- Chậc chậc, bỗng dưng thu hoạch được tận năm trăm ngàn, không tệ, rất không tệ hắc hắc.
Ngồi tại trên nóc nhà, Motaru gương mặt bỉ ổi ngắm nghía bao tiền dày cộm
trên tay, khóe miệng từ đầu tới cuối há ra mãi không khép lại được.
Còn số tiền lớn này từ đâu có được ư? Hắn ngoại trừ thó ra còn có thể có cách nào kia chứ.
- Ách, ta cái này sao có thể gọi là thó được, này phải gọi là phí trị
liệu mới đúng, cứu ngươi một mạng lại giúp ngươi trị hết bệnh, ta lấy
năm trăm ngàn hẵn là không quá đáng chứ?
Ánh mắt hơi nghiêng nhìn xuống dưới đất có một bóng người đang chạy loạn khắp nơi, khuôn mặt
hoảng sợ tới cực điểm tựa như đang bị thứ gì đó truy sát chẳng bằng
nhưng sự thật tại cái giờ này ở cái ngóc ngách đây ngoại trừ Motaru cùng đối phương ra liền không có ai khác, hiển nhiên đây không phải là đầu
óc có vấn đề chính là bị người chỉnh cho có vấn đề.
Đối với cái này Motaru biểu thị mình cầm tiền không có chút cảm giác quá đáng.
Dù sao nha... được rồi Motaru cảm giác chính mình có chút quá đáng... một tẹo.
Nhưng dù sao đối phương cũng là người sắp chết, mặc dù không có được con mắt
có thể nhìn thấy sinh mệnh lực như nữ nhân kia nhưng Motaru có thể cảm
giác được sự sống đang dần dần biến mất trong người đối phương, không có Motaru đêm này đem hắn ngựa chết chữa thành ngựa sống đối phương tuyệt
đối phải chết không nghi ngờ.
- Chỉ là tác dụng phụ của tổ hợp
"Jashin" kết hợp với tự nhiên chakra có chút lớn a, dọa người ta như thế thật không đem hắn dọa chết chứ?
Đối với vấn đề này Motaru cũng
không có cách, hắn khi ấy là lần đầu thực nghiệm dùng "phong ấn thuật"
cùng "Ngụy họa" đem tự nhiên chakra của mình thông qua họa tiết phong ấn lên người đối phương cùng với vài đầu "nguyền rủa" bao gồm cả "Nguyền
rủa bất tử" trong "Nguyền rủa bách khoa toàn thư" của "Jashin".
Cũng không có cách nào, Motaru cảm giác tên này chơi quá lố chơi hỏng thân
thể từ lâu rồi, hắn lại không hiểu y thuật, ngoại trừ "Nguyền rủa" cho
đối phương bất tử ra Motaru cũng không nghĩ ra cách nào khác kéo lại đối phương một mạng.
Mà ý tưởng này cũng là bắt nguồn sau vô số lần
thực nghiệm vẽ bùa, Motaru nhận ra được là hắn vẽ ra bùa chú chỉ có
chính mình dùng được, bản thân dù có phong ấn sẵn chakra ở trong thì
người bình thường cũng không có cách dùng bởi bọn hắn không có cách
khiêu động chakra.
Trừ khi hắn có thể khiến cho bùa chú có khả năng suy nghĩ cùng tư duy.
Nhưng chuyện này hiển nhiên là không thể nào, như thế chẳng khác gì lục đạo
hiền nhân sáng tạo sinh mệnh, mà hắn nếu có năng lực như thế còn cần chế phù làm gì, trực tiếp làm ra vài con vĩ thú làm tay sai không tốt sao,
mình dùng tốt không nói, không cần còn có thể bán cho người khác lấy
tiền, khi nào cần thì lấy lại không thơm?
Chỉ là rất nhanh Motaru tư duy liền chợt động lên, hắn có một cái ý tưởng có chút hợp lý, nhưng cũng có chút táo bạo.
Nếu như không thể cho bùa chú khả năng tư duy, vậy nếu như ta dùng sinh vật có khả năng tư duy để làm bùa chú thì sao? Khi ấy liệu có thể thành
công hay không?
Và Motaru cuối cùng cũng có đáp án.
Hắn thành công, nhưng cũng không thành công.
Dước mắt người kia chính là kết quả rõ ràng nhất chứng minh hắn ý nghĩ là đúng, nhưng còn thiếu chút gì đó.
Bởi đối phương rõ ràng còn giữ lại tư duy của chình mình, chỉ là hắn lại
không khống chế được phần tự nhiên chakra mà Motaru để lại kia ngược lại còn đang không ngừng bị xâm thực, cứ tiếp tục như thế đối phương cuối
cùng cũng sẽ không thể thoát khỏi kết cục bị tự nhiên chakra xâm thực
hoàn toàn biến thành một cái đần độn quái vật... tựa như đám quái vật
dưới trướng Cthuluh kia.
- Nhưng rõ ràng trong bầy quái vật có
vài thành phần có thể tự chủ suy nghĩ cùng khống chế lực lượng của bản
thân, mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng là vì cớ gì chứ?
