Ngày đó, Hàn Tuấn Hi cho là mình gặp ảo giác, hoặc chỉ là bị hoa mắt.
Nhưng không phải.
Cho dù là hình dáng người đó, hay chiếc xe, thì đều chính xác là những gì hắn nghĩ lúc đầu.
Đó thật sự là Vân Nhất Hạc, một Vân Nhất Hạc rất yêu thích dòng xe
Porsche, đồng thời, đối phương cũng thật sự đến để nhìn thấy hắn.
Mà chuyện này, phải ghi công cho Kỳ Lâm.
"Tôi vốn không tính nói cho cậu đâu." Cuối cùng khi Kỳ Lâm chạy đến tìm Vân
Nhất Hạc, vẻ mặt có chút bối rối, "Nhưng mà tôi nghĩ, cậu nhất định là
muốn biết, chưa kể ngày nào đó cậu phát hiện ra tôi không kể cho cậu
chuyện này, cậu nhất định sẽ trách tôi."
"Cũng đâu đến mức đó..." Vẻ mặt bình tĩnh không có nghĩa là lòng vẫn bình lặng như nước, Vân
Nhất Hạc đưa cho đối phương một ly nước soda có bỏ thêm một lát chanh,
"Vậy là anh ấy chủ động hẹn gặp cậu à?"
"Ừ." Gật đầu một cái, uống một ngụm nước chua ngọt, Kỳ Lâm thở dài, "Cậu muốn nghe chi tiết, hay là cụ thể?"
"Hai lựa chọn này có gì khác nhau không?" Đột nhiên bật cười, Vân Nhất Hạc
ngồi xuống, vươn tay rút ra mấy tờ thực đơn giao hàng của nhà hàng bên
ngoài ở ngăn dưới mặt bàn, "Có muốn gọi đồ ăn tới không?"
"Thôi
cậu đừng giả bộ bình tĩnh nữa, hai ta có phải ngày đầu biết nhau đâu."
Nhận thấy câu đùa nhạt nhẽo của mình có chút lạnh lùng, Kỳ Lâm nhún vai
một cái, để mặc người đối diện vẫn giả vờ lật xem thực đơn, bắt đầu kể
ra.
Kỳ Lâm kể cho Vân Nhất Hạc tình hình hiện tại, cũng như những chuyện xảy thời gian qua của Hàn Tuấn Hi. Là người nghe, Vân Nhất Hạc
mới đầu còn có thể nhìn vào thực đơn, nhưng sau đó anh không thể đặt
tiêu điểm vào nó nữa, cuối cùng liền ném nó đi, đặt khuỷu tay lên đầu
gối rồi vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Anh ta thật sự nhớ cậu ấy, tôi cảm thấy anh ta không nói dối đâu."
"Nhưng anh ấy không muốn gặp tôi."
"Cậu đừng lạc đề vậy chứ..." Bất đắc dĩ chắc lưỡi một cái, Kỳ Lâm bưng ly
nước lên uống mấy hớp, sau đó cởi cúc áo len cardigan trên người ra,
"Chỗ cậu nóng thế."
"Nhà tôi luôn đặt nhiệt độ ổn định là 25 độ,
đáng ra lúc vào cửa, cậu phải khinh trang ra trận đấy." Khẽ cười một
cái, Vân Nhất Hạc chờ đối phương cởi áo len ra xong, do dự một hồi rồi
mới hỏi, "Vậy, tại sao anh ấy không muốn gặp tôi?"
"Không phải nói với cậu rồi à, anh ta cảm thấy tình huống bây giờ không cho phép, không muốn thêm phiền phức cho cậu."
"Có thể thêm phiền phức gì chứ. Tình huống nào không cho phép?" Mười ngón
tay đan vào, ngón tay chậm rãi xoa vào nhau, vẻ mặt Vân Nhất Hạc có chút chua xót, "Chẳng qua anh ấy không bỏ được kiêu ngạo của mình xuống
thôi."
