Cho đến khi bọn họ chia tay, thậm chí trong mấy năm sau khi bọn họ chia tay ấy, Vân Nhất Hạc vẫn mãi không thể nghĩ ra được.
Nhưng lúc Hàn Tuấn Hi đến, thời điểm nhìn thấy hắn xuất hiện, khi ấy, Vân Nhất Hạc không nghĩ ngợi gì cả.
Anh đưa người đàn ông ấy vào văn phòng của mình, mời hắn ngồi xuống, sau đó duy trì vẻ thanh lịch của một doanh nhân, một chàng trai xuất thân từ
tầng lớp thượng lưu, ngồi đối diện với người đàn ông đang mở rộng chân,
cúi đầu nhìn xuống dưới.
"Anh Tuấn, anh..."
"Phiền cậu cho tôi một ly rượu." Cách cắt lời người khác có chút thô lỗ, nhưng dường như hắn không có sự lựa chọn nào khác.
"Anh muốn uống gì?" Khẽ nhướng mày, Vân Nhất Hạc lại đứng dậy đi về quầy bar nhỏ cạnh tường.
"Gì... cũng được, cứ cho đại tôi một ly đi."
Sau một lúc im lặng, anh lấy ra một chai rượu mang hơi hướng cổ điển từ
trong tủ, cân nhắc chút rồi cầm đồ khui cùng hai cái ly, đặt xuống mặt
bàn.
Sau đó, anh ngồi trở lại đối diện với Hàn Tuấn Hi, nhìn
người đàn ông ấy đang vuốt mặt, sau đó dời tầm mắt, không chạm mắt với
hắn, anh suy nghĩ một hồi mới nói tiếp.
"Anh Tuấn, đây là chai
Brandy của công ty lâu đời Brugerrolle. Năm đó ba em nhìn thấy nó ở nhà
đấu giá, nhưng lại chậm chân không lấy được nó. Ông ấy là mẫu người rất
cố chấp, sau đó liền âm thầm chạy đến tận Hà Lan, mua bằng được chai
rượu này từ tay Bay Van der Bunt. Về sau, khi em mở câu lạc bộ thì ông
ấy đã tặng cho em chai rượu này làm quà mừng khai trương, đến bây giờ,
nó vẫn là báu vật trấn tiệm của câu lạc bộ." Sau khi thong thả nói xong, dừng lại một lúc, Vân Nhất Hạc cầm cái khui lắc lắc trước mặt Hàn Tuấn
Hi, "Anh Tuấn, em chỉ hỏi anh một câu thôi, nguyên nhân anh tới hôm
nay... có đáng để em vui mừng mà khui chai rượu này không?"
Nghe được câu hỏi cuối cùng, Hàn Tuấn Hi khẽ nhướng mi nhìn đối phương, nhìn người đàn ông trông thì có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra ánh mắt lại đang
lấp lánh lay động, không biết hắn có phải là đang vui thầm hay không,
hoặc có lẽ là đang vui thật, bởi vì hắn cũng đang khẩn trương, hốt
hoảng. Hắn bối rối đến mức chẳng thể trả lời câu hỏi đó.
Vì vậy, hắn đã chọn phương pháp hỏi ngược lại.
"Cậu không thể đổi sang một chai rượu khác để người khác bớt bị áp lực hay sao?"
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông ấy liền bật cười, Vân Nhất Hạc có thể thấy được sự sợ hãi, không biết làm sao trong nụ cười đó, anh hơi cúi
đầu suy nghĩ một chút, nhún vai, khom người xuống thò tay lấy một lon
bia từ chiếc giỏ đan để dưới bàn uống nước.
"Cái này chắc sẽ tốt
hơn chút nhỉ?" Cảm thấy bản thân cũng phải tự cười nhạo chính mình, Vân
Nhất Hạc sờ lên một cái lỗ nhỏ dưới lon, "Cái lon này bị rơi ra ngoài
lúc vận chuyển hàng, giờ đầy bọt khí rồi, bọn họ vốn định ném đi nhưng
em không cho, rồi tiện tay cứ để ở đây, sau đó thì quên mất."
