Lăng Tri đã dần quen với khoảng thời gian ở tại Phượng Danh Viên nên khi quay về Lăng gia nàng lại có chút không quen lắm.
Mà Bùi Thù nói được làm được, một hôm sau khi họ về đến Lăng gia, hắn ngỏ ý muốn thành thân với nàng.
Chuyện Bùi Thù có tình cảm với Lăng Tri ai cũng đều nhìn ra được, nhưng đã
nhiều năm như thế, Lăng Tri vẫn không hề bày tỏ suy nghĩ của mình.
Chưa bao giờ Lăng Tri nghĩ đến chuyện thành thân cả, có lẽ vì cuộc đời nàng
từ trước đến nay chỉ có một người quan trọng nhất là Tạ Thanh Li, Tạ
Thanh Li chiếm cứ quá nhiều vị trí trong lòng nàng, muốn nàng nghĩ đến
việc gì khác thì đúng là không dễ chút nào.
Dù là việc xuất giá hay yêu thích ai, nàng cũng chưa từng nghĩ đến.
Lời cầu hôn của Bùi Thù khiến mọi người trong Lăng gia vui mừng đồng ý
ngay, nhưng về phía Lăng Tri thì nàng yêu cầu thêm ba ngày để cân nhắc.
Lăng Tri muốn ba ngày, Bùi Thù cho nàng ba ngày, hai người họ quen nhau từ nhỏ, đương nhiên đã hiểu rõ con người đối phương.
Nhưng trong hai ngày tiếp theo, ở kinh thành truyền đến vô số tin tức, mà tin tức lớn nhất chính là Đại Nghiêu Quốc lại lần nữa thay đổi Hoàng đế.
Người leo lên ngôi vị là Hi Vương điện hạ.
Những tranh đấu ẩn sâu trong chuyện này người ngoài nào đâu biết được rõ
ràng, nhưng kết quả như hiện giờ cũng không phải quá khó đoán. Lúc đầu
khi tranh chấp vị trí Lâu chủ Thù Hoa Lâu ở Phượng Danh Viên, người đứng sau Ôn Ngọc Thư là Hoàng đế, mà thế lực đằng sau Diệp Nghi là Hi Vương, thắng bại hôm đó gần như đã chỉ ra kết cục của ngày hôm nay."
Chúng dân đưa ra vô số giả thuyết về việc này, nhưng điều duy nhất mà bây giờ Lăng Tri để ý chính là con đường dẫn đến Thù Hoa Lâu.
Còn có một việc khiến người ta khó hiểu hơn, một Thù Hoa Lâu quan trọng như thế
lại chẳng có chút động tĩnh gì trong mấy ngày vừa qua.
Lăng Tri
dần lo lắng không thôi. Nàng nhớ lại hôm Diệp Nghi đuổi theo bọn họ để
cản lại hành động của đám áo đen, sau đó lại phái người hộ tống họ về
Lăng gia an toàn, bản thân chàng thì lúc đi cũng như lúc về chẳng mang
theo một hộ vệ nào cả, không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào hay
không.
Càng nghĩ Lăng Tri càng xoắn xuýt, không còn tâm tư nào mà suy nghĩ đến chuyện của Bùi Thù nữa, nàng chỉ hận không thể lập tức bay về kinh thành đến Phượng Danh Viên nhìn chàng một cái.
Lại một ngày trôi qua, cuối cùng thì bên kinh thành cũng đã truyền đến tin tức của Thù Hoa Lâu.
Tin báo rằng Lâu chủ Diệp Nghi bị tập kích dẫn đến trọng thương, hôm nay
nghỉ ngơi hồi phục ở trong Phượng Danh Viên, đóng cửa không tiếp khách.
Lăng Tri nghe xong lại càng nóng lòng hơn.
