Trần Anh Thư vùng vẫy trên vòng tay anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy
bầu ngắn trông xinh xinh dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên.
Phong Thanh Dương bế Trần Anh Thư đi vào phòng tắm mặc cho cô vợ nhỏ có nói thế nào đi nữa.
"Không được, lỡ may em tự mình tắm sau đó không may trơn ngã ở trong nhà tắm thì làm sao, lỡ may ảnh hưởng đến bé con nữa".
Trần Anh Thư ngày qua ngày ở trong tư thế chăm sóc quá đáng của anh nhưng
những điều đó lại cũng khiến cô hạnh phúc, nhìn vẻ mặt bận rộn của anh
khi suốt ngày tất bật chăm sóc cô.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, cô ngồi dụi mắt nói với anh.
"Chồng ơi, em khát nước"
Trần Anh Thư ngồi trên giường thều thào, khẽ ngồi thở nhẹ. Không chậm một
giây anh liền ngồi dậy phi ngay ra khỏi phòng pha ngay một ly sữa ấm cho cô, loại sữa này rất dinh dưỡng và tốt cho người đang mang thai.
"Em bảo chồng lấy nước cơ mà"
Mặt cô cau có tới nỗi đáng yêu cơ.
"Vợ uống sữa đi, tốt cho bé con của chúng ta nữa. Em muốn bé con sau này yếu ớt giống như em sao?"
Trần Anh Thư cũng không thèm nói đi nói lại với anh làm gì cho mất công một hơi uống sạch sữa như ly rồi nằm xuống ngủ.
Đêm đến anh trông cô như trông trẻ, chỉ cần cô vì ác mộng mà tỉnh dậy hay có vấn đề gì thì đều một tay anh lo liệu.
Có lần anh nghe nói khi phụ nữ mang thai thường rất hay nhạy cảm và dễ cáu nên anh càng chú ý đến cô hơn.
Buổi tối
"Bịch"
Tiếng xương cốt va chạm vang lên. Phong Thanh Dương đang nằm trên giường thì
đột nhiên bị Trần Anh Thư đá một phát bay xuống sàn nhà, trong cơn buồn
ngủ anh đau đớn nói.
"Ui da, vợ! sao lại đá anh"
Anh nói,
vừa lấy tay xoa lưng vừa lồm cồm bò lại giường nhưng chưa đến nơi thì
Trần Anh Thư đã ngồi chờ sẵn lấy chiếc gối đập liên tục vào người anh.
"Rõ ràng hồi nãy nằm ngủ em còn thấy anh muốn ly hôn với em"
Anh phì cười, hóa ra cô vợ nhỏ của anh lại nằm mơ rồi, từ khi cô mang thai
tâm tình là thuộc dạng bom nguyên tử dễ nổ, chạm là nổ mà không chạm
cũng nổ.
"Bà xã đại nhân. Anh nào dám đâu" anh khổ tâm xích lại gần cô định ôm cô vào lòng thì bị cô tức giận đẩy ra.
"Đừng có chạm vào em, tối nay đừng có ngủ với em nữa" cô vội bước xuống giường tức giận đùng đùng.
Phong Thanh Dương giờ đây chỉ có thể thở dài khóc huhu trong lòng, anh xong
rồi, phải nhanh chóng dỗ cô nếu không đêm nay ngủ sofa là cái chắc.
"Vợ ơi"
Anh sấn tới hết xoa bóp vai cho cô lại nắn chân. Cô liếc nhìn người nào đó bị cô xua đuổi mà vẫn cứ bám dính lấy mẹ con cô.
"Vợ mà nỡ chia rẽ cha con anh thì anh không biết phải làm sao"
"Đồ dẻo miệng"
Sáng sớm.
Tiếng động rầm rầm, tiếng nấu đồ ăn kinh dị vàng từ trong nhà bếp phát ra
ngoài, hôm nay Phong Thanh Dương đích tay xuống bếp tự nấu ăn cho vợ.1
"Chắc chắn là đồ ăn mấy cô nấu dở tệ"
Mấy cô người hầu đứng bên cạnh nghe anh trách móc.
"Phong thiếu gia, tất cả đồ ăn của thiếu phu nhân bọn em đã chọn kỹ lưỡng những đồ chất lượng lắm rồi đấy ạ"
"Mấy cô đi ra hết đi để tôi tự nấu cho vợ tôi"
"Dạ"
Từ khi cô mang bầu ốm nghén nên cũng không ăn được gì tất cả đồ ăn cô chỉ
cần gửi qua thôi cũng buồn nôn, những đồ bổ dưỡng cố lắm cô mới có thể
ăn được vài miếng nhưng cuối cùng cũng nôn hết. Nhìn thấy xót cho vợ
Phong Thanh Dương càng thương cô hơn.
Một lúc sau Phong Thanh
Dương bước ra từ nhà bếp trên tay cầm một bát xúp nóng hổi đem đến cho
cô vợ nhỏ đang ngồi ở ghế sofa xem tivi giải trí.
"Vợ ơi!"
Trần Anh Thư quay mặt đi như thể đang giận hờn anh cái gì đấy Xong rồi cô nói.
"Em không ăn"
"Cái này chồng tự tay làm đấy đảm bảo sẽ ngon"
Sau một hồi nghe anh dụ dỗ cuối cùng cô vợ nhỏ cũng quay lại, cô ghét cái
mùi thức ăn chỉ cần ngửi thôi là cũng đã sốc tới tận óc rồi. Thấy anh
múc một muỗng nhỏ tới miệng định đút cho cô thì cô cũng lưỡng lựu thử
một miếng ai ngờ vừa vào đến miệng đã phun ra.
Anh xoa xoa lưng cô.
Khuôn mặt cô tái mét vì món ăn dở tệ ấy.
"Anh đem đi đi em không ăn đâu"
Thấy vợ không ăn nổi đồ mình nấu Phong Thanh Dương tức giận kêu người hầu
đem đổ hết đồ ăn đi. Cô người hầu đứng nhìn món ăn mà thiếu gia làm có
chút kinh dị ở trong nồi.
"Sao thiếu gia lại có thể nấu ra cái thứ này được chứ"
Nồi xúp kinh dị được đổ đi ngay cả chó đến bên thì cũng ngửi ngửi rồi chạy mất.