Được người mình thích ôm lấy và nói thích mình thì thử hỏi có ai mà không vui đâu.
Huống chi đó còn là người mà anh thích mấy năm trời, dù từng thử đi thích
người khác nhưng đều thất bại, đến cuối cùng anh nhận ra chỉ có người
đàn ông này mới đúng là hoàng tử của đời mình. Sau rất nhiều vòng, từ
không thu hoạch được gì, cho đến khi đánh mất rồi tìm lại được, loại cảm giác này, cuối cùng làm thế nào mới có thể nói rõ ra đây...
Sau một hồi cảm xúc lên xuống phập phồng không phân biệt được là chua xót hay ngọt ngào, Vân Nhất Hạc nhắm mắt, cười gượng.
"Giả..."
"Hả?"
"Giả, em không tin."
"...Đừng không tin chứ." Nhìn vẻ mặt ấy, Hàn Tuấn Hi cảm thấy mình hiểu mọi
chuyện, nên hắn không tỏ ra nóng nảy hay khó chịu, mà vẫn ôm Vân Nhất
Hạc như cũ, trầm giọng nhấn mạnh, "Anh nghiêm túc ấy."
"Em đọc sách ít, anh đừng lừa em."
"Thôi đi giám đốc Vân, không bàn tới em đọc sách nhiều, nội việc ra đời sớm
như vậy là đủ rồi." Thiếu chút nữa bật cười, Hàn Tuấn Hi bị lời đùa nhạt nhẽo đó "làm tức lên" phải hôn đối phương mấy cái liền. Hắn hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc, nhắc lại, "Đừng lộn xộn, anh thật sự
không nói đùa đâu."
"Từ thẳng thành cong... nào có đơn giản như vậy, anh rất dễ bị người phụ nữ khác cướp đi."
"Con người không thể thay đổi sao?"
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời..."
"Vậy... em cứ nghĩ là bản tính anh vốn thế, còn giang sơn thì đổi vì em nhé?"
"Nói như vậy, giờ anh có thể thích đàn ông à?"
"Hả... Trừ em, chắc người khác sợ không được đâu. Nghĩ đại một người liền thấy không khỏe lắm."
"Anh nghĩ đại đến ai?"
"Không ai cả, chỉ là nghĩ đến những tên đàn ông khác."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cảm thấy, vẫn chỉ có thể là em thôi."
"Anh không cảm thấy... khó chấp nhận?"
"À không."
"Một chút cũng không?"
Những câu hỏi tuy dồn dập nhưng không hề vượt ra ngoài phạm vi chấp nhận của
Hàn Tuấn Hi, hắn biết những câu hỏi này chính là biểu hiện của sự bất an và nghi ngờ của Vân Nhất Hạc, và dù là bất an hay nghi ngờ thì cũng dễ
hiểu và có thể thông cảm được. Vốn dĩ, một người đàn ông luôn thẳng tưng hơn ba mươi năm qua, chỉ qua một đêm lại bảo mình thích người đồng
giới? Từ góc độ nào thì cũng thấy độ tin cậy không cao.
"...Anh
nói thật với em, ít nhiều thì anh vẫn chưa quen, dù sao mấy năm qua anh
đều quen... người khác giới... Nhưng, khi anh nhớ tới em, anh sẽ có phản ứng, thật sự sẽ có phản ứng chuyện đó. Hơn nữa em yên tâm, anh không
xem em là phụ nữ, tuyệt đối không bao giờ nghĩ vậy. Kỳ thật, chính anh
cũng thấy chuyện này mới mẻ, làm sao có thể được, đúng không, nhưng nó
chính là có thể, và thực tế nó đã như vậy rồi..."
"Vậy, rốt cuộc
là chuyện gì? Chỉ vì... chỉ vì em là người trong giới?" Cũng không biết
mình có phải đã nghe hiểu lời của đối phương không, Vân Nhất Hạc cau mày đỏ mặt muốn xác nhận lại.
