Đám người của phe địch đã bị người của Triết Vỹ xử lý không còn chút dấu vết nào. Không gian lúc năm giờ sáng cũng dần không còn mang chiếc áo
của một màn đêm nữa, chỉ có Bạch Uyển Đình vẫn ngồi trên vách đá, ánh
mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống màu nước xanh biếc kia chờ mong một điều kỳ tích xảy ra.
Âm thanh của sóng, hòa cùng tiếng gió man mát
bây giờ đối với Bạch Uyển Đình hiện giờ là một nỗi ám ảnh, những hình
ảnh cuối cùng nơi đây là những gì cuối cùng như một nhát dao đâm thẳng
vào con tim nhỏ bé của cô.
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng giờ đây đã
không thể giấu đi vẻ tùy tụy, đôi mắt sưng tấy vẫn còn đang rơm rớm
những giọt nước mắt nóng hổi, ánh mắt vô hồn bất giác nhìn về phía nơi
chân trời phía đông. Mặt trời bắt đầu ló dạng tạo nên một vệt sáng dài
nơi đường chân trời, ánh bóng xuống mặt biển đỏ tươi màu mất mát.
Trời sáng rồi! Trời sáng thật rồi! Những giọt nước mắt lại bắt đầu không
ngừng lăn dài trên đôi má của Bạch Uyển Đình. Vài tiếng trước cô còn
nghĩ, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, cô sẽ mặc lên người một chiếc váy
cưới đẹp nhất, đi cạnh người đàn ông cô yêu nhất, làm một cô dâu hạnh
phúc nhất.
Nụ cười đau đớn của Bạch Uyển Đình hiện lên trên khuôn mặt phờ phạc, cô như muốn cười đùa số phận như muốn trêu chọc cô, trêu
chọc tình yêu của hai người. Bạch Uyển Đình đau đớn nhắm nghiền mắt lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra từng dòng, trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh của Hàn Vũ Hi, cô không thể nào quên được vệt máu đỏ tươi
lan ra nơi ngực trái anh, ánh mắt cuối dùng như dành tất cả sự dịu dàng
cho cô, con tim của Bạch Uyển Đình như thắt lại từng cơn, từng cơn đau
nhói.
Đám người thợ lặn đã bắt đầu lên bờ, thấy vậy, Bạch Uyển Đình gấp gáp chạy lại gần cất giọng: "Sao rồi? Tìm thấy chưa?"
Triết Vỹ đi bên cạnh những người thợ, anh khẽ cúi gầm mặt rồi lắc đầu: "Vẫn chưa."
Nghe thấy từ này, Bạch Uyển Đình như sụp đổ, đôi chân không đứng vững nữa,
ngã khụy xuống đất, đau đớn hét lên: "Anh hứa sẽ đưa Vũ Hi về đây mà,
tại sao? Tại sao vậy?"
Khuôn mặt Triết Vỹ cũng không kém mệt mỏi, ánh mắt thương xót nhìn Bạch Uyển Đình đau khổ dưới đất, anh khẽ cúi
người xuống, ôm lấy bờ vai run run của cô cất giọng: "Tôi xin lỗi, tôi
đã không làm được, tôi có lỗi với anh Hàn."
Miệng của Bạch Uyển
Đình khẽ lắp bắp, đôi vai không ngừng run lên: "Vũ Hi nhất định chưa
chết, anh ấy đã hứa không rời xa tôi thêm nữa rồi mà."
Ánh mắt của Triết Vỹ cũng bắt đầu trở nên đỏ ngầu, chớp mặt một cái giọt nước mắt đã vô thức rơi trên khuôn mặt mệt mỏi.
Tiếng khóc nấc của Bạch Uyển Đình vang lên hòa cùng tiếng sóng biển không
ngừng đánh vào vách đá làm cho bầu trời bất giác cũng cảm thấy đau lòng
theo mà kéo những đám mây xám xịt đến, che mất đi ánh mặt trời còn chưa
kịp ló dạng.
Đã ba ngày trôi qua, người của Triết Vỹ đã không
ngừng thay phiên nhau tìm kiếm, những thợ lặn có tiếng ngày đêm không
ngừng nghỉ tìm kiếm khắp nơi dưới biển, nhưng một hi vọng lóe lên cũng
chẳng có. Bạch Uyển Đình cũng không chịu về nhà, cô chỉ muốn ở lại đây
chờ đợi một điều gì đó gọi là kỳ tích, ánh mắt đã trở nên đỏ ngầu, sắc
mặt nhợt nhạt vì đã quá mệt mỏi quá sức.