Kỳ Lâm nghe, nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng có thể nói như
vậy, dù sao, anh ta cũng không muốn khiến cậu cảm thấy qua mấy năm, giờ
chuyện gì cũng sai mới nhớ tới cậu tốt hơn."
"...Anh ấy cảm thấy
mình làm sai rồi sao?" Như đang tự nói chuyện với chính mình,, Vân Nhất
Hạc khẽ cau mày, "Tôi chỉ cảm thấy, người này quá để ý đến lòng kiêu
hãnh, nên không muốn quay đầu ăn cỏ cũ mà thôi."
"Nhất Hạc,
chuyện này, nói thế nào nhỉ, nếu nói vui xíu thì tuy cùng là người trong giới, nhưng tôi không... nghĩ nhiều như cậu, không bàn bên ngoài, chỉ
nói đến bên trong cậu thôi tôi đã thấy cậu quá nhạy cảm, cũng quá bi
quan, giống kiểu Hồng lâu mộng, so với cậu thì tôi thiên về kiểu Đại
thoại Tây du hơn. Cùng là một chuyện, nhưng cậu kiểu gì cũng sẽ nghĩ xấu về nó. Nói nghiêm túc, thực tế thì... có thể nói dù sao cậu cũng chưa
tận mắt thấy trạng thái bây giờ của anh ta, không phải là tệ gì đâu, anh ta sống rất tốt, có điều trạng thái ấy, hôm nay tôi cũng không muốn
giấu cậu làm gì, cảm giác như một người bôn ba vượt qua bao kiếp nạn
vậy, bớt đi sự hăng hái giống như một thằng ngốc ngày xưa, trở nên
trưởng thành hơn nhiều. Cậu có thể tưởng tượng anh ta thậm chí còn cắt
tóc ngắn, kiêng cả thuốc lá không?"
"Nói như vậy, anh ấy cũng
không phải anh ấy nữa? Vậy thì tôi cũng không có lý do gì để gặp lại."
Rõ ràng đã nghe hết tất cả lời đối phương nói, trong đầu cố gắng ghi nhớ và tiêu hóa từng từ như một người sắp chết đói đang ngấu nghiến thức ăn được cho, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn thờ ơ như cũ, Vân Nhất
Hạc cảm thấy hơi hận bản thân mình, nhưng anh lại chẳng thể kiểm soát
chính mình được.
"...Có muốn gặp lại anh ta hay không, là quyền
tự do của cậu, tôi không muốn can thệp vào nhiều, tôi chỉ cảm thấy mình
có nghĩa vụ nói cho cậu biết tình hình của anh ta thôi." Sau khi uống
vài ngụm soda cuối cùng, Kỳ Lâm cầm lấy lát chanh bỏ vào miệng nhai, như thể anh có thể nhìn ra điều gì đó, thậm chí nhìn thấu nó, nhưng anh
cũng không muốn vạch trần, chỉ nghiêng người tựa lưng vào ghế salon mềm
mại, duỗi người một cái.
Ngày hôm đó, cuộc trò chuyện của họ
không tiếp tục thêm, thấy trời chuyển chiều, Kỳ Lâm từ chối lời mời dùng bữa cùng nhau của Vân Nhất Hạc, vội vàng về nhà với Kỳ Quần Cộc và chú
nó. Sau khi Kỳ Lâm đi rồi, chỉ còn lại mỗi Vân Nhất Hạc, thậm chí đến cả tối, trong lòng vẫn cứ không yên.
Anh cũng không phải đang xoắn
xuýt có muốn đi hay không, mà là muốn đi tới phát điên, cũng như phát
điên muốn ngăn lại bước chân của mình.
Nhưng cuối cùng, hiển
nhiên, cái trước thắng. Sau đó bản thân anh cứ như vậy lái xe lang thang chạy tới khu dân cư nhà Hàn Tuấn Hi, nhưng lại không dám bước vào nửa
bước, chỉ chật vật đứng bên ngoài bức tường thấp cùng hàng rào sắt nhìn
vào, lúc ấy người đàn ông đó lại cứ như thế xuất hiện.
