảnh thằng nhóc mập dùng kéo cắt loạn cỏ của khu chung cư, phá hỏng công trình công cộng cũng được chiếu ra nốt. Nó vừa hung dữ vừa hư hỗn, xem
xong cảnh đó ai cũng chỉ muốn đánh cho nó một lát.
Bùi Dĩ Chu đặt tay lên bàn, cười như không cười: “Mấy người bảo Tử Mặc cùng Bùi Ngôn
cắn con mấy người nhưng kỳ lạ là chúng tôi lại không tìm thấy camera
quay lại cảnh ấy. Tiểu Vương, cô nói xem.”
Tiểu Vương nói: “Tất cả video trích xuất từ camera an ninh đều ở đây, không có cái nào ghi lại cảnh ấy.”
Khuôn mặt của mấy người phụ huynh kia xấu xí: “Ai biết được có phải mấy người xóa đoạn ghi hình đó đi không?”
“Người của cục quản lý ở bên kia, cô ấy có thể làm chứng cho chúng tôi rằng
chúng tôi không cắt xén bớt một giây nào.” Bùi Dĩ Chu bình tĩnh nói,
người của cục quản lý nghe xong cũng gật đầu, nói, “Anh Bùi Dĩ Chu vẫn
luôn ở chỗ tôi, anh ấy cũng không gọi cho bên quản lý khu chung cư xóa
bất kỳ đoạn ghi hình nào.”
Ba thằng mập định nói gì thì đột nhiên nhớ tới ở chỗ mê cung công viên kia không có một cái camera theo dõi nào!!
Nói cách khác, dù cho An Tử Mặc ở trong đó thật sự cắn con anh ta thật,
nhưng dưới tình huống không có nhân chứng, chẳng thể chứng minh được
điều gì.
Sắc mặt anh ta trắng xanh.
An Tử Mặc dựa lưng vào ghế, khóe môi từ từ cong lên.
Cậu biết mình đang làm cái gì, cũng tự chừa lại đường lui cho mình. Dù cậu
làm việc xúc động nhưng cậu cũng sẽ không để ai nắm được thóp của mình.
“Miệng vết thương! Miệng vết thương trên cổ con tôi chính là bằng chứng!”
“Đúng, đúng! Còn có vết cắn ở đây nữa!”
Ba thằng mập kéo cổ áo của con mình ra, định thanh minh thì phát hiện chỗ
đó chẳng có miệng vết cắn nào, chỉ có hai đốm nhỏ đo đỏ không thấy rõ.
Quỷ hút máu dùng răng nanh để hút máu. Phòng ngừa làm cho con mồi chết thì
trong răng của quỷ hút máu cũng chứa nọc độc. Độc này có thể làm con mồi bị tê liệt không tiếp tục phản kháng được, cũng đồng thời có tác dụng
chữa trị vết thương cho con mồi, để tránh cho con mồi bị chết đi trong
quá trình bị hút máu.
Vết cắn do quỷ hút máu nhỏ tuổi cắn thì có
tốc độ lành lại sẽ chậm hơn bình thường một chút. An Tử Mặc cùng Bùi
Ngôn đều là quỷ hút máu nhỏ tuổi, tuy rằng thời gian khép lại vết cắn
hơi chậm nhưng trong khoảng thời gian mấy người lớn cãi nhau thì vết cắn cũng lành lại hết rồi.
Mấy vị phụ huynh của lũ trẻ hư kia nhìn
mà há hốc mồm. Nhưng bọn họ vẫn chưa bỏ ý định, chỉ vào An Tử Mặc nói:
“Nó thừa nhận! Chính miệng nó thừa nhận đó cướp tiền của con chúng tôi.”
“Đúng.” Vẻ mặt An Tử Mặc bình tĩnh, “Tôi lấy tiền đó để làm viện phí cho mèo
con, nhưng tôi chưa từng bảo mình cắn bọn chúng. Bùi Ngôn, cậu nói à?”
Bùi Ngôn lắc đầu, “Cháu không nói.”
Ba thằng mập nghẹn họng, vẻ mặt tím như màu gan lợn.
Bùi Dĩ Chu nhẹ nhàng nói: “Luật sư Thành.”