"... Cậu đường đường là giám đốc Vân mà cũng tiếc một lon bia à?"
Sau khi lấy lon bia, cảm nhận được độ cứng như lúc nào cũng muốn vỡ ra của
cái lon, Hàn Tuấn Hi khẽ thở dài, đứng dậy, đi tới cạnh quầy bar mini ở
phía sau, lấy một cái khăn chakin bao lấy miệng lon, sau đó đưa tay
xuống bồn rửa, kéo cái khoen ra.
Sau tiếng "tạch" bị bóp nghẹn,
bọt bia xì xì thấm ra khăn, đợi một lát, bọt tan bớt đi, Hàn Tuấn Hi mới mở vòi nước ra giặt lại khăn, vắt khô để lau sạch cái lon rồi quay lại
bàn uống nước, đem lon bia chỉ còn dư chừng phân nửa rót đều vào hai cái ly.
"Em cũng biết tiếc chứ, trước kia em cũng từng trải qua cảnh nghèo khổ rồi mà." Nhìn bia trong ly, cũng không biết có nên bưng lên
uống hay không, Vân Nhất Hạc dựa một tay vào tay vịn ghế salon, đầu ngón tay chạm vào cằm, khẽ mân mê môi, "Chắc anh không tin nhỉ?"
"Cậu bảo tôi làm sao có thể tin được đây?" Hàn Tuấn Hi chỉ tay sang căn
phòng làm việc được thiết kế rất sang trọng, sau đó hắn cũng không động
đến hai ly bia kia.
"...Em nhớ là từng kể cho anh biết em từng ở
Manchester mấy năm rồi nhỉ." Cũng không vì câu nói đó mà tức giận, Vân
Nhất Hạc vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh, hơi cúi người về trước một
chút, đầu ngón tay di chuyển dọc theo thành ly, "Khoảng thời gian đó
thật ra là nhà em bắt em phải rèn luyện, hồi ấy em phải tự thuê nhà, tự
kiếm tiền sinh sống, phải tự xử lý hết mọi chuyện, gặp rắc rối thì gọi
điện thoại về nhà cầu cứu, nhưng nếu không phải chuyện sống chết thì nhà em sẽ mặc kệ."
"Nghiêm khắc thế à?" Những lời kể đó hoàn toàn
nằm ngoài dự đoán của Hàn Tuấn Hi, nhưng bất ngờ là nó lại khiến cho đề
tài trò chuyện không còn lúng túng nữa, "Tôi cứ tưởng mấy công tử nhà
giàu như các cậu lúc nào cũng ăn ngon mặc đẹp, có đầy người hầu hạ chứ."
"Tuy có phúc phận đó, nhưng lại không có đặc quyền như vậy." Cười một tiếng, Vân Nhất Hạc không cụng ly bia nữa, trực tiếp ngả lưng ra sau dựa vào
thân ghế, "Rèn luyện con cái từ nhỏ là truyền thống của nhà họ Vân. Năm
xưa ông nội em bị ông cố đưa thẳng đến Tân Cương, trồng cỏ linh lăng năm năm. Ba em thì hồi nhỏ bị ông nội bắt đi tới vùng Đại Bắc hoang vu làm
nông dân mười năm, hơn nữa không phải kiểu nhập vô đội thanh niên trí
thức đâu, là bị bắt đi một mình. Đến thế hệ của em, chắc mọi người thấy
trong nước không đủ thử thách nên liền tống ra nước ngoài."
Nhắc
đến chuyện quá khứ của gia đình, không khí giữa hai người có vẻ tốt hơn
một chút so với lúc mới bước vào cửa, ít nhất họ cũng tìm được hướng đi
của chủ đề, Hàn Tuấn Hi im lặng, gật đầu một cái, vẻ mặt không còn kiểu
không muốn tin nữa, giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
"Vậy... mấy năm cậu ở nước ngoài, không được về nhà lần nào à?"
"Không, em không được phép về. Bởi vậy nói chung thì em cũng kiểu một nửa thành dân ở Manchester rồi."