"Có thể nói như vậy." Người đàn ông
kia cười thành tiếng, vẻ mặt có hơi ngốc, giống như một diễn viên hài
thiếu kinh nghiệm đang bày ra một trò đùa lớn, tự mình chọc mình phá lên cười trước tiên, "Chà, tóm lại, tình huống của anh là —— tim thì
'cong', còn chim thì 'thẳng' vì em đi, kiểu vậy ấy."
"Nói linh
tinh gì đó!" Anh lập tức bị diễn viên hài không chuyên này chọc cười, dù nụ cười đó vẫn còn chút khiên cưỡng, nhưng vẫn thật sự cười lên.Vân
Nhất Hạc cười cho đến khi vết thương có vẻ hơi nhói đau, anh cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó khẽ thở dài, ngẫm nghĩ một lúc,
cảm thấy bản thân thật sự rung động bởi lời của Hàn Tuấn Hi, thốt lên,
"Anh Tuấn... vậy em cũng nói thật cho anh biết. Cho dù bây giờ anh nghĩ
gì hay nói gì đi chăng nữa, nếu một ngày nào đó trong tương lai, anh bị
một người phụ nữ khác bắt đi, em cùng lắm sẽ nghĩ anh 'trở lại đường
đúng' một lần nữa. Nhưng nếu... ngay cả những người đàn ông khác cũng có thể mang anh đi... vậy em thực sự khóc không ra nước mắt mất..."
"Vậy ý em là kiểu gì anh cũng bị người khác cướp đi?"
"... Không biết, chuyện tương lai ai biết được."
"Vậy thì chúng ta không nói chuyện tương lai, chỉ nói chuyện bây giờ, ngay
lúc này thôi." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường đối diện, Hàn Tuấn Hi sờ lên tóc của đối phương, "Chín giờ ba mươi sáu phút,... bốn tám
giây sáng. Bây giờ anh nói, anh thích em, anh muốn ở bên em, không phải
kiểu ở chung chơi bời, em có đồng ý không?"
Sự im lặng đến nghẹt thở, nhưng kết quả lại không như ý muốn, Vân Nhất Hạc đặt trán lên
xương quai xanh của đối phương, một lúc sau, anh mới lắc đầu.
"... Không thể?" Hàn Tuấn Hi hỏi.
"Em không biết."
"Hả..." Sau đó, người đàn ông trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên cười lên, "Không
sao cả, cũng không phải là hoàn toàn không có chút hy vọng nào."
"Anh... lòng anh bao la thật ấy..." Khuôn mặt của Vân Nhất Hạc đầy vẻ không
tin, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý để bị trách cứ, nhưng ai biết được lại
không cần dùng đến.
"Cũng không bao la gì đâu, anh rất muốn nhìn
thấy em gật đầu đồng ý, nhưng em không đồng ý ngay, cũng có lý do của
riêng mình. Anh cảm thấy... không đồng ý, dù sao vẫn tốt hơn từ chối
thẳng nhiều."
"Anh biết em không thể nào từ chối thẳng được mà."
Bị nói như vậy, trong lòng liền nóng lên, Vân Nhất Hạc không chần chờ
nữa, đưa tay tới, ôm lấy người đàn ông kia, áp vào trong lồng ngực hắn,
anh nghĩ ngợi, "Nếu em nói với anh, suốt mấy năm qua, mỗi lần cảm thấy
sắp thích người nào đó, chỉ cần nghĩ tới anh thôi, mặt mũi người đó liền trở nên hung ác, anh có thấy kiêu ngạo không."
"...Có chứ, anh
sướng muốn điên rồi này." Đây là lời thật lòng, Hàn Tuấn Hi ôm bả vai
của đối phương, kéo Vân Nhất Hạc nằm hẳn lên trên người hắn, "Vậy, anh
cứ quyết định thế này nhé."
"Quyết định cái gì?"