Diệp Nghi bị thương như thế, khi nào mới hồi phục? Bên cạnh Diệp Nghi có
người của Thù Hoa Lâu bảo vệ, mà chính bản thân chàng cũng có võ công hộ thân, đáng lẽ sẽ không bị thương mới đúng. Lăng Tri nghĩ tình huống như hôm nay chắc chắn đã xảy ra khi chàng trở về một mình sau khi tiễn họ
về Lăng gia.
Lăng Tri lo sốt vó đứng ngồi không yên, nàng thầm
lên kế hoạch đi đến kinh thành một chuyến. Nhưng đây không phải là
chuyện khiến mọi người xung quanh nàng quan tâm.
Bùi Thù chỉ muốn biết đáp án từ miệng Lăng Tri mà thôi.
"A Tri, muội làm sao vậy?" Một hôm khi Bùi Thù đến gặp Lăng Tri, vẻ mặt tái nhợt của nàng khiến hắn bất lực thở dài.
Lăng Tri khẽ lắc đầu, nàng biết Bùi Thù đến đây vì lí do gì, nhưng bây giờ
nàng không thể nào bình tĩnh lại để ngồi xuống đàm đạo với hắn được,
nàng cắn môi, "A Thù, ta muốn đến kinh thành."
Bùi Thù nhướn mày.
"Diệp Nghi bị tập kích dẫn đến bị thương, bây giờ người đang nghỉ ngơi trong
Phượng Danh Viên." Lăng Tri tiếp tục nói, "Vì cứu ta nên người mới bị
thương, ta muốn... đến thăm người."
Bùi Thù đã hiểu ý nàng, hắn trầm ngâm nhìn Lăng Tri, vẫn không nói lời nào.
Lăng Tri ngạc nhiên đối mặt với Bùi Thù.
Hồi lâu sau, hắn mới đáp lại: "A Tri."
"Muội thích y rồi phải không?"
Bây giờ Lăng Tri vẫn đang lo nghĩ về chuyện của Phượng Danh Viên nên hình
như nàng chưa nghe rõ câu hỏi của Bùi Thù, nàng mở to mắt, hỏi lại với
vẻ khó hiểu, "Huynh nói gì cơ?"
Bùi Thù cười cười, "Không có thật sao?"
Không có thật sao?
Lăng Tri không thể nào tượng tượng nổi câu hỏi đó sẽ xuất hiện, mà càng khó
hiểu hơn chính là, nàng bắt đầu cân nhắc đến khả năng này. Vài năm
trước, Tạ Thanh Li vẫn luôn là mẹ nuôi của nàng, nàng chưa bao giờ suy
nghĩ xa hơn. Nhưng giờ đây Tạ Thanh Li đã trở thành nam nhân, là Lâu chủ Diệp Nghi của Thù Hoa Lâu, Bùi Thù lại hỏi nàng có phải đã thích người
rồi hay không?
Sao có thể chứ?
Lăng Tri lắc đầu muốn vứt
hết loại suy nghĩ này ra khỏi tâm trí, nàng nói đầy chân thành, "Ta muốn tìm người, dù có thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải đi."
Bùi Thù
vẫn bình tĩnh nhìn Lăng Tri, sau lại nói: "Thiên hạ hôm nay đã không còn yên bình, Lăng gia cũng không hề yên ổn, trước đây xảy ra nhiều việc
như thế nên bây giờ Lăng thúc thúc sẽ không cho muội đi đâu."
Lăng Tri biết lời Bùi Thù không sai chút nào, nhưng nàng vẫn cố chấp, "Ta sẽ nghĩ cách..."
"Ta đưa muội đi." Cuối cùng Bùi Thù cũng thốt lên lời này.
Lăng Tri không ngờ hắn sẽ nói như vậy. Bùi Thù bật cười nhìn vẻ mặt ngạc
nhiên của Lăng Tri, hắn đứng lên, lắc đầu, "Dù sao thì Diệp lâu chủ cũng đã cứu mạng chúng ta, lần này y bị thương thì ta cũng nên đến thăm hỏi
một chút mới phải phép, ta đưa muội đi cùng."