"Hèn chi tiếng Anh của cậu bị lai tiếng địa phương."
"Đúng rồi." Cười một chút, giọng điệu của Vân Nhất Hạc có chút bất lực, nhưng cũng lộ ra mấy phần ấm áp, "Hồi em mới về nước, gặp lại được người bạn
Anh khá thân, cậu ta có hỏi em sao đi nước ngoài có mấy năm mà giọng
điệu nghe giống côn đồ thế."
"Thiệt hả?"
"Giọng Manchester nghe bị nhẹ, mất âm, trông có chút giang hồ."
"À..." Đáp một tiếng, Hàn Tuấn Hi không nói thêm gì nữa. Mãi cho đến khi cả
hai đều sắp không chịu được sự im lặng ngượng ngùng này, Vân Nhất Hạc
thấy đã đến lúc mở miệng, mới đột nhiên kể tiếp, "Thật ra thì hồi bé em
cũng học được kha khá tiếng Đông Bắc từ ông cố."
"Vậy à?"
"Lúc cụ dùng tiếng Đông Bắc thì em vô tình học lỏm theo."
"Do trẻ con học nhanh nhỉ."
"Vâng học nhanh thật."
Nói xong, cả hai người cùng cười, lần này, tựa như Hàn Tuấn Hi sợ chủ đề
lại lạnh xuống, ngay sau đó liền bắt đầu kể lại vài chuyện thú vị của ba mình.
"Cậu biết ba tôi trông giống ai không. Lý Ấu Bân ấy. Đừng
cười, là giống thật ấy, hồi tôi còn đi học, không phải hồi ấy có một bộ
phim chiếu liên tục tên là Bản sắc hình cảnh à, Vương Chí Văn đóng vai
chính, còn Lý Ấu Bân thì đóng vai ông trùm băng đảng tên là Châu Thi
Vạn, hồi đó mẹ tôi xem cũng bảo giống giống ông già tôi. Cơ mà, khí chất thì chẳng giống tẹo nào, người ta là ông trùm xã hội đen, còn ông già
nhà tôi, nói thế nào nhỉ... nếu không phải bảo là vô lễ, thì tôi thấy
ông ba tôi hài lắm." Những gì hắn kể khá là nghiêm túc, nhưng càng kể
càng khiến người ta không nhịn được cười, Hàn Tuấn Hi nhìn Vân Nhất Hạc
cuối cùng cũng cúi đầu bật cười, bản thân cũng cong khóe miệng lên,
"Thật ra thì, còn có chuyện càng tức cười hơn à, đó là ông bố ruột không chịu thua kém của tôi, ổng trông y như Trần Bảo Quốc vậy."
Lần này, Vân Nhất Hạc người vốn đang cố kiềm chế, liền không nhịn được cười to thành tiếng.
Vân Nhất Hạc cười vốn đã trông đẹp, dù là cười lớn tiếng vẫn không hề mất
phong độ, có lẽ anh nhận ra bản thân không nên biểu hiện khoa trương
vậy, liền nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, còn Hàn Tuấn Hi
ngồi đối diện thì đột nhiên bừng tỉnh thu lại tầm mắt, hắng giọng một
cái, kể tiếp.
"Hồi tôi còn nhỏ, chuyện của ba ruột tôi như vùng
cấm vậy, không được nhắc tới. Sau nhiều năm, mọi chuyện cũng dần nguôi
ngoai, mẹ tôi mới đột nhiên bảo với tôi rằng 'Đôi mắt mày trông y hệ ba
mày.'"
"Vậy, anh có chấp nhận câu nói đó không? Anh Tuấn, em
không có ý can thiệp vào chuyện gia đình anh, chỉ là câu nói này... dù
sao thì em cũng nhớ anh không thích ba ruột của mình." Sau khi giải
thích xong anh liền hối hận, càng giải thích lại càng thấy đạo đức giả,
Vân Nhất Hạc thở dài, cũng không mong đợi bất kỳ câu trả lời rõ ràng từ
đối phương.
