Đối với Vân Nhất Hạc việc đi đến nhà Hàn Tuấn Hi đúng là một quá trình bị kích thích.
Anh gặp phải hai thực tế khiến bản thân muốn ngã nhào xuống.
Thứ nhất, Vân Nhất Hạc không hề ngờ tới bản thân sắp phải đối mặt không phải thế giới của hai người, mà là cả một đại gia đình.
Ngay khi cánh cửa tứ hợp viện bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn đã cất giọng
gọi "Về rồi đây! Có ai chào đón không?", từ cánh cửa mở rộng của gian
nhà chính có một đứa bé chạy ra đầu tiên. truyện tiên hiệp hay
Cậu bé tầm bốn năm tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đường nét đã rõ ràng, trông khá
đẹp trai, khí chất cũng gần gần với Hàn Tuấn Hi. Trong tiềm thức cho đây là con trai hắn, Vân Nhất Hạc hít một hơi thật sâu, chuẩn bị được giới
thiệu, sẵn sàng nở nụ cười thân thiện, dễ mến của một người chú tốt bụng thì lúc này đứa bé lại mở hai tay bé xíu xiu nhào tới ôm đùi người đàn
ông, gọi to "Bác ơi!".
Nụ cười đông cứng lại, không hiểu sao lại
có chút thả lỏng, Vân Nhất Hạc vừa định hỏi đây là con nhà ai, thì một
bóng dáng nhỏ xíu khác chạy tới.
Lần này là một bé gái, trông có
vẻ lớn hơn chút, cô bé ăn mặc y như con trai, vội vàng chạy tới, kêu to
"Bác ơi", rồi túm lấy áo của Hàn Tuấn Hi.
Đột nhiên xuất hiện hai đứa bé giống như hai động vật nhỏ, Vân Nhất Hạc hoàn toàn không phản
ứng kịp, lúc này Hàn Tuấn Hi cúi người xuống, mỗi tay bế một bé, thơm
vài cái rồi vác lên vai.
"Đây là cháu tôi, Nam Nam."
Hàn
Tuấn Hi bế cậu bé bên vai trái, chỉ chỉ cậu nhóc đang cười toe toét, sau đó ra hiệu sang cô bé bên vai phải, "Đây là cháu tôi luôn, Mai Tử. Nào
hai đứa, chào chú đi con."
Hàn Tuấn Hi xoay người lại đưa lưng về phía Vân Nhất Hạc, để hai đứa trẻ trên vai mình nhìn thấy chú, sau đó
trong lúc hai đứa nhóc lém lỉnh tranh nhau chào chú, thì những thành
viên khác trong gia đình lần lượt xuất hiện.
Có trẻ con thì đương nhiên phải có người lớn, vì thế ba mẹ hai bé đi ra trước, theo sau là
hai ông cụ nhìn rất quắc thước, hơn nữa khuôn mặt hai người cũng tương
tự, hẳn là hai anh em. Sau khi cửa phòng bếp mở ra, lần lượt có hai cụ
bà bước ra, hai người có chiều cao tương đương, có điều tạng người thì
một người mập, một người gầy. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, từ trong nhà bếp còn có một con chó lớn xông ra.
Khi nhìn tháy con chó chạy tới, trông Hàn Tuấn Hi hưng phấn vô cùng.
Hắn thả hai đứa bé xuống, nhào tới ôm lấy con chó lớn đang phóng như bay về phía hắn. Sau đó, một người một chó giống như cùng bị ngã vậy, vui
sướng gặp nhau, lăn qua lộn lại trên nền đất.
Hàn Tuấn Hi vững
vàng ôm con chó lớn khiến người khác nhìn mà e ngại lên, hôn tới tấp, đè nó xuống, bày tỏ thương yêu "Con trai ơi! Ba nhớ con muốn chết! Mau để
ba nhìn xem hôm nay con trai ba đẹp trai không! Ôi, đẹp trai mù mắt chó
ngoài đường luôn! Nhanh nào, chào chú đi con!".
Sau một chuỗi lời làm người khác vừa sợ vừa tức, Hàn Tuấn Hi ôm chó đến chỉ vào Vân Nhất
Hạc, người nãy giờ vì sợ mà chân tay cứng ngắc, lưng cũng như mọc gai,
còn con chó lớn kia cũng nặng nề sủa "Gâu! " một tiếng, coi như là đã
"Chào chú".
Đây chính là việc thứ hai khiến Vân Nhất Hạc muốn té xỉu.
