Từ góc nhìn này có thể quan sát được khúc quanh bên ngoài Phượng Danh
Viên, chàng đứng lặng im bên khung cửa nhìn cỗ xe ngựa chậm rãi rời
khỏi, mãi đến khi không còn thấy gì nữa thì chàng mới buồn bã thu hồi
tầm mắt, quay lại bên thư án.
Mọi chuyện đều trôi qua như thường
ngày, Diệp Nghi ngồi viết chữ một lúc lâu, chợt chàng ngẩng đầu lên, bấy giờ chàng mới nhận ra bên cạnh mình trống không chẳng có một ai.
Ở chỗ ngồi quen thuộc của Lăng Tri vẫn còn một cuốn sách nằm đó, chứng tỏ rằng trước khi nàng rời đi còn chưa kịp trả lại kệ.
Chàng ngừng lại động tác trên tay, đứng dậy đi đến cầm cuốn sách lên nhìn
thoáng qua, chỉ ngây ngẩn nhìn nó chằm chằm mà không mang đi cất.
"Công tử!" Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng nói của người nọ, lúc này
Diệp Nghi mới đặt sách xuống, không nhanh không chậm đi về hướng phát ra âm thanh.
Người tới là Tạ Tẫn Hoan, trên tay hắn cầm theo một xấp thư, bộ dáng nom rất gấp gáp, chỉ bằng vài bước chân đã vào bên trong.
Sự tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng, Diệp Nghi đứng bên cạnh bàn chắp tay sau lưng hỏi: "Có chuyện gì?"
Tạ Tẫn Hoan rút ra một bức thư đưa đến trước mặt Diệp Nghi, thấp giọng đáp: "Công tử, là thư của bên Hi Vương."
Một lát sau, vẻ mặt của Diệp Nghi dần trở nên nghiêm túc, chàng đọc kĩ từng câu từng chữ của bức thư lần nữa, quay đầu nhìn Tạ Tẫn Hoan, "Hi Vương
muốn xuất thủ, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ khởi hành đến Hi
Vương phủ ngay bây giờ." Chàng thoáng ngừng lại, sau tiếp tục nói, "Tiện thể nói cho Lục Kinh biết luôn đi."
Tạ Tẫn Hoan vâng dạ, hắn ngập ngừng, "Còn có một việc mà tại hạ cảm thấy rất kỳ lạ."
"Chuyện gì?"
Tạ Tẫn Hoan nhíu mày, "Lần này Trình gia Khiên Châu cũng tham dự thịnh hội Thù Hoa Lâu nhưng đã cáo từ từ hai hôm trước, hình như là rời khỏi kinh thành thì phải, nếu thuộc hạ đoán không nhầm thì có lẽ chúng đã âm mưu
gì đó."
"Trình gia sao?" Trình gia vốn là tâm phúc của Ôn Ngọc
Thư, Diệp Nghi nghe hắn ta nhắc đến việc này cũng nhanh chóng hiểu rõ,
"Hôm nay Hi Vương ra tay, bọn chúng không đến kinh thành mà lại chọn
cách rời đi?"
"Đúng vậy."
Diệp Nghi đăm chiêu, "Tiếp tục điều tra hướng đi của bọn chúng."
Sau khi nghe được phân phó của Diệp Nghi, Tạ Tẫn Hoan vội vàng đáp ứng, hắn toan ra ngoài thì Diệp Nghi lại nói tiếp, "Còn một chuyện nữa."
Lòng Tạ Tẫn Hoan nôn nao, hắn nhìn Diệp Nghi một cách khó hiểu, không phải hắn đã bỏ sót việc gì rồi chứ, "Công tử?"
Diệp Nghi nói: "Vài ngày trước ta bảo ngươi hãy điều tra thêm một chuyện nữa?"
Lúc này Tạ Tẫn Hoan mới nhớ đến vụ này, "Ý người là chuyện nha đầu Lăng Tri bị tập kích ở Quật Châu sao?"
