Ở bên này, Lưu Tuyết Nhiên nhận được khá nhiều ảnh từ một số lạ gửi tới, thong thả uống một ngụm nước trái cây, bắt đầu mở ra. Những hình ảnh
của đôi nam nữ thân mật ôm nhau trên đường làm môi cô ta thoáng cong
lên, vui vẻ mà tà hoặc.
Tuy Lưu Tuyết Nhiên trước đây ở nước
ngoài nhưng đều nghe ngóng rõ tin tức của Tô Cảnh Thần, cũng biết đến
tiếng xấu của Tô Thanh Anh. Cô yêu Tu Tử Văn, quyết bỏ theo tên đó đòi
sống đòi chết, đột nhiên lại chối bỏ tình yêu mà bản thân đã từng điên
cuồng như vậy, chắc chắn là có vấn đề. Lưu Tuyết Nhiên nghĩ có khả năng
cao là cô đóng kịch. Rất tốt, biết được bộ mặt thật của cô rồi, cô ta sẽ vạch trần trước mặt cho Tô Cảnh Thần xem.
Mười hai giờ trưa ở
tập đoàn Tô Thị, Tô Cảnh Thần vẫn chuyên chú làm việc, mắt chằm chằm vào máy tính nhìn từng dãy số liệu thống kê. Hắn làm việc từ sáng đến giờ
mà chẳng thấy trên người hiện chút mệt nào, vẫn bộ dạng chuyên sâu lãnh
đạm, đúng là khí chất mê người vốn có. Bỗng điện thoại trên bàn "ting"
lên mấy tiếng, Tô Cảnh Thần vẫn không đếm xỉa, cho đến khi dòng cuối
cùng hắn lướt mắt qua xong thì gửi mail cho giám đốc quản lý, xác nhận
thông qua. Lúc này mới cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Hàng loạt ảnh của Tô Thanh Anh và Tu Tử Văn ôm nhau hiện lên trước mặt hắn, đáy
mắt Tô Cảnh Thần hiện rõ sự lãnh lẽo chết người, tay siết chặt chiếc
điện thoại.1
…
Đến tối muộn, Tô Thanh Anh trở về nhà thấy
Tô Cảnh Thần ngồi trên ghế sô pha xem văn kiện, trên bàn còn đặt một cái laptop, cô thấy mà giật mình. Bình thường hắn toàn ở trong thư phòng
lại việc, sao hôm nay lại ở đây. Tô Thanh Anh đoán chừng có việc gì
không đúng, chậm chạp đi đến ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn vẫn không thèm
để ý đến mình, cô ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu.
"Anh cả, sao hôm nay đổi hứng dọn ra đây làm việc nhỉ?"
Tô Cảnh Thần quay sang nhìn cánh tay của mình bị cô ôm cứng nhắc, không
nói gì tiếp tục làm việc, Tô Thanh Anh cười hì hì nhỏ giọng bên tai hắn:
"Chẳng lẽ anh là đang chờ em về?"
"Buông ra!"
Hắn lạnh lùng lên giọng, cô vẫn không chịu buông, Tô Cảnh Thần không chịu
được nữa gở mạnh tay cô ra ngồi người mình. Tô Thanh Anh bĩu môi, không
thèm để ý đến hắn nữa, chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn của Tô Cảnh
Thần mở ra.
Màn hình yêu cầu nhập mật khẩu, cô len lén nhìn Tô
Cảnh Thần một cái, biết trước hắn sẽ không nói mật khẩu cho mình, nghiêm mặt suy nghĩ một chút, Tô Thanh Anh cứ thế gõ sinh nhật của mình vào,
màn hình điện thoại liền mở ra.
Cô không ngăn nổi nụ cười trên môi, trong lòng vui sướng lạ thường. Biết mà, anh cả của cô là thương cô nhất!1
Tô Thanh Anh bắt đầu ấn vào mục tin nhắn, hàng mi chợt cụp lại.
"Nghịch gì đó, mau bỏ xuống!"
Giọng nói lạnh nhạt của Tô Cảnh Thần truyền đến, cô đặt điện thoại trở lại xuống bàn, có vẻ khá chán chường.
"Quả nhiên như em nghĩ."