Sau khi nghe lời giải thích của Bùi Thù, Lăng Tri gật đầu nói nhỏ: "Cảm ơn huynh."
Bùi Thù không đáp lại mà chỉ nhanh chóng quay người rời đi.
Lăng Tri chăm chú nhìn bóng lưng hắn, lúc lâu sau mới từ bỏ.
***
Bùi Thù hành động nhanh nhẹn, chỉ qua sáng hôm sau hai người đã rời khỏi Lăng gia.
Bùi Thù vốn lớn lên ở kinh thành nên tất nhiên nắm rõ nơi đây trong lòng
bàn tay, chưa được bao lâu sau đã dẫn Lăng Tri đến bên ngoài Phượng Danh Viên. Lúc hai người đến, trước Phượng Danh Viên có rất nhiều xe ngựa,
xem ra khi Diệp lâu chủ gặp chuyện không may thì người muốn đến thăm
cũng không ít.
"Quan hệ giữa Tân đế và Diệp lâu chủ rất tốt, ai
cũng biết rõ." Bùi Thù ngồi bên trong xe ngựa quan sát tình hình xung
quanh, thấp giọng giải thích cho Lăng Tri, "Mọi người đến đây đều có mục đích cả."
Lăng Tri phức tạp gật đầu. Bùi Thù xuống xe trước, sau đó mới quay đầu lại vươn tay về phía nàng.
Lăng Tri khẽ lắc đầu, nàng không định để Bùi Thù đỡ mà chỉ tự mình leo xuống, hai người đi thẳng vào bên trong Phượng Danh Viên.
Nàng đến lần đầu tiên cách đây không lâu lắm, nhưng khi quay lại lần nữa thì mọi thứ đã thay đổi. Trong Phượng Danh Viên có không ít người nhưng ai
nấy đều im lặng chẳng vui vẻ gì, bầu không khí như đã tê liệt. Lăng Tri
đứng bên cạnh nghe mọi người xì xào tán dóc với nhau thì mới biết, tuy
hôm nay người đến thăm bệnh rất đông nhưng chẳng mấy ai gặp được Diệp
Nghi, chẳng qua là đến dâng tặng lễ vật rồi hàn huyên vài câu với Nhị
đương gia của Thù Hoa Lâu là Tạ Tẫn Hoan, sau đó phải đi ngay, dù ai
cũng tò mò về thương thế của Lâu chủ Diệp Nghi nhưng không cách nào biết rõ được.
Giống như những người trước đó, sau khi Bùi Thù và Lăng Tri được người hầu dẫn vào bên trong thì phải đứng đợi ở sảnh lớn rất
lâu. Lát sau, một ông lão đi tới nói với bọn họ rằng hôm nay Diệp Nghi
vẫn đang dưỡng sức, sợ là không thể nào tiếp đãi bọn họ được.
Lời này y hệt như cách mà họ nói với những khách khứa trước, trong khoảng
thời gian ngắn Lăng Tri không hề đoán được thật ra người muốn từ chối
mọi thỉnh cầu gặp mặt chính là Diệp Nghi đang bị trọng thương. Thấy ông
lão tỏ ý muốn đi ngay, Lăng Tri vội năn nỉ để ông ấy cho nàng được gặp
Diệp Nghi một lần. Ông lão nhìn nàng đầy khó hiểu, nhưng không hề định
cho nàng đi vào.
Lúc Lăng Tri đang giằng co với ông ấy thì chợt
nghĩ đến một điều, trước đây nàng và Tạ Thanh Li ngày ngày ở bên nhau,
nào biết được sẽ có một ngày nàng muốn nhìn người một cái cũng sẽ khó
khăn như thế.
Hai người như đang đứng giữa hai hoàn cảnh khác biệt, khoảng cách cũng càng ngày càng xa.