Nên nói như thế nào nhỉ? Nói đùa thì Hàn Tuấn Hi dù có hóa thành tro anh cũng nhận ra được.
Quả thực tóc đã cắt ngắn, nhưng dáng đi, quần áo và thần sắc đó đều giống
Hàn Tuấn Hi lúc ban đầu, anh cảm thấy Kỳ Lâm đang lừa mình, bởi anh
chẳng thấy con người kia có gì là đang đau khổ cả, anh thấy Hàn Tuấn Hi
của hiện tại giống hệt như Hàn Tuấn Hi của ba năm rưỡi về trước.
Tim anh khẽ nhói, sắc mặt liền thay đổi, anh sợ hãi, lùi lại, cuối cùng anh bỏ chạy trước khi bị bắt quả tang.
Có việc gì gây tổn thương hơn so với với việc mình hối hận về việc đã từng làm sao?
Nhưng mà cũng chỉ vậy thôi, gặp lại người đó rồi thì muốn gì nữa đây? Còn có thể làm gì nữa chứ?
Trong đêm, Vân Nhất Hạc tự giễu chính mình hèn nhát và điên khùng, anh đứng
bên lan can sắt ngoài cửa phòng làm việc, nhìn nam thanh nữ tú dập dìu
bên nhau, ngửi mùi rượu nồng nặc lan trong không khí, anh trốn vào một
góc tối ánh đèn sân khấu không rọi tới, tưởng tượng cảnh gặp lại đối
phương.
Là một cuộc gặp mặt đầy ý nghĩa.
Anh gặp lại hắn, nói chuyện với hắn, mặc kệ là ai mở lời trước.
Liệu họ có thể bình thản mà nói chuyện được với nhau tựa như như lời bài
hát, "Nếu như có thể tình cờ gặp mặt, vậy chúng ta cũng nên khách sáo
hỏi thăm nhau chứ?", thế nhưng bọn họ vốn dĩ không phải tình cờ gặp lại, cứ coi như sau khi khách sáo hỏi han tình hình của nhau, thì cũng chẳng thể nào thốt ra thành lời những câu như "anh không biết em bị tổn
thương đến tuyệt vọng", hay "em đã phải lén chữa lành vết thương lòng
của mình".
Anh không trách Hàn Tuấn Hi, anh không phải bị Hàn
Tuấn Hi đẩy vào sự tổn thương tận cùng đó, mà giống như Kỳ Lâm đã nói
vậy, chính sự bi quan, nhạy cảm trong tâm hồn anh, cùng sự bướng bỉnh,
kiêu hãnh trong người anh đóng vai trò chính trong vở kịch khiến nó trở
nên khốc liệt như vậy. Cuộc sống của anh không phải thế giới hoàn mỹ
trong truyện cổ tích, càng không phải câu chuyện hoàng tử và công chúa
thực sự có thể đồng hành bên nhau cả đời, đến bạc đầu răng long. Anh
cũng chỉ là một người phàm, có độ ấm, có hô hấp, khi xuất hiện dự cảm
sắp bị tổn thương, anh sẽ liều mình chạy trốn, chôn chặt sự yếu đuối
trong lòng muốn được cưng chiều, muốn được chở che, rồi tự võ trang cho
mình một lớp vỏ cứng rắn hơn là sự bình tĩnh và thờ ơ.
Đây chính là anh, đây chính là sức mạnh vô song và sự hèn nhát của anh.
Hai phẩm chất trái ngược nhau luân phiên dày vò anh, thế nhưng, anh vẫn mất thăng bằng, vì cuối cùng anh lại đi tìm Hàn Tuấn Hi lần thứ hai.
Lần này, anh đã có chút tiến bộ, từ việc đứng ngoài tường thử vận may,
cuối cùng anh đã dám bước vào trong khuôn viên khu dân cư.