Người
ngoài nghề xem nào nhiệt, người trong nghề xem khiếu quyết, Motaru giờ
đây khi lâm trận bắt đầu mới biết được muốn sáng tạo siêu phàm là cỡ nào khó khăn, mà để sáng tạo ra một cái siêu phàm cho mình dùng thì lại
càng khó, chưa gì hắn đã lâm vào một cái ngõ cụt tương đối cao, muốn
vượt qua sợ phải mất chút công sức mới được.
- Xem ra phải đi bắt thêm một chút sinh vật khác để làm thực nghiệm vậy.
Mặc dù cảm giác thí nghiệm trên người sẽ cho ra kết quả hợp lý nhất nhưng
dùng đại lượng người sống để làm thí nghiệm, Motaru liền cảm giác không
xuống được tay, dù sao hắn cũng không phải người điên, lại cũng không có hận ý đối với thế giới này, không cần phải cực đoan tới mức từ bỏ ranh
giới cuối cùng như thế, đêm nay hắn vốn định thí nghiệm trên kẻ hung tàn cực ác nào đó mới chuyên môn mò tới khu tệ nạn một mét vuông mười thằng có chín thằng ăn cắp, một thằng là ăn cắp nhưng bị đánh chết này, chỉ
là phát hiện được một cái người sắp chết Motaru liền cũng không ngại
giúp đối phương một cái đồng thời tiện thể thí nghiệm một lần trên nhân
thể xem, mặc dù kết quả không như ý muốn nhưng hiệu quả vẫn là rất cao,
khiến cho Motaru cũng nhìn thấy đại khái phương hướng.
Chỉ là sau đó cần phải dùng động vật tới thí nghiệm để xác định được còn đường chính xác mới được.
- Nhưng còn người này... thôi được rồi xem ngươi có thể đi tới đâu đi,
thành công thì tốt nhất, không thành công liền có Janan chính phủ lo hậu quả, dù sao lại tra cũng tra không được tới trên người ta hắc hắc.
Nghĩ như thế Motaru liền nhấc người đứng dậy xoay về một phương hướng phóng
đi, nơi ấy là vùng núi hắn thường dùng để tập luyện, kín vật vắng người, lại có hệ sinh thái không nhỏ, Motaru từng nhìn thấy rất nhiều động vật ở vùng đấy từ loài bò sát nhỏ bé nhất cho đến gấu xám đều có, là chổ
thu thập mẫu vật thí nghiệm tuyệt hảo.
Chỉ là Motaru cũng không
biết tại hắn đi không bao lâu, ở dưới mặt đất Ouga tại chạy loạn hồi lâu cuối cùng cũng hoàn toàn kiệt quệ mà ngã xuống, khung cảnh xung quanh
bắt đầu trở nên mờ nhạt đi không ngừng, nhưng "thứ kia" bước chân lại
chưa từng ngừng lại, tại khoảnh khắc cuối cùng ấy hắn thấy được thứ kia
đứng trước người chính mình liền dừng lại, ánh mắt đỏ thẫm đăm chiêu
nhìn chằm chằm hắn.
Ta... muốn bị giết rồi sao...
Mệt mỏi
thầm than một câu cuối, Ouga tầm mắt cùng lý trí liền hoàn toàn bị bóng
đêm nuốt chửng, chỉ là bên tai còn không ngừng vọng tới một vài thanh âm tối nghĩa kỳ quái.
...
- Phù, này xem như đã đủ đi.
Motaru bắt được một con thằn lằn máu liền vội vàng dùng thổ độn tạo ra một cái lồng bằng đất sét bao bọc lại đảm bảo nó không bị chết ngạt nhưng cũng
không thể chạy thoát xong liền đem ném vào bao bố.
Nhìn cái bao
bên trong chất đầy quả cầu đất sét tương tự chiếc hắn vừa làm xong,
Motaru liền hài lòng mỉm cười, đêm nay thu hoạch quả nhiên như hắn đoán
một dạng, rất không tệ.
Mặc dù buổi đêm trong rừng nguồn ánh sáng rất khan hiếm nhưng đối với Motaru không phải vấn đề lớn lắm, một cái
hỏa độn không chỉ có thể giải quyết mà lại còn thuận lợi thu hút một
chút loài bò sát tiến lại gần khiến Motaru bắt được không ít chủng loài.
Nhưng ngay lúc này, khi Motaru vừa định rời đi lúc, hắn chợt nghe được một
chút động tĩnh trong bụi cỏ gần đó, dắt theo ba quả cầu lửa lơ lửng xung quanh do hỏa độn tạo ra, Motaru tiến tới dò xét.
- Đây là... rắn?
Không trách Motaru kinh ngạc như thế, bởi vì trước mắt con rắn này có chút kỳ quái, hay nói đúng hơn là có chút thảm, nửa đoạn dưới không biết là bị
thứ gì chặt đứt chỉ còn lại nửa đoạn trên còn miễn cưỡng lếch được tới
đây nhưng dù vậy máu từ nơi vết thương vẫn không ngừng chảy ra đất để
lại một vệt máu dài trên mặt đất, phần đầu bị tổn thương nặng nề, một
bên mắt thậm chí còn bị dập nát, Motaru rất khó tưởng tượng được nó là
làm sao sống được để tới đây, nhưng là nếu không có gì bất ngờ con rắn
này tuyệt đối sống không qua ngày mai.
- Chậc chậc, may mắn ngươi gặp ta, đã vậy liền thử cứu ngươi một mạng vậy.