Nhìn đôi mắt như hổ đói của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm khóc thầm trong
lòng. Đây vốn là nhà của anh thì tất nhiên mọi thứ anh nói có đến 90% sẽ xảy ra. Đưa ánh mắt đầy oán trách nhìn anh:
- Anh gài tôi đúng
không? Anh bày mưu tính kế với ba anh dụ tôi vào đây sau đó lên kế hoạch nhốt tôi ở trong này với anh. Anh nhân cơ hội tôi chủ quan liền bày ra
cái trò cá cược kia. Tôi nói đúng chứ?
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt đóng vai một thám tử đang nêu ra suy đoán để buộc tôi cho anh khiến cho Giang Hạ Thần phải bật cười.
- Em nghĩ tôi có thể thông minh tới mức lập kế hoạch tỉ mỉ như vậy sao?
Vừa nói, Giang Hạ Thần vừa rời khỏi sofa đi thẳng tới chỗ của Mặc Khả Niệm. Khi anh đến gần cô, một bước tiến của anh cũng đồng nghĩa với việc cô
sẽ lùi lại một bước. Khi tấm lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, cô mới
rùng mình đưa ánh mắt vô cùng bi thương nhìn anh.
Giang Hạ Thần
bước tới, cô liền tránh sang một bên khác nhưng lại bị anh kéo trở lại
chỗ cũ. Giam cô trong vòng tay của mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm
tình rồi nói:
- Tiểu bảo bối, đã nói là phải làm. Em bớt suy diễn lung tung đi.
Mặc Khả Niệm trừng mắt nhìn anh:
- Anh dám làm chuyện đó với tôi ngay tại đây?
Giang Hạ Thần lúc này không nhịn được liền bật cười. Mặc Khả Niệm khó hiểu hỏi anh:
- Anh cười cái gì?
- "Chuyện đó" của em là chuyện gì vậy? Tôi còn chưa nói sẽ yêu cầu em làm gì mà. Không ngờ đầu óc của tiểu bảo bối lại đen tối như vậy.
Câu nói khiến cho Mặc Khả Niệm phải ngượng chín mặt. Đưa tay lên che mặt để tránh sự ngại ngùng, cô khóc thầm trong lòng. Bản thân cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Đã thế còn nói cái câu như vậy, giờ cô phải đối mặt với anh thế nào đây?
Giang Hạ Thần kéo hai tay cô ra rồi vòng ra sau lưng mình, buộc cô phải ôm lấy anh.
- Nhưng nếu em muốn tôi sẽ không từ chối đâu.
Vừa nói xong, anh đã cúi xuống ngậm lấy môi cô. Mặc Khả Niệm muốn đẩy anh
ra nhưng cổ tay mình đang bị anh nắm chặt không thể cử động.
Giang Hạ Thần vừa buông môi cô ra, Mặc Khả Niệm đã lên tiếng oán trách:
- Tôi đâu có......ưm......
Nhưng câu từ còn chưa được nói xong liền bị anh nuốt trọn. Việc hôn cô đối
với Giang Hạ Thần anh chưa bao giờ là chán. Trong miệng cô luôn chất
chứa một vị ngọt tựa như mật khiến cho anh luôn phải chìm đắm trong đó.
Cả chiếc lưỡi thơm tho kia cũng làm anh phải say mê đến chết.
Tay anh vừa buông tay cô ra, anh đã ôm trọn lấy cơ thể của cô. Mặc Khả Niệm vừa được thả lỏng liền cương quyết chống lại hành động của anh. Cô cố
gắng dùng hết sức lực để đẩy tấm thân to lớn anh ra nhưng lại bị anh
xoay người lại rồi dồn cô về phía cái bàn làm việc ở thư phòng. (Chắc
tại cái bàn làm việc cao hơn cái bàn uống nước ở sofa.)
Khi tay
Giang Hạ Thần đã chạm được vào cạnh bàn, anh mở mắt, thẳng tay gạt bỏ
mọi thứ có ở trên đó. Lúc này anh mới chịu buông tha cho đôi môi đã có
chút sưng tấy của Mặc Khả Niệm.
- Anh mau buông tôi ra.
- Em đã đồng ý sẽ làm mọi thứ theo ý của tôi rồi mà. Giờ định bùng kèo sao?
- Tất cả đều được trừ chuyện này.....ưm....
Không để cô nói quá nhiều, Giang Hạ Thần dùng sức nhấc Mặc Khả Niệm ngồi lên
bàn làm việc, môi ngậm lấy môi cô mà mút. Cả cơ thể anh cũng chen vào
giữa hai chân cô.
Mặc Khả Niệm muốn rời khỏi cái cảnh này nên
không ngừng chống cự nhưng Giang Hạ Thần vốn không cho cô cơ hội đó. Đưa tay sờ lên giữa chiếc áo của cô để tìm hàng cúc nhưng hôm nay cô lại
mặc váy nên không có cúc. Nếu xé phần bên trên thôi thì lát cô về phải
làm sao? Người giúp việc mà biết chắc chắn sẽ không ổn. Nhưng nếu không
xé thì lại không làm ăn được gì. Giang Hạ Thần lúc này đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Anh phải làm sao đây?
Buông môi cô ra, anh nắm lấy hai tay của Mặc Khả Niệm rồi nói:
- Để im cho tôi làm. Tôi hứa chỉ động chạm bên trên, không chạm bên dưới. Nếu em chống cự tôi sẽ xé tan chiếc váy này của em rồi làm những chuyện không lên đấy. Em suy nghĩ kĩ đi.
Mặc Khả Niệm nghe anh nói thì
tròn mắt nhìn. Làm gì có người nào như anh chứ? Nói với con gái này
người ta như vậy đấy. Nhưng bây giờ cô đang rất sợ hãi. Thà cứ như anh
nói còn hơn là bị anh làm chuyện đó ở đây.
- Anh....anh....chắc chắn.... chứ?
- Tôi có gạt em bao giờ không? Cái này cởi thế nào?
- Kéo.....kéo tay áo xuống là được.
Mặc Khả Niệm ngượng đến chín mặt, không dám nhìn thẳng vào anh. Giang Hạ
Thần cười thầm rồi làm như lời cô nói. Quả nhiên là kéo hai tay áo
xuống, phần trước ngực có bo chun ở phía trên nên việc cởi ra dễ dàng
hơn rất nhiều.
Đưa tay ra sau cởi chốt áo bra của cô ra, anh say
mê nhìn đôi bồng đào to tròn lại trắng mịn trước mặt mà nuốt nước bọt.
Cúi đầu xuống ngoặm lấy một bên nhũ hoa của cô, một bên còn lại anh dùng tay xoa bóp. Mặc Khả Niệm ngậm chặt miệng để tránh bản thân phát ra
tiếng. Cô cũng không phản kháng lại vì cô tin lời anh nói, mong anh
không làm cô thất vọng.
Giang Hạ Thần ra sức cắn mút lấy đầu nhũ
hoa của Mặc Khả Niệm. Cả căn phòng vang vọng lên một âm thanh kì lạ. Dây dưa một lúc lâu nhưng anh không hề chạm xuống phía bên dưới của cô.
Xong việc, Giang Hạ Thần thoả mãn mặc lại quần áo cho cô.