Con trai trong miệng Hàn Tuấn Hi vậy mà lại là một con chó.
Chết tiệt, anh nên sớm nghĩ ra mới phải!
"Đây là... Chó chăn cừu Đức?" Giấu đi sự không cam lòng của mình, anh hỏi đối phương, nhưng không dám đến gần.
"À, không phải đâu, đây là giống 'Lai Châu Hồng', chân dài, với lông ngắn
hơn so với chó chăn cừu Đức." Giới thiệu ngắn gọn, người đàn ông đứng
dậy, bắt đầu giới thiệu những người lớn trong sân, trong khi con chó lớn vẫn lởn vởn quanh hắn để chờ được vuốt ve.
Hai cặp trẻ tuổi nhìn cái biết là vợ chồng, theo thứ tự là em trai họ và vợ, em gái họ và
chồng, hai ông cụ đúng là hai anh em thật, có điều không ai là ba của
Hàn Tuấn Hi cả, mà theo thứ tự là ba của em gái và em trai họ của hắn,
còn hai bà cụ đi từ trong bếp ra, lần lượt là vợ của hai ông cụ.
Bốn người già, bốn thanh niên, hai đứa nhóc cùng một con chó, đây chính là đội hình chào đón giám đốc Vân ngày hôm đó.
Suýt chút nữa anh còn tưởng sau khoảnh sân nhỏ này, sẽ có một khoảng thời
gian giải trí không phải hẹn hò nhưng giống hẹn hò của riêng hai người.
Dù trong lòng Vân Nhất Hạc lúc này ôm trán, giậm chân, đấm ngực thở dài
thườn thượt, nhưng bề ngoài anh vẫn thể hiện vẻ mặt đẹp trai lịch thiệp
rất chuyên nghiệp, chào hỏi từng người một, dùng sự quyến rũ của mình,
trang phục cùng cử chỉ lời nói trong thời gian ngắn liền mê hoặc được
tất cả bọn họ.
Vì vậy ngày đó, già trẻ lớn bé nhà họ Hàn đều biết đến sếp Vân "là doanh dân", sau đó cực kỳ nhiệt tình mời anh ở lại ăn
bữa cơm nhà giản dị, ấm cúng.
Trên bàn cơm có rất ít rau mà toàn
các món gà, vịt, cá, ngay cả món canh cũng là canh bí đao nấu thịt viên. Trong lúc ăn, đồ ăn trong chén của anh chưa bao giờ hết, mà thật ra
cũng không có món nào anh tự gắp cả. Cô bé gái Hàn Tuấn Hi gọi là "Mai
Tử" cứ nhìn người chú chưa quen thân này, sau đó cầm cái đũa dành cho
trẻ em không ngừng gắp thức ăn cho anh. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ,
lần đầu tiên gặp phải chuyện bị cô nhóc mới sáu tuổi rưỡi làm cho no
chết, bên ngoài thì anh nói lời cảm ơn, chứ đám gai sau lưng lại trở nên nhọn hơn.
Sau khi ăn xong, mọi người tự nhiên phân chia công
việc, các ông bà lớn tuổi thì dọn mâm sau đó ra nhà bếp rửa chén, nhóm
trẻ thì xếp lại bàn, quét sân, gom rác, hai bé nhỏ cũng biết giúp bố mẹ
dọn dẹp đồ ăn thừa trong tô của chó dưới gậm bàn. Hàn Tuấn Hi sau khi bị người nhà "đuổi" khỏi đội làm việc với lý do "ngồi chơi với khách", thì đưa Vân Nhất Hạc ra sân chọc chó, nói chuyện.
"Thật không cần hỗ trợ à?" Vân Nhất Hạc hỏi.
"Không cần đâu, ai cũng có nhiệm vụ rồi, mình qua đó còn phiền ấy." Khoát tay
một cái, Hàn Tuấn Hi cầm món đồ chơi bện bằng sợi gai bị gặm đến rách
bung, ném về phía con chó lớn đang phấn khởi, sau đó khom người giả vờ
muốn cướp đồ. Con chó theo bản năng bắt đầu gầm gừ, nhe răng ra, có chút đáng sợ nhưng Hàn Tuấn Hi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trông giống như ông bố cưng chiều chơi cùng thằng con của mình.
"Nó sẽ không phấn khích quá mà cắn người ấy chứ?" Vân Nhất Hạc thắc mắc.
