Motaru đưa tay đem đang kêu inh ỏi đồng hồ báo thức cho tắt, hắn mở ra hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu.
Phải qua một lúc đến khi não bộ đã log in hoàn tất Motaru mới vươn người
ngồi dậy, đánh một cái ngáp dài liền đi vào nhà vệ sinh giải quyết vệ
sinh cá nhân.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi xuyên không Motaru đến trường nên hắn dậy tương đối sớm để dễ dàng ứng đối ngoài ý muốn
xảy ra...
- Oaaaaa...
- Được rồi lên tinh thần nào, dù sao cũng là ngày đầu tiên...
Motaru thì thầm một câu động viên chính mình.
Nhìn khuôn mặt nam sinh vừa đủ đạt tiêu chuẩn qua, mặc dù không tính làm quá đẹp trai soái ca nhưng vẫn tương đối dễ nhìn, hắn vô cùng hài lòng gật
đầu.
Mặc dù so với ta kiếp trước phải kém tí tẹo nhưng như này
cũng miễn cưỡng vừa đủ sài, dù sao cũng không thể mong đợi ai cũng đẹp
trai như ta được!!
Thẩm du tinh thần một lát, Motaru mặc vào đồng phục xong liền xách lên sớm chuẩn bị sẵn balo, miệng ngậm miếng
sandwich bữa sáng tiêu chuẩn của học sinh cấp 3 liền không chút chần chờ nữa mà bước ra khỏi cửa bắt đầu một ngày mới tươi sáng đầu tiên của hắn tại thế giới này.
Hi vọng không có em gái nào va vào ta a, dù
sao khi đấy cũng sẽ thật là khó xử, một thiếu niên đầy hoài bão và ý chí nghị lực lớn lao như ta đến cùng là chấp nhận tốt vẫn là chấp nhận tốt
đây...
...
- Àizzz...
- Ta rốt cuộc mẹ nó đang mong chờ gì thế này!!...
Đau khổ gục đầu xuống bàn Motaru hai mắt lệ nhòa, trong lòng tâm tình sụp đổ.
Đã nói xong các tình tiết mở đầu chuỗi lore tình ái như ngã tư va chạm hay vấp ngã cầu thang đụng trúng tràn đầy thanh xuân xinh đẹp thiếu nữ
đâu?, ta cuộc sống học đường màu hồng đâu? Ta mẹ nó lần nữa chịu đựng
cấp ba giày vò đến cùng vì cái gì a??
Mẹ hắn mặc dù từ khi ra
khỏi cửa đã đi chậm hết sức nhưng cái mô cũng không gặp đến, nguyên chủ
nghỉ bệnh sau do hắn thay vào lần nữa đến trường một chút gợn sóng cũng
không có, các bạn học cùng hắn hỏi han vài câu liền xong tất cả lần nữa
quay về như nguyên chủ trước khi nghỉ bệnh mà bình thường tiếp diễn.
Biết thế ta đã không như thế mong chờ!
Trong lòng chán nản Motaru nằm dài trên bàn mắt cá chết ngước nhìn trên bảng đang nhàm chán luyên thuyên giáo viên toán học.
Nguyên chủ năm nay 16 tuổi khoảng chừng, tương đương với năm đầu cấp ba, với
thành tích ưu việt nguyên chủ lấy điểm số đứng thứ ba toàn trường mà
bước vào trường tư nhân Yoshimira với học bổng miễn giảm đến 75% học
phí.
Dựa theo trong trí nhớ của nguyên chủ Motaru thấy được hắn
đã thật sự nổ lực và cố gắng rất nhiều, một ngày có 24 tiếng nguyên chủ
liền hận không thể học tập 25 tiếng quả thật khiến Motaru cũng không thể không nể phục, loại người có thể nhanh chóng như thế vượt qua nỗi đau
mất đi người thân mà một lần nữa kiên định bước tiếp nguyên chủ nếu
không ra đi tuyệt đối sẽ có một phen thành tựu không nhỏ sau này...
- Chỉ là cuối cùng tiện nghi ta cái này đáng hận ham ăn biếng làm "tu hú", khặc khặc!!.
Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với nguyên chủ nhưng Motaru cũng không khỏi cười thầm vì chính mình chuyện tốt, dù sao kiếp trước hắn cũng chẳng có tí
lưu luyến gì, sinh ra thua kém người khác, cũng chẳng có tài năng gì hắn chú định sẽ là người bình thường cả đời.
Chỉ là hiện tại liền không biết được nha⁓...
- Hamano, em có thể giải bài này chứ... Hamano...
- Hamano-kun em có nghe tôi nói không vậy...
- Hamano-kun...
- Hamano Motaru rốt cuộc em đang làm gì đấy!!
Vốn đang suy nghĩ trên trời Motaru nghe thấy họ tên đầy đủ của mình đều bị gọi lên liền chợt giật nảy mình.
Mẹ nó quên mất, ở đây người ta gọi họ không gọi tên a...
- A a có em, rất xin lỗi thầy chỉ là có bài toán khó đang khốn nhiễu khiến em bị lơ đễnh, thành thật xin lỗi thầy!!
Motaru lập tức nhận sai, thuần thục bày ra một cái sầu khổ biểu cảm, đầu hơi
cuối, gương mặt cực kỳ phẫn hận dường như rất xấu hổ với hành động của
chính mình.
Tất cả quá trình nước chảy mây trôi tựa như thuận theo tự nhiên mà thành.
Hê hê dù sao ca cũng không phải lần đầu...
- Ồ rất chăm học nha, nhưng mặc dù thành tích nhập học của em rất tốt
nhưng trong giờ vẫn nên nghe giảng một tí dù cho đã biết rồi thì biết
thêm nữa cũng là chính em được lợi mà thôi...
- Được rồi lên đây giải bài này đi...
Có lẽ nhờ vào ưu việt thành tích của nguyên chủ mà thầy giáo dường như cũng không mấy nghi ngờ hắn bịp bợm cho lắm.
Phì, bịp bợm cái gì, là ta chân chính chăm chỉ ham học, ừmmm chắc chắn là thế...
- Vâng để em ạ...
Motaru từ tay thầy tiếp lấy phấn trắng liền ngước lên nhìn trên bảng đề toán.
Ồ cũng không tệ nha, là toán đạo hàm a, chỉ mới lớp 10 liền học đạo hàm,
đúng là trường chuyên có khác, dù là với nguyên chủ thực lực cũng không
thể không đắn đo suy tư một phen, chỉ là...
- Roẹt roẹt roẹt...
Motaru tay phải thuần thục tại trên bảng viết viết vẻ vẻ, khuôn mặt tràn đầy
nghiêm túc, ánh mắt tập trung cao độ nhìn chằm chằm từng phép tính,
miệng thi thoảng lẩm nhẫm những từ khó hiểu.
Nhưng chân chính
trong lòng Motaru lại cười đến vui vẻ vô cùng, mặc dù hắn kiếp trước
cũng không cỡ nào giỏi giang nhưng thân đã trải qua khóa ôn luyện đại
học khắc nghiệt đạt điểm 9.0 trong đề thi quốc gia, toán đạo hàm cùng
một số dạng toán 12 khác đã sớm in sâu vào linh hồn Motaru.
Một
bên đang chăm chú quan sát thầy giáo cũng hài lòng gật đầu, đến khi
Motaru cho ra kết quả cuối cùng trên khuôn mặt nghiêm khắc của thầy giờ
đây cũng không khỏi treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
- Ồ, rất hợp
lý a, kết quả đúng rồi đấy, nhưng cách làm này của em hơi không phù hợp
một tí dù sao cũng không nên lạm lối tắt thường xuyên như thế sẽ tạo
thói quen không tốt cho em.
- Với cả em cũng cần giải sao cho các bạn học khác hiểu nữa, cụ thể nha...
- Em có thể làm như này...
Thầy giáo mặc dù rất hài lòng với năng lực của Motaru nhưng để tránh cho
chính mình học sinh kiêu ngạo, thầy vẫn hơi nhận xét một ít sau đó giới
thiệu một cách làm khác phù hợp với kiến thức lớp 10 hơn.