Khuôn
viên thật sự không lớn, chỉ toàn mảng xanh, vài cây lớn, dăm ba băng ghế dài, thiết bị thể dục đặt rải rác, thời gian vẫn là chừng ba bốn giờ
chiều, cao điểm buổi tối vẫn chưa bắt đầu, nhưng không khí đã dần không
còn sự lười biếng, nhàn hạ của buổi chiều nữa, những ông cụ, bà cụ đã
nghỉ hưu đang mua đồ ăn, những quán ăn trong khu dân cư vẫn đang chuẩn
bị cho giai đoạn bận rộn sắp tới. Mỗi người tại nơi đây đều có việc của
mình, còn Vân Nhất Hạc, trên một băng ghế dài cũ kỹ nhưng xem như vẫn
sạch sẽ, thì giả vờ như đang nhìn vào điện thoại của mình, nhưng thực ra lại hoàn toàn lơ đễnh.
Anh chỉ nghĩ, hay tự mình thử xem? Thử
xem liệu mình có còn không có tiền đồ giống như trước kia không, đã quá
lâu rồi, hơn một ngàn hai trăm ngày đêm đã trôi qua, liệu anh có thể
cười tươi mà chào hỏi đối phương, ngồi xuống trò chuyện đôi chút, ăn một bữa cơm, cảm thán một hồi nhưng không cần nói ra lời xin lỗi không, bởi vốn dĩ cả hai cũng không mắc nợ nhau gì.
Nhưng mà mọi chuyện
không đơn giản như vậy. Ảo tưởng vẫn mãi chỉ là ảo tưởng, cho dù đã tạo
tâm lý bao nhiêu lần, việc căn cứ vào những tình huống tưởng tượng, toàn là ảo ảnh, thoáng cái rồi biến mất, cực kỳ mong manh vốn chẳng có tác
dụng gì.
Lúc đầu, anh nhìn thấy một ông già, cùng một bé gái, bước vào công viên này.
Bé gái còn rất nhỏ nhưng đã đi vững, nói không rõ ràng lắm, nhưng cái
miệng nhỏ vẫn không ngừng líu lo, "ông ơi, nhìn này", "ông ơi, cho con
ăn cay", "ông ơi, bà nói buổi túi ăn chì á", ông cụ chịu khó trả lời
từng câu một rồi cúi xuống bế bé gái trắng trẻo xinh xắn đó lên, nhìn
vào khuôn mặt bé nhỏ rồi lẩm bẩm bằng chất giọng mạnh mẽ đặc sệt miền
đông bắc: "Trùng Trùng à, con lại học được mấy từ địa phương từ bộ phim
nào vậy, chẳng trách nghe chẳng ra làm sao cả, lại còn biến điệu nữa..."
Đứa trẻ nghe không hiểu những gì ông cụ đang nói, dường như nó thậm chí còn không nghe, chỉ lo uốn éo tới lui muốn được thả xuống để tự đi.
Hai ông cháu tìm một băng ghế rồi ngồi xuống, một già một nhỏ, nói về những chủ đề mà không ai có thể tham gia vào và cũng chỉ họ mới có thể hiểu
được.
Mà Vân Nhất Hạc, người đang ngồi trên băng ghế chéo đối diện, lúc này tim anh như muốn vỡ tung ra.
Anh biết ông cụ này vì trước đó Hàn Tuấn Hi đã từng cho anh xem qua ảnh của bố mẹ hắn trên điện thoại di động. Người đàn ông có khuôn mặt ốm dài,
tóc hơi hói nhưng mũi thẳng và miệng rộng, tinh thần quắc thước này
chính là ba nuôi của hắn. Vậy không cần phải nói, bé gái mặc bộ đồ liền
quần chấm bi cùng giày công chúa bên cạnh chính là cô con gái nhưng
không phải con gái ruột của hắn. Ba thế hệ ông cháu không có quan hệ
huyết thống với nhau nhưng lại rất hài hòa như một thể, đây là gia đình
đặc biệt không giống với những gia đình khác của Hàn Tuấn Hi.