Nhưng Hàn Tuấn Hi đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
"Dù muốn hay không thì cũng phải chấp nhận thôi, này là do gen rồi mà." Bày một cử chỉ bất đắc dĩ, người đàn ông dường như đưa tay ra theo bản
năng, muốn cầm ly lên uống một hớp, nhưng khi vừa chạm vào ly, hắn lại
sững người.
Sự do dự đó,Vân Nhất Hạc nhìn thấy tất cả.
Đến lúc này, bối rối thì cũng bối rối rồi, hòa hoãn thì cũng hòa hoãn rồi,
có vẻ như chủ đề đáng lẽ phải cắt vào từ lâu cuối cùng cũng đã đến lúc
cắt.
Vân Nhất Hạc nãy giờ vẫn đang chuyên tâm nghe kể chuyện,
thản nhiên nói: "Em có thể thấy giữa anh và ba nuôi thật ra giống như
tình cảm ba con ruột thịt vậy." sau đó liền vịn lên tay ghế, đứng lên,
đi tới cửa phòng làm việc, đơn giản, khóa cửa lại.
Về phần Hàn
Tuấn Hi, không biết có phải bản thân đang thực sự quá tập trung kể
chuyện vừa rồi hay không mà đầu ngón tay hắn liền run lên khi nghe thấy
tiếng khóa cửa.
"Đúng vậy, ông ấy nuôi tôi như con đẻ, còn tôi
thì chắc chắn xem ông ấy như ba ruột của mình..." không biết mình đáp
lại như vậy chẳng qua là để thể hiện sự bình tĩnh hay là giảm bớt sự kém cỏi của bản thân nữa, Hàn Tuấn Hi nhìn Vân Nhất Hạc từng bước đi về
phía hắn, cuối cùng ngồi lên trên tay vịn của ghế.
"...Nói chung, có thể xem như con đẻ cũng không dễ dàng gì. Nhà em rõ ràng là ruột
thịt với nhau, nhưng ngược lại lại rất tàn nhẫn vô tình." Vân Nhất Hạc
câu được câu không trò chuyện, có vẻ rất tự nhiên duy trì trạng thái như gần như xa, tiếp tục nói nhỏ như tự thì thầm với chính mình "Nhưng có
lẽ người Hồ Bắc có xu hướng càng nghiêm khắc với con ruột của mình hơn", tiếp đó lại khẽ cười một tiếng, cuối cùng đưa tay cầm một ly bia lên.
Động thái ấy là chìa khóa cho sự kiềm chế cuối cùng đang chết dần chết mòn, phá vỡ hết thảy mọi thứ vào ngày hôm đó.
Vân Nhất Hạc dúi ly rượu vào tay Hàn Tuấn Hi, động tác nhẹ nhàng nhưng
không cho phép đối phương từ chối, tiếp đó, anh cầm một ly khác lên,
cụng vào ly của người kia, âm thanh lanh lảnh vang lên, anh liền cúi
người xuống, kề môi sát vào bên tai nóng rần rần của người ấy.
"Anh Tuấn, giờ em nghĩ đã đến lúc phải hỏi lại... lí do anh đến đây hôm nay, có đáng để chúng ta cùng nâng cốc không?"
Giọng nói không cao cũng không thấp, nắm bắt vừa phải, nghe giọng nói như vậy mà hỏi câu như vậy, người vốn có lẽ còn định tiếp tục giả vờ hồ đồ,
liền mất đi vốn liếng cùng con đường sống để tiếp túc giả vờ hồ đồ.
Một lúc lâu, Hàn Tuấn Hi cuối cùng cảm thấy nếu mình vẫn không trả lời thì
có thể cắt đứt cái thứ giữa hai chân đi làm đàn bà được rồi, sau đó hắn
mới cau mày, vẻ mặt tự giễu cùng tức giận chua xót, hỏi ngược lại đối
phương: "Nếu tôi nói, tôi cũng không biết, cậu có cảm thấy tôi quá giả
dối không?"
Quan sát hắn mấy giây, Vân Nhất Hạc lắc đầu: "Sẽ không."