“Đây.” Luật sư thành lại mang một sấp giấy tờ đặt trước mặt mấy người kia,
“Căn cứ vào hợp đồng mỗi hộ gia đình ký trước khi mua chung cư, nếu cố
tình phá hoại các công trình công cộng, cây xanh của khu chung cư thì sẽ phải đền bù.”
“Tao, tao không ở chỗ này của chúng mày nữa!! Đi
thôi, chúng ta chuyển nhà!” Ba thằng mập tức giậm chân, anh ta không tin mình rời khỏi đây rồi thì mấy người kia còn cắn chặt không buông. Dù
sao thì có chết anh ta cũng không chịu bồi thường.
“Xin lỗi. Dù
cho các vị chuyển nhà các vị cũng cần phải bồi thường theo hợp đồng. Vậy hiện tại các vị chọn ký giấy hay là chúng ta gặp nhau ở trên tòa đây?”
Luật sư Thành nói, không quên nhìn sắc mặt của Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu lười biếng dựa vào ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
Tuy rằng dáng ngồi của anh rất nhẹ nhàng thong thả nhưng khí thế của anh lại vô cùng dọa người.
Vẻ mặt của mấy người phụ huynh đứng đối
diện đều vô cùng xấu. Trong lòng họ cũng biết bản thân không thể đấu lại được với Bùi Dĩ Chu. Camera theo dõi thì không có, chứng cứ cũng chẳng
còn. Nếu mà tiếp tục cứng đầu, làm loạn, bị kiện lên tòa thì cũng là lúc bọn họ đắc tội với Bùi thị. Không chỉ vậy, có một số người ở đây còn
làm ở công ty có hợp tác với các công ti con dưới trướng Bùi thị. Nếu
bọn họ thật sự chọc Bùi Dĩ Chu tức giận, có lẽ kết cục của bọn họ không
chỉ dừng lại ở việc bồi thường chút tiền này mà là không còn chỗ để làm
việc.
Mua được nhà ở Lệ Cảnh Giang Sơn thì cũng chẳng phải là người nghèo, chỉ bù một chút tiền này, bọn họ vẫn lo được.
Video bằng chứng vẫn còn sờ sờ ở đó, đúng là con của bọn họ đi theo thằng
nhóc mập kia phá trước. Có một số vị phụ huynh đã hiểu chuyện, trực tiếp ký vào giấy tờ. Sau khi ký xong họ còn âm thầm ghim ba mẹ thằng mập kia trong lòng.
Cuối cùng chỉ còn lại ba mẹ thằng nhóc mập. Bọn họ
thấy những người khác đều ký hết thì khẽ cắn môi, sau đó vô cùng khó
chịu ký tên vào.
Trước khi những vị phụ huynh đó rời đi, Bùi Dĩ Chu lạnh lùng gọi họ lại: “Xin lỗi đi.”
Sống lưng mấy vị phụ huynh đó cứng đờ. Có một người nhanh chóng đẩy con mình, tức giận ra lệnh: “Con xin lỗi đi!”
Lúc này cả lũ trẻ đều sợ, từng người từng người một đến trước mặt An Tử Mặc, Bùi Nặc và Bùi Ngôn để xin lỗi.
An Tử Mặc cười lạnh, chẳng nói câu nào.
Việc này tạm kết thúc tại đây. Sau khi đám người lần lượt rời đi, Bùi Dĩ Chu nói với trợ lý của mình bằng giọng điệu lạnh lùng: “Có lẽ nhà thằng
nhóc mập kia sẽ chuyển nhà. Cô báo cho tất cả các công ty phòng ốc xung
quanh đây, không cho bọn họ thuê nhà.”
Vốn dĩ nhà thằng nhóc mập
chọn khu chung cư này vì ở gần đây có một khu trường học có chất lượng
rất cao. Nhưng không may chính là xung quanh khu này đều là địa bàn của
Bùi Dĩ Chu. Có anh ở đây, nhà bọn họ chẳng thể lắc lư dưới mi mắt của
anh được nữa.
An Tưởng vẫn luôn ngồi yên bên cạnh nhìn Bùi Dĩ Chu. Đột nhiên tim cô đập nhanh hơn.
An Tử Mặc nhíu mày, không hiểu sao cậu cảm thấy hơi tức giận.
Đang bình thường sao tự dưng người mẹ này của cậu lại mê mẩn người đàn ông kia vậy?