Diệp Nghi nhìn Tạ Tẫn Hoan chằm chằm, từ chối cho ý kiến.
Tạ Tẫn Hoan vội giải thích, "Thuộc hạ đã phái người điều tra đám người
muốn đuổi giết tiểu cô nương rồi, cũng không biết khi nào mới có kết
quả, nếu công tử nóng lòng thì thuộc hạ sẽ đi hối thúc người bên dưới."
"Đi đến Hi Vương phủ trước đã." Diệp Nghi nhỏ giọng thốt lên một câu, chàng khẽ lắc đầu muốn rời đi cùng Tạ Tẫn Hoan, nhưng hai người họ chỉ vừa
đặt chân ra khỏi cửa thì đã nghe được tiếng bước chân vang lên nối tiếp
nhau, Tạ Tẫn Hoan liếc nhìn Diệp Nghi, hắn tiến lên một bước ngăn người
đang chạy đến, "Có chuyện gì?"
Hôm nay đúng là không phải ngày
tốt lành gì, ai đến nơi ở của chàng cũng đều vội vội vàng vàng, gã hạ
nhân ngước mắt nhìn hai người, nhanh chóng rũ mắt bẩm: "Thưa, đã tra ra
được việc Lăng tiểu thư bị tập kích."
Diệp Nghi hỏi lại: "Là ai làm?"
Hắn ta ấp úng đáp: "Trình gia."
Cả người Diệp Nghi như chìm sâu vào hồ nước, chàng trầm mặc không nói lời
nào, vẻ mặt Tạ Tẫn Hoan biến đổi, hắn kìm lòng không đặng hỏi: "Trình
gia? Là Trình gia Khiên Châu sao? Tiếc là hai ngày trước chúng đã rời
khỏi kinh thành rồi, nếu không chúng ta đã có thể bắt chúng lại rồi tra
hỏi rõ ràng."
Sau khi Tạ Tẫn Hoan nói xong thì quay đầu nhìn Diệp Nghi, lúc này hắn mới nhận ra khuôn mặt đang đanh lại của Diệp Nghi,
hắn lo lắng dò hỏi: "Công tử?"
Diệp Nghi liếc Tạ Tẫn Hoan, chàng gằn giọng, "Sợ rằng Trình gia sẽ không từ bỏ ý định này đâu."
"Ý người là?" Tạ Tẫn Hoan giật mình.
Giọng điệu Diệp Nghi không tốt lắm, "Đám người Lăng Tri vừa rời đi không lâu."
Cuối cùng Tạ Tẫn Hoan cũng đã hiểu ra, hắn chần chờ nói: "Lăng Tri sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Diệp Nghi gật đầu, "Nếu Trình gia muốn ra tay với đám người của Lăng Tri thì hôm nay chính là cơ hội tốt nhất."
Trước khi Diệp Nghi nói ra thì Tạ Tẫn Hoan cũng đã lường đến suy đoán này,
hắn chau mày suy tư, "Vậy hôm nay..." Hắn cắn răng, quyết định sửa lại
lời mình, "Bây giờ thuộc hạ lập tức phái người đi tìm Lăng Tri, hy vọng
là vẫn kịp..."
Vẻ mặt Tạ Tẫn Hoan thay đổi, "Nhưng bên phía Hi Vương..."
"Ta đã sắp xếp người bên cạnh Hi Vương từ lâu, việc gì nên làm cũng đã dặn
dò từ trước, bây giờ ta không có mặt thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều." Diệp Nghi giải bày, "Nhưng bên phía Lăng Tri thì ta phải đi." Chỉ khi
có mặt ở đó thì chàng mới yên tâm được.