Sau đó, trước khi hắn mở miệng đáp lại, Vân Nhất Hạc lại bổ sung thêm một câu: "Thật ra thì em luôn chờ anh tới."
Cuối cùng, anh cầm ly lên, uống mấy ngụm bia chẳng có tí lạnh nào, cuối cùng rất hiên ngang nhưng cũng lại yếu ớt bi thương, cúi người hôn lên môi
người đàn ông ấy: "Em không quan tâm anh biết hay không, em chỉ muốn anh tới là đủ rồi, anh có thể đặt tim mình ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần người ở bên em, em đã thấy đủ."
Chính bởi cách nói đó, giọng điệu đó,
khiến Hàn Tuấn Hi sau này ngẫm lại liền nhận ra bản thân dần dần bị
những lời nói ngày ấy của Vân Nhất Hạc "cầm chân" lại. Hắn đã rơi vào
một cái bẫy kỳ lạ, hay nói đúng hơn là giống như một vòng xoáy nước. Hắn có thể bơi, hắn có thể tự mình thoát ra, xoáy nước ấy cũng chẳng dữ
dội, nhưng khi ba lần bốn lượt cố gắng trốn thoát khỏi vòng xoáy nước
nhìn như hoàn mỹ ấy, hoàn mỹ đến thê lương, vô hạn, thì hắn lại như một
kẻ tìm chết, chủ động bước vào, cuốn mình vào nó, đắm mình trong nó.
Vân Nhất Hạc là thuốc độc, hắn biết uống vào sẽ chết, hắn cũng sẽ có những
cảm xúc mâu thuẫn mạnh mẽ, hắn cũng không muốn chết, ít nhất hắn biết
mình nhất định không phải người có ý định từ bỏ quyền sinh tồn, thế
nhưng viên thuốc đó rất ngọt, ngọt một cách kỳ diệu.
Hắn không
biết thời điểm Vân Nhất Hạc nhìn hắn cũng có suy nghĩ tương tự, trong
lòng người đàn ông khi đánh bạo cám dỗ hắn, đầu độc hắn, dùng độc giết
chết hắn, hóa ra đối với anh hắn không phải thuốc độc, mà là morphine,
chích một liều liền như có thể bay lên trời, nhưng lâu không tiêm lại,
thuốc hết tác dụng liền thấy đau, đã biết rõ bản thân sẽ nghiện, sẽ rơi
vào vòng luẩn quẩn không lối thoát, nhưng anh vẫn lần lượt đưa tay về
phía ống tiêm ấy.
Tất nhiên, nó không chỉ là một "ống tiêm" theo nghĩa tượng trưng.
"Anh Tuấn..." Giọng nói bắt đầu mơ hồ, Vân Nhất Hạc dường như không còn quan tâm đến việc hắn có uống cạn ly bia kia nữa hay không, cả người áp sát
vào người đối phương từng chút một, giống như một đôi tình nhân thân mật gắn kết bên nhau, lòng bàn tay nóng hổi lang thang trên khuôn ngực rắn
chắc, như không thể chịu đựng được vậy, anh lấy đi chiếc ly trong tay
Hàn Tuấn Hi, cuối cùng dùng tư thế hèn mọn nhưng gần như hoàn mỹ, nhẹ
nhàng quỳ ở giữa hai chân đối phương.
Anh nói với hắn, anh đừng
nghĩ gì cả, đừng nghĩ gì hết, cứ nhắm mắt lại đi, đừng nhìn em là được.
Sau đó, những ngón tay mảnh khảnh chạm lên khóa thắt lưng lạnh lẽo.
Hàn Tuấn Hi làm theo, hắn nhắm mắt lại, có lẽ hắn sẽ chẳng làm được cái gì, bởi vậy không cần nghĩ gì nữa.
Lúc khóa quần bị kéo mở, hắn run rẩy thở dài, nheo mắt nhìn người đàn ông
nằm giữa hai chân hắn, hắn muốn vươn tay lên chạm vào đuôi tóc mềm mại
của người ấy, nhưng cuối cùng cổ tay lại thấy thật nặng nề, giơ lên,
nhưng không thể nâng lên được nữa...