"Không đâu không đâu, con trai tôi ngoan lắm, đúng không Mông Bự." Hai câu đầu tiên là nói với Vân Nhất Hạc, câu sau cùng là nói với chó.
Vân Nhất Hạc đơ ra một giây, tưởng mình nghe lầm.
"Chờ chút... anh vừa kêu nó là gì..."
"Mông Bự ấy, Hàn Mông Bự." Vừa nói vừa buông tay, thôi không giằng co với chó nữa. Hàn Tuấn Hi sờ lên cái trán đen bóng của con trai mình, "Cậu đừng
thấy nó là chó đực mà nhầm, mông nó còn to hơn cả mấy con chó đang mang
thai ấy, mặt tiền siêu hoành tráng."
"Tên này thật đúng là..."
Rốt cuộc không nhịn được bật cười, Vân Nhất Hạc có chút thông cảm với
chú chó ngoại hình rõ đô con nhưng vẻ mặt thì hơi ngốc kia.
Bạn
nhỏ Hàn Mông Bự nào hiểu được vẻ mặt đồng cảm đó, cứ thế nằm trên đất,
đè lại món đồ chơi rồi gặm tới gặm lui, còn "ông ba" tử tế của nó thì
rất hào hứng kể lại lịch sử vẻ vang của mình.
"Tôi có một người
anh em có chuồng nuôi chó ở ngoại ô, Mông Bự là chó thuần chủng, xem như là từ lần đầu thấy đã có tình cảm rồi."
"Sau đó anh mang về nuôi?"
"Đúng vậy."
"Nếu là chó thuần chủng thì chắc là mắc ha."
"Rất mắc."
"Vậy người bạn cũng chịu cho anh à?"
"Đương nhiên không chịu cũng phải chịu, tại tôi cũng xem như là đã cứu mạng
cậu ta mà." Nhướng mày lên đầy tự đắc, Hàn Tuấn Hi chỉ về cánh cửa căn
phòng phía tây, "Mà vào trong rồi nói tiếp đi, ngoài này nóng quá."
Gật đầu, Vân Nhất Hạc bị khơi gợi hứng thú với câu mở đầu đề tài, đi theo Hàn Tuấn Hi vào phòng kia.
Phòng rất nhỏ, rõ ràng không phải kích thước tiêu chuẩn của phòng ở phía tây
tứ hợp viện, căn phòng đã bị ngăn đôi, ở giữa còn có một cánh cửa thông
sang phòng khác. Vân Nhất Hạc quét mắt nhìn quanh thì thấy trong phòng
nhỏ hơn có bày một cái bàn làm việc dài, kê ba bộ máy vi tính.
Ở
mặt trước căn phòng có kê giường và tủ, một TV màn hình LCD treo trên
trường, trên bệ cửa sổ thì bày một chậu cây dây nhện đang giơ nanh múa
vuốt, ngoài ra thì không có vật gì khác nữa.
Trong phòng đã mở
sẵn điều hòa nên hơi lạnh, mà đàn ông kia như không thấy lạnh, chỉ về
phía giường kêu Vân Nhất Hạc ngồi xuống, còn mình thì kéo một cái ghế
qua ngồi lên.
"Người bạn kia tôi gặp ở câu lạc bộ xe, năm 2008
tụi tôi có tham gia một chuyến du lịch tự lái xe, kết quả xe cậu ta bị
bể bánh trên xa lộ Bắc Kinh – Tây Tạng, cũng tại tốc độ xe nhanh quá nên cậu ta hoảng lắm, xe nó bị nghiêng hẳn sang một bên, là tôi kéo cậu ta
ra khỏi cửa sổ xe. Cũng may cái là vừa ra khỏi xe cái là đầu máy của xe
phát lửa luôn. Mà lúc đó cậu ta vẫn thắt dây an toàn nên không di chuyển được tiếp, may sao tôi có đem theo một con dao Thụy Sĩ, vừa lúc cần
dùng đến. Sau vụ này thì người không gặp vấn đề gì lớn, chỉ bị gãy xương cổ tay trái, mặt bị trầy da, chịu đau chừng mấy tháng." Vừa kể, Hàn
Tuấn Hi vừa rút ra một điếu thuốc, rít một hơi, thoải mái hà hơi ra,
"Sau đó cậu ta bảo tôi là, người anh em, tôi chẳng có gì khác để cảm ơn, nếu anh muốn nuôi chó hay người thân, bạn bè muốn nuôi thì cứ nói với
tôi, đắt nhiêu cũng được, miễn anh vừa ý, tôi đã nói là làm."