Tạ Tẫn Hoan nghẹn lời
nhìn Diệp Nghi, bụng bảo dạ mọi việc sẽ không đơn giản như lời nói của
Diệp Nghi chút nào đâu, Diệp Nghi giữ vai trò cực kỳ quan trọng trong
mưu tính lần này, nếu chàng xảy ra bất trắc gì thì sợ là kết cục cũng
thay đổi. Hắn do dự không biết nên nói thế nào cho tốt, nhưng ý Diệp
Nghi đã quyết. Chàng vừa bước ra ngoài vừa phân phó, "Chuẩn bị ngựa và
mang kiếm của ta đến đây, phái thêm hai mươi người đi cùng, ta sẽ về
nhanh thôi."
Tạ Tẫn Hoan dù muốn ngăn cản thì cũng đã muộn, hơn
nữa hắn tự hiểu một điều, nếu Diệp Nghi đã quyết tâm thì bất kỳ ai cũng
không cản được chàng.
Hắn thở dài mang kiếm dâng lên cho Diệp Nghi, vẻ mặt nghiêm túc, "Công tử, chúng ta chờ người trở về."
Diệp Nghi nhận lấy thanh kiếm, nhìn hắn một lúc rồi gật đầu đáp: "Yên tâm đi."
***
Lúc này, Lăng Tri không hề hay biết kinh thành đã xảy ra sự việc long trời
lở đất gì, cũng không hề đoán trước được họa diệt thân sẽ ùn ùn kéo đến, nàng chỉ lặng ngồi trong xe ngựa theo đoàn người trở về.
Khó
khăn lắm mới có thể gặp lại Diệp Nghi, Lăng Tri còn chưa kịp nói gì với
chàng thì đã đến lúc ly biệt. Nàng buồn rầu nhìn khung cảnh không ngừng
lướt qua bên khung cửa sổ, chán chường không muốn làm bất cứ việc gì hay nói lời nào cả.
Bùi Thù nhận ra sự trầm mặc của nàng bèn lôi
hết hiểu biết của mình trong bốn năm qua ra kể để dỗ nàng vui, nhưng
Lăng Tri vẫn không mấy hứng thú, hắn huyên thuyên một lát, cuối cùng
cũng đành từ bỏ, thấp giọng nói: "Muội không muốn về nhà sao?"
Bùi Thù không biết chuyện của Diệp Nghi, hắn chỉ nghĩ rằng Lăng Tri không muốn quay về Lăng gia.
Câu hỏi của Bùi Thù khiến Lăng Tri phục hồi tinh thần, nàng chẳng biết trả
lời hắn ra sao, nếu thật sự phải nói thì đúng là nàng chưa muốn về.
Nàng muốn ở lại Phượng Danh Viên, muốn nói chuyện với Diệp Nghi, dù đối
phương có ngó lơ nàng đi chăng nữa thì được nhìn thấy chàng đã tốt lắm
rồi.
Chưa bao giờ Lăng Tri trải qua cảm giác mất đi tìm lại được
như lúc này, nàng không muốn rời xa người ấy, dù chỉ một chút cũng không muốn.
"Nếu muội không muốn về thì đến Bùi gia chơi với ta nhé?"
Bùi Thù quyết tâm mang Lăng Tri ra ngoài giải sầu, "Chúng ta trở về báo
cho Lăng thúc thúc một tiếng, sau đó ta đưa muội đi?"
Lòng Lăng Tri nao nao, bấy giờ nàng mới nghĩ đến một việc, nàng bèn hỏi ngược lại: "Sao huynh lại về Lăng gia cùng bọn muội?"
Họ đang đi cùng đoàn người của Lăng gia, Lăng Mạc cưỡi ngựa đi đằng trước, phía sau có hộ vệ, nghĩ tới nghĩ lui thì Bùi Thù không nên có mặt ở đây mới đúng.
Bùi Thù nhanh chóng bật cười, hắn nhướn mày, "A Tri, ta đã ngồi đây lâu vậy rồi mà bây giờ muội mới hỏi ta sao?"
