Tô Cảnh Thần thẳng thừng đóng mạnh cửa xe lại. Hắn vừa vào, Lục Hách đã cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt không thở nổi.
"Lái xe về!"
"Nhưng tiểu thư và cô Lưu…"
"Gọi người đến đưa hai người họ về sau."
"Được!"
Lục Hách gọi một cuộc cho cấp dưới ra lệnh, sau đó đánh lái đưa Tô Cảnh Thần về biệt thự Tô gia.
…
Khi Tô Cảnh Thần tức giận bỏ về, Tôn Vũ liền kéo Tô Thanh Anh ra ngoài ban công với dáng vẻ nghiêm trọng.
"Người cô thích là anh trai mình, cô có vấn đề à?"
Cô gạt tay cậu ra khỏi người mình. Cũng vì thái độ ban nãy của Tô Cảnh
Thần bỏ cô ở đây mà về trước, tâm trạng Tô Thanh Anh không được tốt, đối với câu hỏi và ánh mắt xem mình thành thể loại đáng xấu hổ, cô càng tức hơn. Cô thích hắn tại sao lại có vấn đề?
"Mặc kệ anh xem tôi là loại người gì, tôi không rảnh ở đây nói chuyện với anh."
Tô Thanh Anh quay người thẳng thừng rời đi. Tôn Vũ đứng một lúc ngẫm nghĩ, sau cùng cũng mặc kệ, nói cho cùng cậu ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, thoáng gặp rồi thoáng đi, nghĩ nhiều làm chi cho mệt đầu.
Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Tô Thanh Anh không bắt xe về, đi dạo trên con đường dài.
Hiện tại hơn mười giờ đêm, thành phố êm đềm, xe cộ thưa thớt. Ánh đèn đêm mờ nhạt hắt bóng của cô trên mặt đường, trầm lặng, lẻ loi.
Thân
ảnh mảnh mai bị cái rét của gió đêm phả vào lạnh đến run, trên người Tô
Thanh Anh vẫn một chiếc váy dạ hội không kín đáo. Lạnh thật, nhưng không lạnh bằng lòng cô.
Thật thì khi thấy Tô Cảnh Thần kéo cô về bên
mình, cô rõ ràng thấy ánh mắt hắn vô cùng tức giận, cô biết hắn ghen.
Hình ảnh này khiến cô gợi nhớ về kiếp trước của mình. Cô nằng nặc ghét
bỏ hắn, đi theo Tu Tử Văn.
Hiện tại cô mới nhớ, sắp tới là đến sinh nhật anh ta cô sẽ tặng một món quà lớn, quyết để Tu Tử Văn không kịp trở mình.
Đột ngột mũi và miệng cô bị bịt chặt. Tô Thanh Anh tròn mắt thấy cánh tay
thô kệch đang ép chặt mặt mình, mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi cô. Tô
Thanh Anh cố gắng kháng cự, cô rất muốn hét, nhưng không thể, đầu óc dần mù mờ, mắt dần tối đen, thứ còn sót lại trong đầu cô là hình ảnh của Tô Cảnh Thần.
Anh cả, cứu em!
…
"Anh có thể vào trong rồi!"
Nữ tiếp tân mỉm cười, lịch sự nói với một người đàn ông cao to, trên người toàn là màu đen. Có thể nhận thấy nụ cười trên môi cô tiếp tân kia đã
sượng lại chút ít.
Người đàn ông áo đen không nói lời nào, kéo vali nặng nề, một mạch đi vào thang máy.
Ting!
Thoáng đó đã đến tầng cao nhất của khách sạn. Trên tầng cao thế này vẫn ngửi thấy thoang thoảng mùi biển.
Hành lang hiện tại không còn bóng người ngoài người đàn ông áo đen kia, về
khuya có lẽ khách thuê phòng đã nghỉ ngơi hết. Người đàn ông dừng bước,
nhìn vào vali một cái xác định không có vấn đề gì rồi nhấn chuông, không lâu sau cánh cửa mở ra.
"Hàng của cô Lưu đến rồi thưa ông!"
Người đàn ông đứng trong phòng tầm tuổi trung niên, là người ngoại quốc,
phóng khoáng nói một câu cảm ơn với người đàn ông áo đen rồi với lấy
chiếc vali. Người đàn ông áo đen liền chặn tay ông tay lại.