"Mối
quan hệ hai ta tạm thời không nói chuyện đến khi chết, nhưng anh vẫn
muốn quen với em. Chúng ta cứ từ từ bước tiếp, em cho anh một cơ hội, để anh học lại từ đầu, để chúng ta bên nhau được không?"
Trong
lòng đã đồng ý mười ngàn lẻ một lần, nhưng ngoài miệng vẫn im lặng như
cũ, anh không thích việc trong lòng cứ sợ hãi, lo lắng, nhưng sự lo lắng đó tồn tại thật sự, nhìn mơ ước ngay trước mắt sắp biến thành hiện
thực, nhưng lại sợ lỡ bước vào sẽ không còn đường lui nữa. Vân Nhất Hạc
mâu thuẫn đến tự căm ghét chính mình, cho đến khi nghe được lời kế tiếp
của Hàn Tuấn Hi.
"Ngoài ra, anh sẽ không gây cho em bất cứ gánh
nặng nào, dù là về tinh thần hay vật chất. Anh không muốn khiến em cảm
thấy mình phải vất vả lo cho gia đình anh sau này, hay con cái cũng bắt
em nuôi giúp. Anh hứa là chắc chắn không bao giờ có chuyện này, nếu anh
làm vậy thì ngay cả anh cũng sẽ ghét chính mình. Gia đình, còn có em,
anh có thể tách ra mà lo được, đầu nào anh cũng không bạc đãi, ít nhất
là cố gắng không bạc đãi bên nào. Rồi khi ở bên nhau, chỉ cần hai đứa
thôi, đừng suy nghĩ nhiều về bất cứ điều gì, được không?"
"...Sẽ
không tạo thành gánh nặng gì hết mà..." Khẽ thở dài, Vân Nhất Hạc không
nhịn được thấp giọng cười, "Sao câu này giống lời em từng nói hồi mới
kéo anh xuống nước thế."
"Vậy à? Bảo sao anh thấy quen thế..."
Cười hì hì một tiếng, Hàn Tuấn Hi điều chỉnh lại tư thế, gối lên một
tay, cái tay còn lại thì nhẹ nhàng nghịch đuôi tóc của đối phương, "Nếu
không, anh nói thêm câu, anh sẽ đối xử với em thật tốt, cho đến khi em
tìm được bạn trai tiếp theo mới ngừng nhé?"
"Em muốn nổi giận
đấy." Nói là sắp tức giận nhưng anh vẫn cười, Vân Nhất Hạc hưởng thụ độ
ấm khi da thịt dính vào nhau, cảm nhận được lòng bàn tay kia đang từ từ
cọ xát lên cơ thể mình, cuối cùng, anh thầm quyết định tạm thời gác lại
sự bi quan và cho nhau một cơ hội.
Hôm đó, bọn họ chỉ ngủ một
giấc, sau đó cùng nhau thức dậy, lần lượt đi tắm rửa, thay quần áo, dọn
giường, ra khỏi phòng ngủ, trở lại phòng khách.
Hàn Tuấn Hi làm
một món ăn đơn giản với ít nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh của Vân
Nhất Hạc, sau đó hấp cơm, hai người ăn một chút đồ ăn xem như là tươm
tất, vừa trò chuyện vừa rửa bát, sau đó Vân Nhất Hạc tiễn Hàn Tuấn Hi ra cửa.
"Anh đi đường cẩn thận nhé." Anh nói.
"Ừ, đến nơi anh sẽ gọi cho em."
"Ừ."
"Với lại... đừng quên bôi thuốc nhé, mông ấy."
"Anh xem em là trẻ con hả?" Bị nói cho mặt đỏ cả lên, Vân Nhất Hạc nhíu mày
nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, dùng chất giọng trách cứ để che đi sự ngại
ngùng của mình.