Hắn chau mày nhìn cô, chẳng biết cô gái này muốn giở trò gì. Hắn không phải ngốc, vì những hình ảnh của kẻ lạ mặt gửi cho liền cho rằng cô đang
diễn kịch lừa mình. Nếu là cô diễn kịch cũng không đến nỗi lộ liễu đứng
ngoài đường ôm ôm ấp ấp với Tu Tử Văn như thế. Biết rõ là vậy, hắn vẫn
cảm thấy tức tối khi thấy cô thân mật với tên đàn ông đó.
"Em đang muốn làm gì?"
Đối diện với cái nhìn nghi hoặc của người đàn ông trước mắt, Tô Thanh Anh
cười khẽ, lại ôm lấy cánh tay hắn, nằm trên vai hắn thủ thỉ:1
"Vì anh đấy!"
Cô hôm nay lạ lùng cứ bám riết lấy hắn, hình như là trù tính dùng hành
động thân mật này ngăn chặn hắn nổi giận với mình. Tô Cảnh Thần muốn hỏi rõ nhưng ánh mắt Tô Thanh Anh chợt khác lạ nhìn về phía cầu thang, sau
đó cầm lấy tay hắn, tự dưng đẩy vào vai chính mình. Cô thảm thiết nói:
"Anh cả, không phải như vậy đâu, anh nghe em giải thích, là… là Tu Tử Văn ép buộc em, em không có mà!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lưu Tuyết Nhiên vừa từ trên cầu thang đi xuống chứng kiến một màn này, cô
ta thoáng nhìn vào điện thoại thấy những tấm hình thân mật của Tô Thanh
Anh và Tu Tử Văn đang hiện, đáy mắt thoáng sáng lên.
Tô Cảnh Thần lạnh nhạt nhìn cô diễn trò, chẳng tỏ ra thái độ gì, làm cho Tô Thanh
Anh lo lắng. Cô thầm bóp lấy ngón tay Tô Cảnh Thần một cái ra hiệu, mắt cô né tránh ánh mắt của Lưu Tuyết Nhiên, nhìn sòng sọc hắn như muốn
nói: "Làm ơn phối hợp diễn với em đi!"
Quay mặt sang hướng khác, thái độ Tô Cảnh Thần vô cùng lạnh lùng pha thêm sự tức giận, nói một câu:
"Cút ngay cho tôi!'
Tô Thanh Anh vô cùng biết ơn hắn, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra đùng đùng nổi
giận. Xem ra nếu cô theo nghề diễn viên cũng khá hợp đó chứ, đảm bảo sẽ
là đối thủ nặng ký của biết bao cô minh tinh khác.1
"Tôi thích ôm ấp với Tu Tử Văn đó thì sao? Anh quản được tôi? Nói cho anh biết, không phải bởi vì anh dùng tính mạng của Tử Văn ép buộc tôi, tôi cũng sẽ
không phí thời gian diễn một màn kịch nhàm chán thế này đâu."
Tuôn một tràn tức giận, Tô Thanh Anh liền quay người bỏ lên phòng. Cô phẫn
nộ đến nổi từng bước lên cầu thang, gót giày giẫm lên rất mạnh vang vọng âm thanh vô cùng chói tai.
Lưu Tuyết Nhiên nhìn dáng vẻ của Tô
Thanh Anh hiện tại mới cảm thấy giống với loại tính cách mà cô ta điều
tra cô lúc ở Pháp. Cô ta thầm thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tô Cảnh Thần, đặt tay lên vai hắn, giọng dịu dàng khuyên nhủ:
"Anh Thần, em
thấy chuyện Thanh Anh yêu Tu Tử Văn cũng đâu có gì không tốt. Cô ấy chỉ bướng bỉnh thích cãi lại anh như thế thôi. Anh cũng nên cân nhắc cô ấy
lớn rồi, tự làm chủ được cảm xúc của mình."
"Em ấy là em gái của anh, anh tự biết làm gì."
Nói rồi, hắn đứng dậy sắp xếp laptop và xấp văn kiện cầm trên tay, nhanh
chóng bỏ lên lầu. Ánh mắt Tô Cảnh Thần từ đầu tới cuối không ngó đến Lưu Tuyết Nhiên lấy một lần, cô ta cảm thấy khá căm phẫn. Nhưng như vậy cô
ta càng hiểu rõ, Tô Cảnh Thần tâm trạng đang rất xấu, lại cảm thấy hả
hê. Lần này biết được bộ mặt thật của cô rồi, xem xem Tô Cảnh Thần có
còn thích thú với Tô Thanh Anh nữa không.