Triết Vỹ cũng phờ phạc
không kém, anh bước đến bên Bạch Uyển Đình, nhẹ nhàng cất giọng: “Chị
Bạch, chúng ta về nhà thôi…” Anh ngừng một chút như nghẹn lại ở cổ họng, khẽ nuốt nước mắt ngược vào trong rồi nói tiếp: “Chúng ta cũng nên đón
anh Hàn về nhà thôi.”
Vừa dứt câu, đôi mắt sưng đỏ của Bạch Uyển
Đình cũng không biết lần thứ bao nhiêu tuôn ra những giọt nước mắt, nhìn thấy cô như vậy, Triết Vỹ có chút đau lòng, anh cúi người đỡ lấy Bạch
Uyển Đình đứng dậy, cất giọng: “Về nhà thôi, đã ba ngày cô không chịu ăn uống gì rồi, nếu anh Hàn thấy được cô tự đày hành bản thân như thế này, liệu anh ấy có yên tâm mà ra đi được không?”
Lập tức Bạch Uyển
Đình đứng dậy, cô khóc nấc trong vô vọng, cất giọng nghẹn ngào: “Không
được nói bậy, Vũ Hi nhất định không bỏ tôi đi như vậy.” Bàn tay yếu ớt
níu lấy Triết Vỹ để đứng vững, đột nhiên Bạch Uyển Đình ngất xỉu, Triết
Vỹ hốt hoảng, anh cúi người bế cô trên tay nhanh chóng đưa về nhà.
Mặt trời hôm nay dường như đang xin nghỉ phép sau đám mây xám xịt, những
làn gió mang theo một hơi lạnh buốt thổi vào căn phòng của Bạch Uyển
Đình, những đóa hoa trên nhành ngọc lan ngoài cửa cũng bắt đầu tàn đi và rụng dần xuống đất.
Triết Vỹ đứng ở trước cửa phòng của Bạch
Uyển Đình, không ngừng lo lắng mà đi đi lại lại, hai tay làm động tác
xoa xoa vào nhau không giấu được nét căng thẳng. Bác sĩ khám cho Bạch
Uyển Đình xong, ông bước ra khỏi phòng. Triết Vỹ thấy được bóng dáng của bác sĩ liền cất giọng gấp gáp: “Cô ấy sao rồi? Tại sao lại ngất xỉu? Có nghiêm trọng lắm không?”
Bác sĩ thấy dáng vẻ lo lắng của Triết
Vỹ cũng khẽ vỗ lên vai anh như để trấn an tinh thần, rồi mỉm cười hỏi:
“Anh là chồng cô ấy sao?”
Nghe câu hỏi này, Triết Vỹ lập tức trở nên bối rối, anh cất giọng: “Tôi… tôi không…”
Chưa nói dứt lời, bác sĩ đã nói tiếp: “Cô ấy không sao, chỉ là mệt mỏi quá
sức, với bị một cú sốc tâm lý khá nặng… thai nhi trong bụng cũng không
bị ảnh hưởng nhiều, nhưng cần phải đặc biệt nghỉ ngơi và bồi dưỡng, điều chỉnh lại tâm trạng.”
Khuôn mặt của Triết Vỹ không giấu được vẻ bất ngờ: “Thai nhi? Bác sĩ nói sao? Thai nhi sao?”
Bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Triết Vỹ cũng đoán được phần nào, ông
cất giọng: “Cậu không biết sao? Cô ấy mang thai rồi, thai nhi được gần
hai tuần tuổi. Cơ thể cô ấy bây giờ còn rất yếu, phải chăm sóc kỹ lưỡng, không thì sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng đó.”
Mất khoảng ba mươi giây sau Triết Vỹ mới định hình lại được vấn đề, anh khẽ gật đầu
với bác sĩ: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Ngưng một chút anh lớn giọng
gọi: “Dì Triệu tiễn bác sĩ về giúp tôi nhé.”
Bác sĩ đã đi khuất,
nhưng Triết Vỹ vẫn còn đứng đờ đẫn ở trước cửa phòng của Bạch Uyển Đình. Triết Vỹ ngồi xổm xuống đất, những giọt nước mắt cuối cùng cũng không
kìm nổi nữa mà rơi xuống, trong lòng anh không ngừng dằn xé và tự trách
bản thân mình, anh có lỗi với Hàn Vũ Hi vì đã không bảo vệ được cho anh
ấy, anh có lỗi với Bạch Uyển Đình vì đã để cô phải mất đi người đàn ông
cô yêu nhất, anh có lỗi với đứa bé trong bụng cô vì đã để nó chưa kịp
chào đời đã không còn ba. Tâm can của Triết Vỹ như dùng dao cứa ra từng
đoạn, từng đoạn một, đau đớn, hối hận, dằn vặt.