Lăng Tri ngẩn ngơ, nãy giờ nàng chỉ mãi nghĩ đến Diệp Nghi, nào để ý đến
việc gì khác, nàng thắc mắc nhìn Bùi Thù, lúc này hắn mới nói: "Phụ thân ta muốn đưa vài thứ cho Lăng thúc thúc." Chợt hắn ngừng lại, sau tiếp
tục lên tiếng, "Tất nhiên, ta đến Lăng gia còn vì một việc nữa."
Bùi Thù không nói thêm lời nào, Lăng Tri cũng không thấy gặng hỏi mà chỉ
yên lặng chờ đợi, hắn thầm than một tiếng, lí nhí hỏi nàng: "A Tri, muội đã muốn thành thân chưa?"
Lăng Tri mờ mịt nhìn Bùi Thù, chốc sau mới hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.
Trước đây Lăng Tri vẫn luôn lo lắng cho hôn sự của Tạ Thanh Li, nàng cứ mãi
sợ Tạ Thanh Li xuất giá rồi sẽ không còn quan tâm đến nàng nữa, mấy năm
qua đi, bây giờ đến lượt nàng phải thành thân.
Mà Tạ Thanh Li...
Điều may mắn duy nhất chính là nàng không cần tiếp tục lo Tạ Thanh Li sẽ gả cho ai nữa.
Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh, người như Diệp Nghi sẽ lấy kiểu nữ nhân như nào đây nhỉ?
Lăng Tri nghĩ mãi cũng không ra ai sẽ xứng đôi với Diệp Nghi.
Điều này khiến Lăng Tri giật nảy mình, Bùi Thù đã sẵn sàng để nghe đáp án
của Lăng Tri nhưng không ngờ nàng ấy nghe xong chỉ thả hồn bay xa, hắn
họ nhẹ, gõ một cái lên cửa sổ, "A Tri."
"Ừ?" Lăng Tri nhẹ nhàng đáp, nàng thôi không mơ màng nữa.
Nàng không muốn nghĩ đến chuyện này thêm chút nào nữa, bởi vì nàng phát hiện rằng, dù gì thì gì, nàng không muốn Diệp Nghi thành thân với nữ nhân
nào cả.
Lăng Tri thu hồi tầm mắt, nàng ngoảnh đầu nhìn Bùi Thù,
hắn vốn đang trò chuyện vui vẻ lại trở nên ngại ngùng mất tự nhiên.
Tròng mắt hắn đảo quanh, thấp giọng hỏi lại, "Muội chưa từng nghĩ đến
việc này ư?"
Lăng Tri im lặng, nàng hiểu Bùi Thù có ý gì.
Bùi Thù khẽ mỉm cười, hắn không còn hồi hộp nữa mà đăm đăm nhìn Lăng Tri,
giải bày: "A Tri, lần này ta đến Lăng gia là để cầu hôn."
"A
Tri." Bùi Thù nắm chặt tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc và kiên định hơn bao
giờ hết, hắn ngước mắt nhìn nàng, nói chậm rãi, "Ta muốn lấy muội."
Cuối cùng cũng nói ra được, Bùi Thù lẳng lặng quan sát Lăng Tri, ý cười vẫn còn vương bên môi.
Lăng Tri trợn tròn mắt, nàng không biết nên trả lời hắn ra sao.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại!
Bùi Thù nhíu mày vén rèm lên, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái thì hắn đã vội thả rèm che xuống.
Phản ứng như vậy khiến Lăng Tri nhận ra có chuyện gì đó, nàng không nén nổi mà hỏi: "Lại là những kẻ đó sao?"
"Kẻ" nàng nhắc đến chính là đám người áo đen ở Quật Châu.
Bùi Thù gật đầu, hạ thấp giọng nói, "Lần này người đến còn nhiều hơn lúc
trước, sợ là sẽ khó đối phó." Thấy Lăng Tri muốn đứng dậy, hắn vội kéo
tay nàng lại, ngoái đầu cười, "Đừng lo lắng, lần trước ta không thể ở
bên muội, bây giờ muội gặp phải nguy hiểm..." Âm thanh hắn dịu dàng,
"Thì hãy để ta bảo vệ muội."