Bạch Phượng cười khổ, hắn tại sao biết rõ câu trả lời vẫn cứ thích tự mình làm khổ mình như vậy chứ.
"Được rồi, tôi biết rồi. Thiên Lan hay chúng ta lại lập một hôn ước đi." Bạch Phượng như nghĩ kỹ liền nghiêm túc nói.
Tần Thiên Lan: "Hả?"
"Chính là định hôn cho đứa trẻ chưa chào đời của chúng ta. Chính là nói hôn
nước này dời xuống đời thứ hai ấy." Bạch Phượng giải thích.
Tần
Thiên Lan lúc này liền hiểu, nhưng cô không ngờ người này lại cố chấp
đến như vậy. Bất quá nếu như để con gái chưa chào đời của cô kết hôn
cùng nam nhân Thanh Phượng trấn cũng không tệ lắm.
Phải biết
không chỉ nam nhân mà nữ nhân của trấn Thanh Phượng điều vô cùng đẹp,
đến mức người được xem là xấu xí nhất nếu đem ra bên ngoài cũng có thể
trở thành minh tinh nổi tiếng dùng sắc đè người.
"Được." Tần Thiên Lan đáp không chút do dự.
Cô một chút cũng không nghĩ ngời mà bằng lòng, khiến cho Bạch Phượng cảm
thấy ngoài ý muốn. Vốn hắn chỉ muốn thử một chút mà thôi, trong lòng còn mặc định chắc chắn cô sẽ từ chối, lại không ngờ đến cô đến từ chối cũng không cần trực tiếp đồng ý như vậy có chút...
"Cô đồng ý?" Bạch Phượng như không tin được vào tai mình liền hỏi lại.
"Đúng vậy, nếu như đời sau của anh là nam tôi sẽ cho con gái mình thực hiện
ước hẹn, còn nếu là nữ thì vẫn nên giữ lại nối dỗi tộc nhân nhà anh đi." Tần Thiên Lan cười.
Nếu như là con gái cô còn có thể bắt về một
nam nhân trấn Thanh Phượng, nhưng nếu để con trai cô lấy phụ nữ trấn
Thanh Phượng có chút không được ổn lắm. Không biết có phải do địa hình
hay vì nguyên nhân nào khác, phụ nữ của trấn Thanh Phượng điều vô cùng
mạnh mẽ cũng không thể nói do nam nhân nơi này quá yếu đuối mà thật sự
phụ nữ nơi này so với đàn ông thế giới bên ngoài còn mạnh mẽ hơn rất
nhiều lần.
Đừng nhìn phụ nữ nơi này thân hình mảnh mai có vẻ như
yếu đuối, hay nam nhân có phần quá yếu. So với bên ngoài chứa chắc có
người nào địch lại mấy người bọn họ.
Một lúc sau Tần Thiên Lan
cùng Bạch Phượng cùng nhau trao đổi tính vật đính ước, còn nhỏ cả máu
lên lập lời thề vô cùng chuyên nghiệp nữa chứ.
Ở đây vẫn thư thư
thả thả uống trà ăn bánh, người bên ngoài đã lo lắng đến mức ăn không
ngon ngủ không yên, lúc này điều tập chung dưới chân núi Thanh Phượng.
"Nơi này..." Cả Tần Thiên Minh lẫn Chu Đình Chi không hẹn mà cùng nhau đồng
thanh lên tiếng, cả hai sau khi bất chợt nói ra liền như có như không
nhìn nhau, nhưng rất nhanh rời mắt tựa như không có chuyện gì xảy ra cả.
"Không có gì, em chỉ cảm giác nơi này có chút quen mà thôi." Tần Thiên Minh không chút che dấu cùng Thẩm Tần Phong nói.
Mặc khác Chu Đình Chi vẫn luôn chú ý đến Tần Thiên Minh sau câu nói buột
miệng kia, nên lúc này cũng có nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
Chu Đình Chi đẩy nhẹ chiếc kính cận ý cười trên mặt bất giác tăng thêm
mấy phần một chút che dấu cũng không có.
Nhóm người tìm kiếm
chung quanh mấy ngoài ngoài chiếc xe do Tần Thiên lan để lại ra thì
không còn gì khác, cảm giác cứ như cô đi đến đây rồi biến mất vậy.
...
Tần Thiên lan vẫn như mọi khi nằm dưới giàn nho tắm nắng, mặc dù cô có thể
bất kỳ lúc nào rời đi nơi này, nhưng cô không muốn lắm. Hiếm có một nơi
yên bình như vậy phải nghỉ ngơi lâu hơn một chút mới được.
Đang
lúc Tần Thiên Lan nhắm mắt dưỡng thần luôn tiện tắm nắng, chợt nghe thấy một âm thanh hết sức quen thuộc từ xa dần dần đến gần. Nhưng giọng nói
kia lại không phải goi cô mà...
"Tiểu Bạch Phượng ơi..."
"Thành chủ đại nhân."
"Tiểu Phượng Phượng thân yêu ơi."
Cái giọng nói vô cùng quen thuộc lại sởn da óc này không thể quen hơn được
nữa, Tần Thiên Lan buồn bực dừng lại việc nhắm mắt dưỡng thần lớn tiếng
hét.
"Chu Đình Chi anh có thể đừng dùng cái giọng đáng sợ đó để nói chuyện được hay không vậy?"
Ngay khi Tần Thiên Lan vừa cất giọng, đúng lúc Bạch Phượng từ bên trong nhà
tre cầm khay trà bước ra. Chu Đình Chi từ bên ngoài bước vào rừng trúc
bởi gì lúc này Tần Thiên lan đang ở phía giàn nho có chút khuất nên Chu
Đình Chi không nhìn rõ.
Chợt nghe thấy tiếng cô liền sợ đến ngây
người, cả Bạch Phượng cũng mang vẻ mặt khinh ngạc cùng kỳ lạ. Còn chính
chủ là Tần Thiên Lan nói xong cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhất là cô chỉ
bất giác nói ra lại nhìn thấy Chu Đình Chi ngay cổng vào.
Khác
với dáng vẻ mặc âu phục nghiêm chỉnh cả ngày đẩy kính đầy tà mị thường
ngày, nói ra câu nào cũng khiến người ta muốn ngay lập tức bốp chết y.
Chu Đình Chi lúc này mặc trên người bộ đồ màu lam nhạt, tóc dài qua eo được búi cao một nửa bằng một chiếc trâm cài bằng ngọc. Một nửa tóc còn lại
thả dài ngang eo, trang phục có phần như bước ra từ phim tiên hiệp.
Nếu như nói Bạch Phượng giống như thần tiên hạ phàm, thì lúc này Chu Đình Chi giống hồ tiên chín đuôi hơn, quá tà mị.