"Không, anh xem em là cục cưng lớn mà." Khuôn mặt đỏ kia làm hắn ngứa ngáy trong lòng, rõ ràng cũng cao tầm tầm hắn,
nhưng người ấy lại luôn để lộ ra một khí chất quyến rũ đặc biệt, Hàn
Tuấn Hi bắt đầu mang vẻ mặt cực kỳ buồn nôn, "Cục cưng à, lần tới anh
Tuấn nhất định sẽ phục vụ em thật tốt, được không nào? Về nhà anh học
thêm kỹ thuật liền."
"Học với ai..."
"À, phim ấy... Không
được, anh vẫn không xem nổi phim của đàn ông. Để anh kiếm mấy bài viết
đọc thử, sau đó tưởng tượng thành anh và em."
"... Whatever." Cảm thấy đối phương càng nói càng thản nhiên, cũng khiến anh chẳng giữ nổi
được vẻ mặt của mình, hồi xưa còn dám bổ nhào lên người ta, sau đó tự
mình làm chuyện đó, mà nay chỉ mới bị trêu hai ba câu mà mặt đã đỏ bừng
bừng, anh chỉ nhướng mày, từ chối cho ý kiến, rất tao nhã, đưa tay mở
cửa ra.
"Được rồi, anh đi đây." Nhìn thấy lệnh đuổi khách đã được viết lên mặt, hắn rốt cuộc không còn tỏ ra tội nghiệp nữa, giơ hai tay
lên ra vẻ đầu hàng, hôn tạm biệt rồi dặn anh nay đừng đến câu lạc bộ, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó Hàn Tuấn Hi lại chạm vào má đối phương, cuối cùng mới miễn cưỡng chịu rời đi.
Trên đường đón con gái lên xe,
hắn nghĩ mọi chuyện giữa hắn và Vân Nhất Hạc dường như là ý trời, hay
nói cách khác chính là ý trời. Ý trời đã bắt là chuyện mà hắn phải chấp
nhận, là thực tế tàn nhẫn nhất, không thể phản kháng, không thể chối bỏ, mặc kệ hắn có chấp nhận được hay là cảm thấy hạnh phúc hay không.
Hắn hẳn là coi như trường hợp sau, ít nhất là có nhiều yếu tố của vế sau
hơn. Cho dù bên ngoài mạnh miệng đến đâu thì trong lòng Hàn Tuấn Hi vẫn
có nỗi sợ hãi và e ngại, hắn cũng lo lắng không kém Vân Nhất Hạc khi
phát triển một mối quan hệ như thế này.
Nhưng hắn phải kiên
quyết, vì từ trong tâm, hắn đã kiên quyết rồi, hắn phải chịu trách
nhiệm, không phải bởi vì chuyện đã xảy ra mới chịu trách nhiệm, mà là
phải chịu trách nhiệm để cho mọi chuyện xảy ra.
Hắn đã phải mất
quá nhiều thời gian để quay trở lại điểm xuất phát, cũng như mất quá
nhiều thời gian để bừng tỉnh, bây giờ, đã đến lúc hắn phải bình tĩnh đón nhận và chịu trách nhiệm...
Trong khi Hàn Tuấn Hi đang lái xe
trên đường, Vân Nhất Hạc, người đang ở nhà, ngâm mình trên ghế salon thì lúc này một tay cầm cà phê, một tay thì quẹt điện thoại di động. Khẽ
lướt những ngón tay trên màn hình, anh đang vào trang web chính thức của một hãng chăn ga gối đệm nổi tiếng trên thế giới.
Những bộ đồ
bằng lụa hay vải nhung mà anh đặc biệt chú ý trước đây, thì giờ anh đều
bỏ qua, chỉ dừng lại khi chuyển sang phần sản phẩm bằng cotton nguyên
chất.
Anh cẩn thận xem xét từng bộ ga bằng vải cotton, nhiều lần
cân nhắc rồi so sánh cẩn thận, cuối cùng chọn được hai mẫu yêu thích,
khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, anh không chút do dự bấm nút "Đặt
hàng".