Con Gái Địa Chủ

Chương 47: Người Trong Gương (3)


trướctiếp

Thang máy nhanh chóng dừng lại ở con số 7, 'đinh---' một tiếng cửa thang máy chầm chậm mở ra, tiếng chuông thang máy vọng lại từ phía hành lang bên ngoài vắng vẻ, ánh đèn huỳnh quang thỉnh thoảng nhấp nhánh như bị chập điện, rõ ràng là không có gió nhưng Hân lại cảm nhận được khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô có một linh cảm xấu nên chỉ dám dứng nguyên trong thang máy, lúc đi Thanh chỉ kịp dặn một câu không được đứng gần hay nhìn vào gương, Hân vội chạy ra ngoài đứng cách thang máy vài bước chân, nhìn về phía hành lang u ám, cô quyết định ở lại chờ Thanh, có người đi cùng cho an toàn.

Ánh đèn huỳnh quang cứ liên tục nhấp nháy rồi bỗng dưng tắt phụt, xung quanh nhanh chóng trở nên tăm tối, Hân giật thót người, điện thoại thì cất trong túi xách mà cô lại chót quăng túi đi mất rồi, chỉ mong lát nữa Thanh giúp mình nhặt lại. Hân ấn nút mở cửa thang máy, giờ chỉ cần có thứ gì đó kì lạ xuất hiện là cô sẽ chạy vào bên trong ngay! Nhưng ngoài dự đoán là không có chuyện gì xảy ra, cửa thang máy mở ra một lúc chuẩn bị khép vào. Hân còn chưa kịp thở phào thì ngay sau đó là âm thanh đổ vỡ nặng nề vang lên, lúc này bóng đèn phía cuối hành lang chợt sáng lên, nhờ vậy mà cô có thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài dị hợm của đối phương. Tim cô đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Hân hít sâu một hơi mới kìm nén được tiếng hét, hai cánh cửa thang máy dần khép lại, Hân không kịp nghĩ gì ngay lúc này cô xoay người lách qua khe cửa để vào trong, cô ấn liên tục nút đóng cửa cho dù cô biết làm vậy thì cửa thang máy cũng chả thế đóng nhanh hơn được, miệng thì luôn lẩm bẩm 'nhanh lên nhanh lên'. Thứ kia lao nhanh về phía cô, Hân sợ hãi nép mình vào góc thang máy, lưng cô chạm lên mặt gương phía sau, khe cửa nhỏ đến mức chỉ lọt được một bàn tay, trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, Hân vô tình nhìn vào ánh mắt trắng dã đầy giận dữ. Lúc này Hân đã không còn kìm chế được nữa, cô ngồi thụp xuống sàn đưa tay bịt kín hai tai, mắt nhắm chặt.

"Biến đi!!" Cô hét to về phía cửa thang máy.

Ở bên ngoài, thứ đó dùng cả người huých cái "rầm---" vào thang máy, móng tay dài ngoằng cào vào cửa tạo ra tiếng ken két sởn da gà, Hân bị kẹt ở bên trong cũng nghe rõ tiếng động bên ngoài, nó đang cố vào trong đây. Chỉ một vài giây nữa cửa thang máy sẽ mở ra theo hệ thống của nó, khi đó cô sẽ bị thứ ngoài kia giết chết, Hân đứng dậy bấm số tầng, cô không thể quay về tầng 6, Thanh đang đấu với thứ khác cô sẽ gây cản trở cho Thanh. Hân tự nhủ với mình lúc này không thể hoảng loạn, phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh... Hân bấm lên con số 12 cuối cùng như vậy cô sẽ có nhiều thời gian hơn.

Nhìn từng con số chạy qua đồng hồ điện, đã đến con số 9 rồi mà cô chưa nghĩ ra được gì hết. Hân bực bội lấy tay đập đầu mình để bình tĩnh lại, qua hết thời gian choáng váng cô cũng bình tĩnh hơn mà đúng lúc này con số đã dừng lại ở số 12. Cửa thang máy mở ra, Hân nghiêng đầu nhìn về phía hành lang, ngón tay cô dừng trên nút đóng cửa, mỗi khi cái đén nhấp nháy cô lại lui về sau một chút, rồi đột nhiên đèn hành lang tắt ngúm, cô lui về bấm thang máy thật nhanh, Hân nhanh tay bấm tầng 5, lần này cô không nhắm mắt mà nhìn thẳng về phía nó, cô nhất định phải nhìn rõ hình dáng của con quỷ này. Nó lao nhanh đến chỗ Hân, nhưng lần này nó vẫn chậm hơn và Hân đã rời đi.

