Cũng như bao ngày thường, nhưng hôm nay nằm trên giường Bạch Uyển Đình
không tài nào chợp mắt được, cô cứ thế lăn qua lộn lại trên giường, chốc chốc lại đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Ánh trăng bên ngoài bắt
đầu chiếu vào căn phòng khiến không gian trở nên ảo diệu, những nhành
ngọc lan đã bắt đầu trổ hoa những búp non, hương thơm dìu dịu theo gió
len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng.
Cuối cùng Bạch Uyển
Đình cũng mở mắt dậy, cô nhìn sang đồng hồ chỉ mới vừa đúng mười giờ,
đôi mắt tỉnh táo hơn bao giờ hết. Bạch Uyển Đình ngồi dậy, cô đi đến
phòng thay đồ, khẽ đưa tay kéo rèm, chiếc áo cưới trắng tinh được treo
cẩn thận trên đó, lấp lánh đẹp đến mê người. Bạch Uyển Đình giờ đây chợt cảm thấy tâm trạng này rất giống với lúc nhỏ, mỗi lần mai được đi chơi
xa thì đêm đó xác định là không hề ngủ được, lòng cứ cồn cào nôn nao.
Nhưng giờ đây lại pha thêm một chút lo lắng, có lẽ vì đây là lần đầu
tiên cô được mặc chiếc áo cưới lộng lẫy, nắm tay người đàn ông cô yêu
nhất cùng bước vào lễ đường làm một cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất của Hàn Vũ Hi.
Ngắm nhìn mãi cũng không đủ, Bạch Uyển Đình mang
chiếc áo cưới trải xuống giường ngủ, cô muốn ngắm nhìn nó thật kỹ, bàn
tay mảnh khảnh sờ vào từng viên đá lấp lánh đính trên đó, nâng niu như
một báu vật. Cứ như thế, mí mắt bắt đầu nặng dần, Bạch Uyển Đình ngủ
thiếp đi bên cạnh chiếc váy cưới của mình lúc nào không hay.
Ánh
trăng đã bắt đầu lên cao vút trên đỉnh đầu, làn gió lạnh thổi qua làm
Bạch Uyển Đình trên giường giật mình tỉnh giấc, cô vội ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng tối om vẫn không thấy bóng dáng của Hàn
Vũ Hi đâu cả. Bạch Uyển Đình trong lòng có chút cảm thấy lo lắng, cô
cũng không hiểu tại sao lòng ngực lại có chút nóng nóng, đảo mắt sáng
chiếc đồng hồ đã chỉ gần hai giờ sáng.
Khuôn mặt của Bạch Uyển
Đình không giấu nổi sự lo lắng, rõ ràng Hàn Vũ Hi đã hứa với cô là về
trước mười hai giờ, nhưng bây giờ đã là hai giờ sáng, trước giờ không
hứa thì thôi, nhưng hứa rồi thì anh sẽ không nuốt lời. Vội tìm chiếc
điện thoại, Bạch Uyển Đình nhanh chóng gọi cho Hàn Vũ Hi, hơi thở gấp
gáp lắng nghe từng hồi chuông nổ lên trong điện thoại, một hồi, rồi lại
hai hồi,... không có ái nhấc máy. Bạch Uyển Đình gọi cho Triết Vỹ, không liên lạc được. Tâm trạng bất an bắt đầu nổi lên trong lòng của Bạch
Uyển Đình.
Đôi chân chạy ra ngoài, tìm kiếm khắp nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Triết Vỹ hay Hàn Vũ Hi đâu.
“Bà Hàn, có chuyện gì cần tôi giúp không?” Dì Triệu quản gia nghe tiếng
động của Bạch Uyển Đình, cũng thức dậy mà bước ra ngoài xem.
Giọng nói có chút lo lắng, Bạch Uyển Đình hỏi: "Vũ Hi vẫn chưa về nhà sao dì?"
Dì Triệu lập tức gật đầu rồi đáp: "Vẫn chưa bà Hàn."
Dường như trong lòng của Bạch Uyển Đình đang dần ngày càng sốt ruột, cô hỏi: "Vậy dì có biết anh ấy đi đâu không?"
Ánh mắt của dì Triệu có chút hồi hộp, dì hiểu rõ tính cách của Hàn Vũ Hi,
nếu dì nói ra, không theo ý anh sẽ tức giận. Nhưng vẫn ở đâu đó có chút
động lòng với Bạch Uyển Đình đang đứng ngồi không yên.
Dường như
nhìn thấu được tâm tư đó của dì Triệu, Bạch Uyển Đình liền cất giọng:
"Dì cứ nói, không sao đâu, có gì cháu sẽ chịu trách nhiệm."
Dì
Triệu bắt đầu suy nghĩ, một lúc sau mới ậm ừ nói: "Tôi nghe cậu Triết Vỹ nói đi đến bờ đá của biển phía nam Thượng Thành, một lúc sau thì thấy
ông Hàn vội vã rời đi, chắc có lẽ cũng đến đó."
Vừa dứt câu nói
của dì Triệu, Bạch Uyển Đình dã vội vã chạy đi không để cho dì có cơ hội ngăn cản. Cô đi thẳng xuống hầm xe, chọn đại một chiếc Cadillac đen
nhánh trong bộ sưu tập những chiếc xe tối màu của Hàn Vũ Hi. Nhanh chóng ngồi vào ghế lái, Bạch Uyển Đình lái xe vụt đi trong đêm khuya tối
mịch.
Con đường trước mặt Bạch Uyển Đình được bao trùm bằng bóng
tối của màn đêm, ánh sáng lập lòe của những chiếc đèn đường chiếu rọi
xuống đường như thắp sáng lên một chút bức tranh đêm yên tĩnh. Xe của
Bạch Uyển Đình lao đi với vận tốc ngang ngừa một chiếc xe đua, vun vút,
ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, không giấu được vẻ sốt ruột. Đôi
mày xinh đẹp của Bạch Uyển Đình không ngừng cau lại.
Chẳng mấy
chốc, trước màn đêm mờ ảo, biển đã xuất hiện dọc theo đường đi của Bạch
Uyển Đình. Ánh trăng tròn xoay, in hình xuống mặt biển không ngừng bị
sóng xô vào bờ, nhưng trong ánh mắt của Bạch Uyển Đình lúc này không còn gì khác ngoài Hàn Vũ Hi.
Khẽ liếc qua đồng hồ, vừa đúng bốn giờ
sáng, xe của Bạch Uyển Đình đột nhiên phải giảm ga vì cảnh tượng trước
mắt. Đôi mắt căng thẳng chỉ nhìn thấy một đám người rất đông đang ở
trước mặt, đưa mắt nhìn xung, Bạch Uyển Đình nhanh chóng dùng xe lại
cách đó hơi xa không thể nhìn thấy rõ ràng, đôi chân của Bạch Uyển Đình
không chút suy nghĩ bước thẳng đến đám đông.