"Thế là... anh nhìn trúng... con trai mình hả?" Hơi ngại khi gọi hai chữ Mông Bự, nên Vân Nhất Hạc đổi cách gọi.
"Thật ra thì ban đầu tôi cũng muốn nuôi một con nhỏ nhỏ thôi, nhưng Mông Bự
cứ nhìn tôi chằm chằm qua lớp hàng rào, lúc ấy tôi cảm thấy nó như đứa
con nhỏ tan học chờ bố mẹ đến đón về vậy, thấy mềm lòng, nên lúc đó cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa cứ thế đem nó về. Nó vốn không phải tên Mông Bự
đâu, mà kêu là Bạo Phong, còn có cả tên tiếng Anh 'Storm' nữa. Cơ mà tôi thấy đã là chó lớn lên ở Bắc Kinh rồi còn kêu là Storm thì thấy không
hay, nên đổi tên cho nó, dòm tới dòm lui liền thấy cái mông bự tổ chảng
của nó lắc lư trước mặt." Kể xong hắn liền bật cười, trông rất ngố,
nhưng trông y như mấy ông bố đang khoe khoang về nhóc con nhà mình. Hàn
Tuấn Hi hơi dừng lại, dập tắt điếu thuốc mới hút được hai hơi, nhìn về
phía Vân Nhất Hạc, "Đúng rồi giám đốc Vân, cậu ăn no chưa?"
Mặc dù đề tài bị đổi hơi đột ngột, nhưng cũng không khó tiếp nhận, Vân Nhất Hạc cười thản nhiên, gật đầu.
"Em chưa bao giờ ăn no như vậy ấy."
"Thật hả?"
"Thật, Mai Tử cứ gắp thức ăn suốt cho em, em còn ăn không kịp."
"Ha ha ha ha con bé thích cậu lắm ấy, nó y chang em dâu tôi hễ thích ai là
'ấp' người đó cực, cậu không thấy cậu em béo ục ịch của tôi à. Hồi xưa
nó gầy lắm, trông y như dận tị nạn cơ, kết quả lấy vợ xong thì xong đời
luôn."
Nghe tiếng cười sang sảng của đối phương, anh cũng cười
theo, sau đó Vân Nhất Hạc im lặng một lúc, có chút chần chờ hỏi Hàn Tuấn Hi, sao không thấy ba mẹ anh.
Vẻ mặt đối phường liền như kiểu
"cuối cùng cậu cũng hỏi", người đàn ông kia cười cười, hướng mắt ra nhìn giỏ treo ngớ ngẩn trên bệ cửa sổ, rồi nhìn sang hai đứa nhỏ đang chạy
rình rịch chơi đùa cùng Hàn Mông Bự ngố tàu ngoài sân, nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó hắn kể, ba ruột hắn cũng chính là trưởng nam thế hệ thứ nhất trong
ngôi nhà này, hơn bốn mươi tuổi thì qua đời. Về căn bản thì hắn không
nhớ nhiều về ông ba này. Bởi vì mẹ hắn gả nhầm người, lấy phải tên khốn
nạn cứ hễ say rượu là lại chửi mẹ, đánh vợ, khi vợ mang thai bảy tám
tháng lão còn cặp kè với gái trẻ trong cơ quan. Sau khi sinh con không
bao lâu thì hai người li dị. Mẹ ôm hắn về nhà mẹ đẻ khi hắn còn chưa đầy một tuổi, sau hai năm trì hoãn thì bà cũng quen một người đàn ông khác, cũng chính là dượng của Hàn Tuấn Hi. Dượng là một người tử tế, làm ăn
buôn bán nhỏ, tính tình vui vẻ, trung hậu, lại rất thương hai mẹ con
hắn, thậm chí còn không bắt Hàn Tuấn Hi đổi họ. Đối với Hàn Tuấn Hi mà
nói, đó mới là ba ruột của hắn, là người ba thân hơn cả ba ruột.
Mà người là ba ruột trên huyết thống thì hồi hơn bốn mươi tuổi say rượu
lái xe, chết trong tai nạn nghiêm trọng. Sau đó, hai trong số ba anh em
nhà họ Hàn quyết định mở cuộc họp gia đình, bảo anh trai lúc còn sống
thì không liên lạc được, người trước kia từng là "chị dâu" thì thôi
không nói, nhưng phải liên lạc lại với đứa cháu đích tôn, dù thế nào
cũng không thể coi là người ngoài được, dù mẹ có đi tái giá thì đứa trẻ
vẫn là máu mủ nhà họ Hàn. Mấy ông bà già xưa giờ vẫn còn giữ tư tưởng
như vậy đấy.