Mà một
bên Motaru chỉ chăm chú đứng nhìn, giả bộ một học sinh ngoan ngoãn dễ
bảo, thi thoảng hơi gật đầu vài cái tỏa ý mình đã hiểu.
Nhưng thật ra trong lòng hắn đã sớm ngấy đến tận cổ.
Biết thế đã không làm trò làm gì...
Dù sao sau Motaru đời trước lên trường chỉ là đánh cái hình thức cùng kiếm điểm rèn luyện, còn hắn kiến thức chủ yếu đến từ tự học cùng chính mình tự nghiên cứu, thi thoảng mới cùng giảng viên tham khảo vài chổ tối
nghĩa mà không phải ngồi một chỗ chăm chú nghe giảng.
Theo Motaru cấp ba trở xuống thụ động chương trình học đều là thuần nói nhảm, một
chút cũng không có tác dụng trừ Ngoại ngữ, chỉ có khi chân chính thực
tiễn chính mình ý nghĩ mới có thể nắm giữ chân thực kiến thức mà không
phải chỉ như trăng trong nước, hoa trong gương.
Mà Motaru cũng sẽ không cho rằng mình thông minh hơn phần còn lại của thế giới, hẵn là có không ít người đã nhận ra vấn đề, chỉ là dù là quốc gia nào cũng thế,
không thể tìm ra chân chính hiệu xuất cao giải pháp, dù sao thiên tài
chỉ là số ít đa phần học sinh vẫn chỉ là người bình thường không thể
nhanh như thế liền hoàn thành tư duy chủ động hấp thu kiến thức được,
thậm chí người hơi đần như hắn phải đến khi gần tốt nghiệp mới nhận ra
đạo lý ấy.
- Được rồi em có thể về chổ Hamano-kun, chỉ là sau đó nhớ chú ý thêm nha, thầy rất mong đợi vào thành tích cuối năm của em.
- Haha thầy cứ quá khen!!
Motaru làm cái nụ cười lịch sự tiêu chuẩn liền một lần nữa về chổ, khuôn mặt
chăm chú nhìn bảng đen nhưng hồn lại bắt đầu vẫn vơ trên mây.
Thật mẹ nó đói bụng a, chẳng phải trong anime học sinh cấp ba chỉ làm một lát sandwich liền no cả ngày a...
Mà thật ra cũng không trách được, dù sao người có chakra cùng người bình
thường tiêu thụ năng lượng là khác nhau, mau đói cũng là điều bình
thường...
Chỉ là ví nhỏ thật đau a...
- Oaaa, thật buồn ngủ a, chắc làm tí không sao đâu.
Motaru hai mắt lim dim, cuối cùng hắn vẫn là không thể cùng thầy giáo "Nhập
mộng chân ngôn" chống lại, gật gù mấy hồi liền ngã đầu xuống bàn chìm
vào giấc mộng.
...
- Reng reng reng.
- Được rồi các em nhớ làm bài tập và xem bài tiếp theo, mặc dù mới nhập học nhưng bài
kiểm tra đầu tiên đã sắp tới các em nhớ chuẩn bị thật kỹ...
Thầy
giáo nghiêm giọng đối với các học sinh dặn dò, thấy gần như tất cả đều
chú ý nghiêm túc lắng nghe mình nói thầy cũng hơi hài lòng, nhưng sẽ
càng hài lòng hơn nếu không có một thiếu niên đang gục đầu xuống bàn mảy may không chút động tĩnh.
- Àizzz
Thầy giáo bất đắc dĩ
thở dài một cái, thân làm một cái thâm niên thầy giáo hắn chỉ từ đối
phương cách giải đề toán liền biết được trình độ đối phương ở đâu, mặc
dù hắn cũng không phải không có thích hợp cách dạy có thể gợi lên hứng
thú cho học sinh thiên tài như đối phương, chỉ là như thế liền không phù hợp với các học sinh còn lại và cũng không với phù hợp với bậc học
này...
Được rồi dù sao thi thoảng chú ý Hamano-kun để tránh nảy
sinh kiêu ngạo là được, còn lại em ấy hẵn sẽ biết làm thế nào là tốt
nhất cho bản thân.
- Nếu không có gì nữa thì các em có thể giải lao và dùng bữa trưa...