Cũng không dám cứ nhìn chằm chằm vào người ta liên tục, vì sợ gây nghi ngờ,
Vân Nhất Hạc cứ lẳng lặng nghe cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu, ánh
mắt lơ đãng để trên màn hình di động, nhưng đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ
lung tung.
Anh không biết liệu Hàn Tuấn Hi có xuất hiện vào một
thời điểm nào đó hay không, rồi bé gái đó sẽ gọi ba rồi lao tới vòng tay hắn, không để ý đến sự lo lắng của ông nội mà cứ chạy thật nhanh sau đó thì bị vấp ngã. Còn bản thân anh thì vô thức bước tới giúp, rồi bị
người đàn ông kia nhận ra, cuộc hội ngộ đầy lúng túng, xấu hổ lẫn buồn
cười diễn ra như thế. Còn xấu hổ và buồn cười hơn nữa là khi anh không
thể chịu đựng được và quay người lại để cố gắng chạy trốn, khi đó, đằng
sau sẽ có tiếng bước chân vang lên, cánh tay anh sẽ bị níu lại, một
giọng nói trầm thấp gấp gáp gọi tên anh, sau một hồi im lặng, giọng
người đó khẽ run lên, nói rằng cậu đến để làm gì...
Ý tưởng ngu
ngốc đến mức anh còn muốn bật cười, nhưng lúc này vở kịch trong đầu anh
lại bắt đầu, và khi màn biểu diễn đang ở mức sống động nhất, thì dũng
khí và sự điên cuồng còn sót lại của anh cũng bị tiêu hao đến sắp cạn
kiệt.
Anh thở dài một hơi, nhấn mạnh đối phương cũng không muốn
gặp anh, anh còn muốn thế nào nữa? Vân Nhất Hạc lắc đầu, cất điện thoại
rồi đứng dậy.
Anh định rời đi.
Hay là trở về thôi, chạy về nhà, ăn một bữa cơm, đi làm, rạng sáng ngày hôm sau, đối mặt với đám
đông dậy sớm đi làm, anh sẽ trở về tổ của chính mình, tắm rửa, ngủ một
giấc, mơ một giấc mơ rực rỡ, một giấc mơ được tin là có thật, không có
cách nào để tỉnh lại.
Anh đã nghĩ như vậy, cũng làm như vậy thật, nhưng khi anh đỡ đầu gối đứng dậy, lúc chuẩn bị bước đi, một tình huống kịch tính hơn đã xuất hiện.
Sự trùng hợp kỳ lạ nhất trên thế giới, chắc cũng chỉ đến vậy thôi.
Quả bóng trong tay bé gái bị rơi xuống, nảy vài cái trước khi lăn tới chân anh.
Quả bóng màu xanh lá cây huỳnh quang nhỏ bằng quả bóng bàn, nhưng Vân Nhất Hạc đã giẫm lên nó bằng một chân.
Cả người suýt nữa trượt ngã trong một tư thế cực kỳ không phù hợp với địa
vị của mình, thân thể nghiêng ngả, lắc lư lảo đảo mấy lần cuối cùng cũng không trực tiếp đo ván trên mặt đất, khuôn mặt Vân Nhất Hạc đột nhiên
đỏ au.
Đứa nhỏ sợ hết hồn, ông cụ cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại, kéo lại cháu gái đang muốn chạy tới nhặt
bóng, ôm lên, đi tới trước mặt Vân Nhất Hạc, thay đứa trẻ xin lỗi anh.
"Anh không có chuyện gì chứ? Thật ngại quá, con bé nó không phải cố ý đâu. Trùng Trùng, xin lỗi chú đi con."
Đôi mắt cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào quả bóng đã lăn xa hơn, nhưng vẫn nghe lời ông, cô bé có chút lo lắng và tủi thân nói nhỏ: "Chin lỗi..."