"Ông David chẳng lẽ muốn lấy hàng dễ dàng như vậy mà không chia cho tôi chút kinh phí nào sao? Từ Hải Châu đến đây mất hơn hai tiếng đồng hồ, lại
còn qua mặt rất nhiều người, khó khăn lắm đâu phải chuyện đùa?"
Ông ta cười ra tiếng, trong nụ cười có phần chế nhạo rõ ràng.
"Tôi nghĩ cô Lưu đã đưa cho anh không ít tiền rồi chứ?"
Người đàn ông áo đen híp mắt, cất giọng nửa đùa nửa thật:
"Đó là phần của cô Lưu, còn ông thì khác, nếu ông David sợ tốn thì tôi đem món hàng này cho người hào phóng hơn thôi."
Người đàn ông quay người kéo chiếc vali đi, quả như dự đoán, ông ta nhanh
chân chặn người lại, không tình nguyện móc ví ra, đưa cho hắn một xấp
tiền lớn. Lấy được tiền, người đàn ông áo đen vui vẻ đếm, đếm xong thì
nói một câu:
"Như này trước thì có phải đỡ tốn thời gian hơn không?"
Hắn giao vali cho người đàn ông trung niên, sau đó nhanh bước thong dong đi khuất.
Nét mặt người đàn ông trung niên lộ ra tia hung ác nhìn theo, rút điện
thoại gọi một cuộc ra ngoài, không lâu sau đó, người đàn ông áo đen gặp
tai nạn xe kinh hoàng trên đường, tử vong tại chỗ trong hình hài không
nguyên vẹn. Một cái chết tức tưởi do sự tham lam.
Ông ta kéo vali vào trong phòng của mình, kéo khoá ra, bên trong hiện dần ra thân ảnh
của một cô gái. Bầu ngực nổi bật được lộ một phần của cô làm từng tế bào trong cơ thể ông ta thèm khát dữ dội.
Bế cô gái đặt nhẹ nhàng
lên giường, người đàn ông vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, từng đường nét mềm mại kiều mị đó như thôi miên ông ta. Ánh mắt tuy đôi phần có
nếp nhăn nhưng sự thèm khát hiện lên rõ ràng.
Tay lão dời xuống vòm ngực của cô gái, từ từ chạm vào, trên miệng là nụ cười quái đản.
Lúc này mi mắt cô gái dần cử động rồi mở ra. Tô Thanh Anh đau đầu vô cùng
vì tác dụng của thuốc mê, bỗng thấy gần vùng ngực ngưa ngứa khó chịu, cô nhìn xuống thì giật nảy người khi thấy một người đàn ông trung niên
đang hôn vào, mạnh tay tát vào đầu ông ta.
Người đàn ông bị đánh
bất ngờ ngã xuống nền đất. Ông ta ôm đầu mình, dần đứng dậy, vẻ mặt
không hề tức giận mà thay vào đó là nụ cười rợn người.
Tô Thanh Anh cảnh giác lùi người về sau, bàn tay bám vào ga giường run cầm cập, hét lớn.
"Ông đừng qua đây… aaa!"
Hai tay cô bị túm lại, ông ta lấy trong ngăn tủ một cái còng sắt còng một
tay cô lại với thành giường rồi khoá lại. Nâng mặt cô lên cười phá lên.
"Cục cưng ở đây chờ anh, anh vào trong tắm xong rồi ra chơi với em."
Ông ta sát mặt lại gần muốn hôn vào môi cô, Tô Thanh Anh kịp thời né tránh
khiến môi ông ta rơi vào má cô, cô ghê tởm phun nước bọt vào mặt lão,
trừng mắt quát lên:
"Vô lại!"
Chát!
Một bạt tay
mạnh bạo không thương tiếc dán vào mặt cô, đau tê tái. Cô biết mình đã
đi quá giới hạn của tên vô lại này. Cô không sợ, vẫn trừng lấy ông ta.
Ông ta bóp mạnh cằm cô, nghiến răng, trên khuôn mặt là vài vết nhăn cho
thấy đã quá tuổi, râu ria xồm xoàm, cô ghê tởm vô cùng. Ánh mắt ông ta
mang theo ý hăm doạ vô cùng lớn, như muốn thiêu cháy cô.
"Cứ kháng cự đi, đêm nay thế nào cô cũng nằm dưới tôi, tôi sẽ từ từ chơi cô đến chết."