"Tôi theo mẹ về nhận họ hàng là vào năm học lớp
mười, lúc mới về cũng là lần đầu gặp được hai đứa em họ, lúc đó Tuấn
Triết bằng tuổi tôi, còn Tuấn Anh đang học năm ba. Mối quan hệ giữa
chúng tôi càng ngày càng thân thiết, nhưng phải đến năm 2007 thì tôi mới chuyển đến ở. Năm đó tình cờ tôi nhảy việc, công ty mới lại ở ngay trên đường Thịnh Vượng, gần lắm, nên chú hai, chú ba tôi bảo dù sao hai em
họ tôi đều ra ngoài ở chỉ cuối tuần mới về nhà, nhà cũng để trống vậy,
không bằng để tôi vào ở cho có thêm hơi người... Nghĩ lại mới thấy, vèo
cái đã trôi qua mấy năm."
Lời nói có chút bùi ngùi, Vân Nhất Hạc
bắt đầu lo không biết liệu mình có phải nhiều chuyện hỏi phải việc không vui của người ta không, nhưng anh không thể cứ nhìn chằm chằm mặt người đàn ông đang có chút rầu rĩ được, mà lén nhìn cũng không ổn.
Ngày đó, cứu tinh của anh chính là bầu trời tối đen bên ngoài.
Hay là phải nói rằng, thứ phá hủy anh cũng chính là bầu trời đã tối đen bên ngoài.
"Anh Tuấn..." Vân Nhất Hạc hắng giọng, rồi đứng lên, "Chắc em phải về đây."
"Ồ, đến lúc mở cửa rồi phải không." Hàn Tuấn Hi lập tức hoàn hồn trở lại.
"Vâng." Vân Nhất Hạc cười cười, "Tiện thể, cảm ơn anh ban nãy không kể cho mọi người biết là em mở hộp đêm."
"Không có gì đâu, thật ra mở hộp đêm chẳng có vấn đề gì, có điều người nhà tôi cũng thuộc kiểu hơi cổ hủ nên thường nghĩ hộp đêm không phải nơi đàng
hoàng. Tốt nhất là đừng lãng phí nước bọt giải thích với họ, thà không
nói luôn cho khỏe." Cười khoát tay một cái, Hàn Tuấn Hi cũng đứng lên,
chỉ về hướng cửa, "Đi thôi, tôi tiễn cậu ra nhé, cậu lái xe tới phải
không?"
"Vâng, đậu ngay ở đầu hẻm."
"Được, vậy đi thôi."
"Không cần đâu anh Tuấn, anh cứ nghỉ ngơi đi."
"Đi thôi đi thôi, sau khi ăn xong đi bộ trăm bước liền sống thọ đến chín
mươi chín tuổi." Mặc kệ đối phương khách sáo, Hàn Tuấn Hi vẫn kiên trì
tiễn ra, cuối cùng đưa Vân Nhất Hạc đã thỏa hiệp "đẩy" cửa phòng ra, hắn nói lớn về phía nhà chính "Cháu đưa giám đốc Vân về đây!", sau đó dẫn
anh ra tới cửa viện.
Thật ra thì nếu Vân Nhất Hạc sau khi đến đầu hẻm nói lời tạm biết rồi lên xe chạy về thì chắc mọi việc chỉ vậy thôi. Nhưng chết cái là trước khi mở cửa xe, anh lại hỏi một điều không nên
hỏi.
Vân Nhất Hạc nói, anh Tuấn, anh có muốn... đến câu lạc bộ
ngồi một chút, làm một hai ly không? Em mời anh, sau đó lại đưa anh về,
thế nào?
Mà Hàn Tuấn Hi, chỉ chần chờ chừng chưa tới nửa giây,
liền vui vẻ gật đầu. "Được chứ ~! Dù sao mai cũng là chủ nhật, có điều
lỡ tôi uống say như chó, thì cậu cũng đừng ném tôi ra đường, cứ để tôi
ngủ trên sàn nhà phòng làm việc cậu một đêm là được~!", sau đó, liền sải bước đến phía ghế phụ, đưa tay kéo mở cánh cửa nặng trịch nhưng lại cực kỳ êm ái của chiếc Cayenne ra.