"Không sao đâu ạ, là do cháu không nhìn thấy thôi." Nhanh chóng bình tĩnh lại, Vân Nhất Hạc cười xua tay, muốn rời đi càng sớm càng tốt để thoát khỏi
tình cảnh xấu hổ này. Chẳng qua là, đáng tiếc, ngay khi anh sẵn sàng bỏ
chạy ra xe, thì phía chéo đối diện, xuất hiện một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ với một chiếc túi rằn ri trên vai, vừa tháo chiếc kính đen
xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh bắt đầu không thể thở được.
"Ba, sao hôm nay ba lại mang Trùng Trùng xuống thế, lại để mẹ con nấu
cơm..." Giọng nghi ngờ còn chưa thuận lợi biểu đạt hết ra thì liền im
bặt, chân Hàn Tuấn Hi như đông cứng lại, hắn không thể tiến thêm một
bước.
"Mẹ con mới học được món mới trên TV, nhiệt tình tới mức
nhất định phải bắt tay vào làm thử ngay, nên mới đuổi ba với cháu ra
ngoài. Kết quả vừa nãy Trùng Trùng còn suýt chút nữa dùng bóng hại người khác, cũng vừa lúc..." Ông cụ còn chưa kể xong, người được nhắc đến
trong lời, người bị kể là suýt chút nữa bị hại bởi một quả bóng nảy, thì lại không cách nào đối mặt với chuyện này. Anh biết em em cũng biết anh nhưng người nhà anh không biết em mà em cũng không muốn để cho bọn họ
biết chuyện giữa em và anh, nên Vân Nhất Hạc chỉ xua tay, lắc đầu, nhắc
lại một lần nữa, "Không có gì đâu ạ, chú kể nghiêm trọng quá rồi", cũng
không nhìn Hàn Tuấn Hi cái nào, cứ thế quay người, đi về hướng ngược
lại, vội vã đi mất.
Vân Nhất Hạc từ trong lòng đến đầu ngón tay đều run lên.
Theo đúng nghĩa đen, anh đã trốn trở lại xe của mình, và sau đó anh cố gắng bình tĩnh lại một lúc lâu mới lái xe đi.
Vân Nhất Hạc đã dùng những ảo tưởng nhỏ nhoi, đáng thương của mình để nán
lại, anh mong đợi sẽ có tiếng bước chân đuổi theo, một bàn tay sẽ nắm
lấy cánh tay anh, sẽ có một giọng nói gọi tên anh, nhưng cuối cùng chẳng điều nào trong số đó trở thành sự thật.
Hôm đó, anh không về nhà, mà đến thẳng câu lạc bộ để làm việc.
Anh uống rượu như thể bản thân bị mất đi cảm giác, nhìn màn biểu diễn trên
sân khấu, chào hỏi và ngẫu nhiên trò chuyện cùng vài vị khách quen, và
sau khi trải qua gần như cả đêm như vậy, anh thực sự cảm thấy đầu đau
như sắp nứt, cả người đều kiệt sức, liền giả vờ bình tĩnh, quay trở lại
phòng làm việc.
Sau đó, ngay khi anh vừa vào phòng, khóa cửa lại, muốn rửa mặt trước khi đi nằm một lát, liền thấy điện thoại đặt trên
bàn làm việc sáng màn hình, rung lên từng hồi.
Anh bước tới nhìn.
Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ khẽ nhíu mày nhưng đầu óc thì rối
bời, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi "Anh Tuấn".
Trong ba năm rưỡi đó, Vân Nhất Hạc vẫn từng chưa xóa số điện thoại của người
đó, sau ba năm rưỡi, khi cuộc gọi từ người ấy tới số điện thoại của hắn
liền hiện lên, số điện thoại đó vẫn được lưu kỹ trong danh bạ.
Không muốn khóc nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, anh đưa tay cầm điện thoại lên
như mê muội, chần chừ rồi lại rối tung lên, ngón tay cái cứng đờ, nhưng
cuối cùng vẫn là run rẩy nhấn nút trả lời.