Đó là một cái khói trắng giống như vô hình, chỉ mờ mờ không rõ, khá giống người nhưng cánh tay dài ngoằng mà phần dưới thì rất ngắn, cái lưỡi dài đến ngực, tròng mắt trắng. Hân tập hợp lại thông tin về ngoại hình của nó. Cô đặt ra 2 giả thuyết, một là nó có thể đi xuyên tường hai là dịch chuyển, nếu nó xuyên qua thì phải đi qua tầng 6, Thanh ở đó nên cô ấy sẽ có cách giữ chân nó. Phạm vi của nó là từ cuối hành lang đến giữa hành lang mỗi lần chuyển tầng, vì đễ bắt Hân nó đều phải chạy để đến gần thang máy, vừa an tâm một chút thì Hân khựng lại 'hoặc có thể nó chỉ muốn vờn mình'. Cô cầu nguyện mọi thứ sẽ không phải như vậy.

Thang máy một lần nữa mở ra, hành lang hoàn toàn trống trải, lần này cô đã nắm rõ quy tắc, ngày khi bóng dáng nó vữa xuất hiện cô đã bấm số tầng ngay, lúc thang máy đóng lại cô còn kịp nhìn số tầng ở cửa thoát hiểm, Hân bấm tầng 6. Cô có thể khẳng định nó có thể dịch chuyển và nó biết chính xác số tầng mà cô bấm, cơ mà nó đâu thể ngồi đợi đồng hồ thang máy được vì thời gian nó xuất hiện ngày càng nhanh và vị trí ngày càng gần, số phòng và số tầng vẫn y nguyên nên cô vẫn đang ở trong không gian thực, có lẽ đây là tin tốt nhất từ nãy tới giờ chỉ cần cô không bị che mắt tức là Thanh vẫn có thể tìm thấy cô, bây giờ câu hỏi là làm sao nó biết được số tầng cô đã bấm.

Thang máy lại mở ra một lần nữa và ở hành lang không hề có Thanh, trong nháy mắt cô đã cho rằng những suy luận nãy giờ của cô sai. Hân không hề đợi thứ kia mà quay lại bấm tầng 7, cô muốn tin vào suy luận của mình, cô tin vào giác quan của mình. Cô lui về trong góc để phóng thủ, trái tim căng chặt, Hân bồn chồn đợi thang máy mở ra.

"Đinh---" Hân giật mình suýt nữa đã lao ra sống mái với thứ kia luôn nhưng Thanh đã nhào đến bế cô lên rồi lao nhanh ra ngoài, Hân không ngờ mình vừa được đưa ra thì thang máy lập tức rơi tự do, Hân há hốc mồm, tay cô không tự chủ được mà ôm lấy cổ Thanh.

Thanh căm giận nhìn về phía thang máy, sau khi biết cả người Hân không một vết trầy xước liền thở phào nhẹ nhõm, cô đặt Hân xuống rồi vòng tay ôm Hân vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu em. Thanh cố kìm nén đôi tay đang run rẩy của mình, một chút nữa thôi, suýt nữa cô lại để mất em lần nữa.

"Thanh ơi gương chính là thứ đưa chị đến thế giới này đúng không? Nên em mới nói không được nhìn vào gương là vì vậy đúng không?". Hân nói ra những suy đoán cuối cùng của mình.

Thanh gật đầu như một lời khẳng định cho Hân.

"Ban nãy trong thang máy chị đã biết, gương ở thế giới này không đưa chị đi đâu hết nhưng nó sẽ trở thành công cụ để giúp những linh hồn kia tìm ra chị, em hẳn là nhìn thấy thứ kia rồi đúng không? Em xử nó chưa?".

"Giải quyết xong rồi nhưng chắc chắn sẽ còn những thứ khác như thế bởi vì Hân đã bị phát hiện, chúng sẽ sớm đến thôi".

Thanh kéo tay Hân rời đi, so với những căn nhà bình thường khác thì nhà của Vân sạch sẽ và an toàn hơn nhiều, dù không còn dán nhiều bùa như trước nhưng vẫn thừa sức ngăn một vài thứ không sạch sẽ xâm phạm đến, đến cả Thanh cũng chỉ có thể ra vào nhà Vân một lúc, nhưng đối với nơi này thì như vậy vẫn chưa đủ, Thanh đưa Hân đến trước cửa nhà thì đứng lại nói.

"Tôi chỉ có thể giúp em đến đây thôi, còn lại em phải tự lo rồi". Thanh trả lại túi xách cho cô, Hân nhận lấy đeo túi lên vai rồi hỏi.

"Thanh không vào cùng sao?". Em dịu dàng mỉm cười, cánh cửa 745 tự động mở ra, em chạm tay lên cánh cửa một lúc, bàn tay Thanh mờ dần nhưng chỉ vài giây sau lại trở về như lúc ban đầu.


trướctiếp