Sau đó là nụ cười quái đản cất lên, ông ta bỏ vào nhà tắm, không lâu sau
tiếng nước xả vang lên. Tô Thanh Anh cố gắng giật mạnh tay mình, mài mò
vào cái còng sắt nhưng dù có vặn đến rách tay cũng chẳng có tác dụng gì, tay cô vẫn bị khóa chặt. Lúc này Tô Thanh Anh rơi vào tuyệt vọng, cô
ghê tởm tên già đó, nếu cô bị ông ta làm nhục, cô sẽ không còn mặt mũi
để gặp Tô Cảnh Thần, kiếp này cô trọng sinh lại chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Không, cô còn có hắn là tia hy vọng cuối cùng!
Tô Thanh Anh tự trấn tĩnh bản thân để mình bình tĩnh lại nhất có thể, cô
chợt dùng bàn tay còn lại gỡ kẹp xỉa trên tóc của mình, cẩn thận đưa nó
vào nơi cắm chìa khoá, vặn mạnh. Trong chốt khóa bị kẹt cứng khiến ngón
cái và ngón trỏ của cô dùng sức quá nhiều mà đau rát. Cô bình tâm thử
lại một lần nữa, dùng hết sức bình sinh của mình để mở ra một cái thật
mạnh.
Cạch!
Ổ khóa vang lên một tiếng cùng với hơi thở
nặng nề kìm nén nảy giờ của Tô Thanh Anh thoát ra một hơi. Cô vui mừng
rời giường, nhanh chân chạy khỏi phòng.
Cô vừa chạy ra thì cửa
phòng tắm bật một tiếng, theo đó là hình dạng quái dị của người đàn ông
trung niên. Thấy cô chạy mất, ông ta khiếp vía muốn đuổi theo nhưng trên người chỉ quấn một chiếc khăn, liền rối rén gọi một cuộc cho vệ sĩ dưới khách sạn.
Tô Thanh Anh chạy vào thang máy, bấm số để xuống
tầng. Trong lòng cô hồi hộp vô cùng. Thang máy vừa mở ra liền hiện lên
hình dáng hai tên đàn ông to con nhìn chằm chằm cô. Linh cảm cho cô biết hai tên này là đến bắt mình.
Nhanh chân chạy đến dùng hai tay
đẩy mạnh bọn họ lùi về hai bên, Tô Thanh Anh chạy mất dạng. Cùng lúc đó, cô thấy cả đám người phía hai bên mình đang chạy về hướng cô, cô cắn
răng dùng hết sức chạy thoát.
Chạy ra khỏi khách sạn, Tô Thanh
Anh thấy nơi đây là một bãi biển rộng lớn, vì là buổi tối nên cô chẳng
biết là biển gì, cô hiện tại cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ vì đám
vệ sĩ của tên đàn ông biến thái đuổi không xa phía sau.
Qua mười hai giờ đêm, nơi đây không có một bóng người, cũng may còn được bố trí vài ánh đèn đêm giúp cô thấy đường đi.
Bãi cát rộng dài như thế lại không có chỗ nào khuất, một cô gái như cô làm sao trốn thoát nổi những tên đó?
Quay về phía mặt biển, Tô Thanh Anh hít sâu vào một hơi, hiện tại chỉ còn cách này.
"Đâu rồi?"
"Lúc nãy tôi thấy cô ta chạy ra đây mà, sao có thể chạy nhanh như vậy?"
"Đừng nói nhiều, mau chia ra tìm đi, chỉ là một cô gái chắc quanh quẩn đây thôi, không đi đâu xa được"
Cả đám người bị mất dấu nên chia nhau ra tìm Tô Thanh Anh, chẳng ai hay, cô lại lặn dưới nước.
Nước biển giữa đêm lạnh lẽo vô cùng, Tô Thanh Anh có thể tưởng tượng mình
đang rơi vào hố nước đá, toàn thân bị đóng băng. Bọn người kia đi xa
khỏi mặt biển, cô mới có thể ngoi lên, thở gấp gáp liên hồi. Ban nãy
tưởng rằng mình sắp chết không phải vì lạnh mà vì thiếu không khí.
Bọn người truy đuổi cô toàn ở trên bờ đang lục tung tìm cô cho bằng được, chẳng lẽ cô cứ ngâm mình dưới nước đến chết cóng?
Bỗng trời lúc này nổi gió to, càng làm Tô Thanh Anh sợ hãi, có linh cảm
chẳng lành, giây sau bên tai cô nghe thấy tiếng động nổ ra rất lớn, cả
người bị sóng đánh mạnh mẽ.
Cô không biết bơi, cô cứ thế bị sóng đưa ngoi lên nhấn chìm từng đợt.