Mặc dù tất cả mọi người điều không biết người Tần Thiên Lan nói là ai,
nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thán một câu cô bạn gì đó quá cực
phẩm rồi đi.
Cái đối tốt gì đó Tần Thiên Lan nói có khi chỉ giả
vờ rồi đi, ngoài những người trong lòng nghĩ nghĩ cũng không nói gì thì
cũng không ít người nhỏ giọng thảo luận, có cả những người một chút
kiêng nể cũng không có thành ra điều lọt vào tai đôi nam nữ nào đó mặt
xám xanh đi không được ngồi lại cũng không xong.
"Đây là bạn ư? Cũng quá trà xanh rồi đi."
"Người ta là lấy danh nghĩ chăm sóc để cướp đoạt mà thôi, chỉ tội nhà thiết kế Tần chúng ta. Đã không cách nào nhìn thấy còn bị mất trí nhớ, lại được
người bạn kia hết lòng chăm sóc cuối cùng mới nhận ra tất cả chỉ là giả
vờ. Quá đáng thương rồi đi."
"Chứ còn gì nữa, Ba mẹ điều bị tai
nạn ở nước ngoài, đến giờ sống chết chưa rõ. Nói khó nghe một chút thì
chính là lành ít dữ nhiều đi. Bản thân lại bị tai nạn khiến cho mắt
không cách nào nhìn được ánh sáng, lại còn bị lợi dụng như thế đau khổ
biết chừng nào."
"Tôi nhớ thương hiệu thời trang kia có cổ phần của Ninh ảnh hậu, không biết..."
Người nào đó như chợt nhận ra liền lớn tiếng thốt lên, mặc dù không có nói
hết câu nhưng những người chung quanh điều rất nhanh tự bổ não một phen.
Cứ như vậy mọi ánh mắt điều vô thanh vô thức nhìn về phía mấy người Ninh Ngọc cùng Tiêu Chân.
Sở dĩ mấy người họ muốn cùng nhau đến xem trò cười của Tần Thiên Lan, nên
không chỉ Tiêu Chân cùng Ninh Ngọc mà cả cô em gái nào đó với nhà thiết
kế kia điều có mặt không thiếu một người.
Càng vì vậy lúc này muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ, tự làm tự chịu còn có thể trách ai được nữa đây.
Kết thúc buổi biểu diễn, Tần Thiên Lan thành công tránh thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên. Ngược lại nhóm người Tiêu Chân cùng Ninh Ngọc lại
không được may mắn như vậy.
"Tiêu tổng nghe nói thương hiệu thời
trang này do vợ chưa cưới của ngài đầu tư, cho hỏi Tiêu Tổng có biết
chuyện ăn cắp tác phẩm của nhà thiết kế Tần không?"
"Tiêu tổng có phải anh ở đằng sau giật dây cho Ninh tiểu thư đánh cắp tác phẩm của bạn mình không?"
"Nghe nói trước đây ngài lợi dụng lúc Tần tiểu thư không nhìn thấy, lại mất
trí nhớ lấy danh nghĩa kết hôn để chăm sóc thật chất là muốn âm thầm
chiếm đoạt công ty nhà cô ấy ngài nghĩ sao về việc này."
Tiêu
Chân đang cố gắng tránh thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên, chợt
nghe thấy có người chọc đúng điểm đen mà mình cố gắng che dấu bấy lâu
nay, cả người liền bất động.
Không chỉ Tiêu Chân, những vị phóng viên còn lại nghe đến đây cũng hết sức kinh ngạc, hóa ra còn có chuyện này nữa ư?
Xem ra bọn họ đến đây không chút nào uổng công rồi, không chỉ lấy được tin
tức nóng mà còn ăn được dưa lớn như vậy nữa quá hời rồi đi.
Nghĩ đến đây mặt ai nấy điều hưng phấn chưa từng thấy, làm việc cũng hăng hái hơn bình thường rất nhiều.
Ninh Ngọc hoàn toàn không nghĩ đến đám phóng viên mà mình cố tình sắp xếp,
lại là mồ trôn của chính mình lúc này. Ả tức giận đến mức dặn dẹo nhưng
ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể.
Bên này
đang khó chịu lẫn nhau, ở một nơi khác người trong phòng bao điều mang
tâm trạng vui vẻ có phần cười trên nổi đau người khác.
...
Ngày hôm sau tin tức về Tần Thiên Lan, cũng như Ninh Ngọc lợi dụng dụng danh nghĩa bạn bè để cướp tác phẩm của Tần Thiên Lan tràn ngập khắp các
trang báo mạng lẫn báo giấy.
Lúc này người nhà họ Tiêu cũng biết chuyện.
"Cô cái đồ sao chổi này, từ ngày a Chân nhà tôi đính hôn với cô thì chẳng có chuyện gì tốt lành cả."
"Sớm biết như vậy ngay từ đầu tôi phải nhất quyết phản đối hôn sự này mới
phải, nếu không phải tôi mềm lòng thì chuyện sẽ không đến mức như ngày
hôm nay."
Bà Tiêu càng mắng càng lợi hại, những lời lẽ khó nghe
điều phát ra từ miệng bà. Ông Tiêu lại tựa như người vô hình ngồi đó một lời cũng chưa từng nói, nếu như có người nào đó lúc này chú ý tới, có
lẽ sớm đã phát hiện ra ánh mắt ông Tiêu nhìn Ninh Ngọc có gì đó không
đúng.
Bà Tiêu tức giận đến mức khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo,
nào đâu dáng vẻ quý phu nhân nhà giàu thường ngày, bà ta lúc này không
khác gì một mụ già chanh chua ở nông thông cả.
Tiêu Chân cả buổi vẫn luôn yên lặng không nói, mặc cho mẹ mình mắng Ninh Ngọc.
Nói hắn yêu Ninh Ngọc cũng phải, nói hắn không yêu lại càng đúng hơn. Bất
quá tình cảm của hắn đặc trên lợi ích nhiều hơn, một khi cái giá trị kia cũng không còn thì tình yêu hắn cũng tan.
Ninh Ngọc vừa bị mắng
vừa đưa ánh mắt đầy đáng thương nhìn về phía Tiêu Chân, chỉ đáng tiếc
bình thường cô ta chỉ cần giả vờ một chút Tiêu Chân lập tức an ủi, còn
hiện tại hắn đang cố gắng hết sức để né tránh cô ta.
Mặc dù cô ta đối với Tiêu Chân chưa chắc đã là yêu, nói một cách khác cả hai chẳng qua cũng chỉ đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Thứ Ninh Ngọc cần là danh vọng và giàu sang, thứ Tiêu Chân hắn cần là một
người hiểu chuyện có thể mang đến cho hắn lợi ích. Tình cảm gì đó chẳng
qua chỉ mỏng như một tờ giấy bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng. ví
dụ như lúc này vậy.
Cô ta sớm đã nhìn ra bộ mặt thật của Tiêu Chân, chỉ là cô ta vẫn còn có lợi với hắn mà thôi.
Ninh Ngọc thầm mắng bản thân mình ngu ngốc khi lựa chọn nhầm người, đồng
thời cô ta đưa ra quyết định đã đâm lao thì phải theo lao. Cô ta định
dùng con cờ này vào lúc chuyện thành công xem ra con cờ này đành phải
dùng sớm rồi.