Cảm giác này khiến Lăng Tri không thoải mái chút nào, nàng cố chấp không
muốn rời đi, khi nàng đang cân nhắc đến biện pháp khác thì có một người
từ bên ngoài đi vào, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đám người Lăng Tri ngước mắt nhìn, người đứng ở cửa là Tạ Tẫn Hoan.
Gần đây Diệp Nghi gặp chuyện không may nên hầu như mọi việc trong Thù Hoa
Lâu đều do Tạ Tẫn Hoan quản lý, Lăng Tri thấy hắn ta đang đi tới, ánh
mắt nàng sáng ngời vội gọi: "Ngọc..."
Tạ Tẫn Hoan cũng đã nhận ra Lăng Tri, sắc mặt hắn biến đổi khi thấy nàng định kêu ra xưng hô năm
xưa, bước lên ngắt lời nàng, "Tiểu nha đầu, sao con quay về đây rồi?"
Lăng Tri thấy vẻ mặt của hắn bèn sửa lại lời mình, "Con đến gặp... Diệp lâu chủ."
Tạ Tẫn Hoan hoảng sợ nhìn nàng, "Con gấp gáp quay về đây để nhìn công tử một cái hả?"
"Tạ thúc thúc, thúc cho con gặp người một lần được không?" Lăng Tri buồn
rầu lí nhí, "Con chỉ đứng nhìn người từ xa thôi, sẽ không làm phiền
người đâu, con muốn biết thương thế của người ra sao..."
Bộ dáng của nàng khiến Tạ Tẫn Hoan khó xử, cuối cùng hắn thở dài, "Sao con lại đến đây vào lúc này cơ chứ."
"Tạ thúc thúc?" Lăng Tri không hiểu hắn nói vậy là ý gì, đành hỏi lại, "Vết thương của người nghiêm trọng lắm sao?"
Tạ Tẫn Hoan lắc đầu không trả lời, sau lại nói: "Thôi, dù sao cũng đến đây rồi, đi theo ta."
Nói xong hắn dẫn đám người Lăng Tri đi vào nội viện, ông lão sững sờ nhắc nhở, "Tạ công tử."
Tạ Tẫn Hoan nhìn ông lắc đầu, thản nhiên lên tiếng, "Không sao, cho họ vào đi."
Lăng Tri và Bùi Thù đã chứng kiến toàn bộ cuộc hội thoại giữa hai người họ,
Bùi Thù yên tĩnh đứng một bên nghe ngóng, nghi ngờ nhìn sang Lăng Tri,
mà Lăng Tri chỉ giương mắt nhìn Tạ Tẫn Hoan, chờ mong phản hồi từ hắn.
Tạ Tẫn Hoan dẫn bọn họ đi một đoạn đường dài, mãi đến khi gần tới tiểu
viện nơi Diệp Nghi đang ở thì hắn mới nói: "Công tử bị mũi tên bắn vào
ngực, do mất máu quá nhiều nên bây giờ chỉ toàn phụ thuộc vào thuốc
thang, không biết có thể chống đỡ đến bao lâu."
Lời nói của Tạ
Tẫn Hoan khiến Lăng Tri cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trăm mối tơ vò
trong lòng nàng đều bay biến, chỉ còn lại một mối tâm sự nặng nề. Mặt
mày nàng trắng bệch, vành mắt phiếm hồng, âm thanh hơi run rẩy, "Là hôm
đó ư? Do người đến cứu con nên mới bị như vậy ư?"
Tạ Tẫn Hoan giật mình, hắn khẽ gật đầu.
Nước mắt Lăng Tri rơi như mưa, nàng bất chấp tất cả mà chạy vọt vào bên trong lầu nhỏ.
"A Tri!" Bùi Thù thấy thế vội gọi nàng lại, vì đuổi theo nàng nên cũng chạy vào bên trong.
Tạ Tẫn Hoan dừng bước nhìn theo bóng lưng của hai người, chỉ cảm thấy kỳ
lạ hết sức, sau đó hắn mới tiến lên bắt kịp bước chân của Bùi Thù và
Lăng Tri.